Diệp Vân cười tủm tỉm đứng trước mặt tên đệ tử quản lý khiến hắn trợn mắt há mồm.
Mặc dù không ra ngoài xem nhưng đối với thực lực của Tử Minh Dật thì tên đệ tử quản lý có biết một chút. Trong lúc hai người đánh nhau thì Diệp Vân đã chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách vô cùng nhẹ nhàng.
"Tốt, tốt rồi!" Tên đệ tử quản lý bỗng nhiên ăn nói có chút cà lăm, trong ánh mắt hắn nhìn Diệp Vân mang theo một tia kính sợ.
Nói xong thì đem lệnh bài thân phận trả lại cho Diệp Vân.
Diệp Vân nhận lấy lệnh bài sau đó dưới ánh mắt kính sợ của đám đệ tử quay đầu đi ra khỏi Nhiệm Vụ Điện.
Trên quảng trường Nhiệm Vụ Điện, Minh Tư Dật đã sớm biến mất. Bị Diệp Vân đánh bại một cách nhẹ nhàng khiến hắn mất hết mặt mũi, sau đó cũng chẳng có lí do nào để lưu lại nơi đây.
Tuy nhiên trong những ánh mắt kính sợ của những tên đệ tử đang nhìn về phía Diệp Vân mặc dù vẫn có chút kính sợ nhưng bên trong còn có vẻ đáng tiếc và một chút mong chờ.
"Vị sư huynh này, tới đây." Diệp Vân vẫy tay gọi một tên đệ tử.
Diệp Vân vừa vẫy tay lập tức tên đệ tử kia đã vội vàng chạy tới, không giống như lúc vừa rồi không có một ai đi lên.
"Diệp sư huynh, ngài gọi ta phải không?"
"Lúc ta đến Nhiệm Vụ Điện có thể nhận được ánh mắt các ngươi nhìn ta giống như người gặp đại nạn vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi những người kia cũng không có nói rõ ràng, có lẽ ngươi cũng biết?" Diệp Vân cười hỏi.
"Diệp sư huynh, ta là Tôn Chính Miểu, ngươi cứ gọi ta là sư đê." Khuôn mặt tên đệ từ này vô cùng vui vẻ, nói tiếp: "Trước khi Diệp sư huynh tới đây thì người của Long đường có nói sư huynh ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ gia nhập vào tổ chức của bọn họ, nếu như không gia nhập với bọn họ thì kết cúc không cần nói cũng biết. Tiếp đó Thiên Cơ tổ cũng đang ở đây, họ nói Diệp sư huynh rất là cuồng vọng, khi còn là đệ tử ngoại môn đã vô cùng ngang ngược, đắc tội với rất nhiều người. Lần này cần phải có người giáo huấn hắn một chút. Sau đó chúng ta còn nghe được một tin , nói là Diệp sư huynh đã từng đắc tội với Quân Tử Đường, còn nữa thủ tọa Quân Tử Đường Dương sư huynh cũng tự mình hỏi đến việc này. Cho nên khi thấy ngươi xuất hiện ở nơi này thì chúng ta mới có bộ dạng đó."
"Thiên cơ tổ, Quân Tử Đường, Long đường. Xem ra đệ tử nội môn bên trong Vô Ảnh Phong cũng chia bè kết phải nhiều như nấm nhỉ." Diệp Vân khinh thường cười cười.
"Đúng vậy a, Vô Ảnh Phong có tất cả mấy ngàn tên đệ tử nội môn, tu vi cao thấp không đồng đều, tiềm lực cũng khác nhau. Thời gian dần trôi qua cũng tự nhiên kéo bè kết phái, tổng cộng có vài chục tổ chức đó." Tôn Chính Miểu thấp giọng trả lời.
"Ngày đó Thiên cơ tổ có địa vị gì bên trong Vô Ảnh Phong? Ta nghe nói Quân Tử Đường cùng Long đường bài danh hai vị trí đầu?" Diệp Vân cười hỏi.
"Đúng vậy, cho tới nay Quân Tử Đường và Long đường chính xác đang xếp hai vị trí đầu, cao thủ bên trong nhiều như mây. Hai tổ chức lớn này cộng lại chỉ sợ có hơn trăm tên Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Về phần thủ tọa Quân Tử Đường Dương Hóa Long nghe đồn rất có thể đã đột phá Trúc Cơ thành công." Tôn Chính Miểu gật đầu, nói đến Dương Hóa Long thì tên mặt hắn mang theo một vẻ sùng bái.
Diệp Vân nhíu mày, hỏi: "Nếu như Dương Hóa Long đã đột phá Trúc Cơ thành công thì tu vi của hắn đối với những đệ tử nội môn của Vô Ảnh Phong cũng có thể coi là nhân tài kiệt xuất rồi. Không biết tại sao hắn không trở thành một trong mười đệ tử của phong chủ đại nhân?"
Tôn Chính Miểu sững sờ, sau đó tò mò nhìn Diệp Vân, nói: "Diệp sư huynh không phải là đệ tử ký danh của phong chủ đại nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, ngày thường mười đại để tử rất ít khi xuất hiện, hơn nữa cũng không gia nhập vô bất kỳ tổ chức nào. Hình như bọn họ chỉ tập trung tu luyện, không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì."
Diệp Vân gật đầu, Tôn Chính Miểu không biết nhiệm vụ của mười đại đệ tử như hắn. Sở dĩ Tô Hạo muốn thu hắn làm đệ tử vì muốn hắn trở thành người cuối cùng trong mười đại đệ tử, sau đó nghiên cứu Thập Sát Trận. Có thêm Diệp Vân thì bức vẽ Thập Sát Trân cuối cùng cũng hoàn thành bởi vì hắn có lôi linh khí.
Xem ra ngày bình thưởng mười đại đệ tử sẽ không tùy ý mà xuất hiện. Vì thế có thể thấy được tu vi của mười đại đệ tử này chắc chắn hơn người. Nghĩ lại ngày đó bên trong mộ lớn gặp phải La Văn Thành, tên đó vậy mà cũng là một trong mười đại đệ tử của Tuyệt Kiếm Phong, tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, từ đó có thể thấy rằng bên trong mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong chắc chắn có cao thủ Trúc Cơ.
"Thiên cơ tổ thì sao?" Diệp Vân tiếp tục hỏi.
"Thời gian Thiên cơ tổ xuất hiện rất ngắn, có lẽ chưa tới nửa năm thời gian. Trong nửa năm đó họ đã khiêu chiến hơn mười tổ chức và chiến thắng tất cả, thậm chí một tháng trước đây họ còn khiên chiến cả Long đường, mặc dù thủ tọa hai bên đều không ra tay nên có thể thấy chiến lực của hai người này ngang nhau. Có thể thấy được thực lực của Thiên cơ tổ mặc dù yếu hơn Long đương nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Quan trong hơn là đến bây giờ vẫn chưa có một ai có thể thấy được khuôn mặt thật sự của thủ tọa Thiên cơ tổ, thậm chí là nam hay nữ cũng không ai biết. Không biết Diệp sư huynh đã kết thù oán với họ từ lúc nào." Tôn Chính Miểu từ từ nói, trên mặt hắn cũng không tỏ ra lo lắng chút nào. Đệ tử bình thường có lẽ không giám nói ra, nếu nói không đoàng hoàng có khi còn bị Thiên cơ tổ, Long đường và nhiều tổ chức khác trả thù.
"Còn có ... hay không những tổ chức khác muốn giáo huấn ta sao?" Diệp Vân gật đầu, cười hỏi.
"Hặc hặc, Diệp sư huynh đúng thật hay thích nói đùa. Vừa rồi ngươi và Minh sư huynh chiến một trận có lẽ đã khiến một vài tổ chức kích động nhưng hiện tại chỉ sợ là không còn ai. Ta cũng không tin có tổ chức nào đui mù lại muốn động thủ với ngươi." Tôn Chính Miểu cười lớn một tiếng, hai mắt híp lại.
"Đúng vậy, đúng là như vậy. Ngươi tên là Tôn Chính Miểu, rất tốt, rất hợp với tính nết của ta, sau này nếu như ta cũng thành lập tổ chức thì ngươi có muốn đến gia nhập không?" Diệp Vân đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười hỏi.
Tôn Chính Miểu sững sờ, lập tức khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng vui mừng, khom người nói: "Chỉ cần Diệp sư huynh không chê, Chính Miểu tự nguyện tham gia."
Diệp Vân cười ha ha, quay người đi: "Tốt, đợi đến ngày ta thành lập tổ chức, lúc đó ngươi sẽ là nguyên lão."
Tiếng nói vừa vang lên thì chỉ thấy hắn hóa thành tàn ảnh, chốc lát đã biến mất ở chân núi phía xa.
Tôn Chính Miểu nhìn tàn ảnh của Diệp Vân, khóe miệng lộ ra một tia hưng phấn.
Diệp Vân nói muốn thành lập một tổ chức cũng không phải ngứa miệng mà nói ra. Những thông tin từ miệng Tôn Chính Miêu khiến hắn hiểu rõ hơn một chút về những người bên trong những tổ chức ở Vô Ảnh Phong. Nếu muốn ở một mình thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Mặc dù Diệp Vân không sợ phiền phức nhưng mà nếu cứ có người thường xuyên tới tìm hắn uy hiếp, dụ hoặc, sử dùng các loại thủ đoạn muốn hắn gia nhập tổ chức này tổ chức kia. Những việc này hắn không hề thích chút nào.
Nếu vậy chẳng bằng đợi Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng xuất quan quay về thì ba người thành lập tổ chức rồi thuận tay kéo luôn cả Tô Linh vào là được. Đến lúc đó sẽ không còn có ai đến tìm hắn gây phiền toái.
Phương thứ tu luyện của Vô Ảnh Phong so với Thiên Chúc Phong hoàn toàn khác nhau. Mỗi tháng Thiên Chúc Phong sẽ phát cho đệ tử một lượng tài nguyên nhất định, miễn cưỡng đủ cho đệ tử tu hành.
Nhưng tại Vô Ảnh Phong tài nguyên tu luyện cũng được phân phát nhưng nếu chỉ dựa vào số tài nguyên đó mà tu luyện thì tu vi tăng lên sẽ rất chậm, việc này khiến bản thân khó có thể chịu được. Tu vi khi đạt tới Luyện Khí Cảnh, mỗi lần tấn chức thì cần số lượng Linh Thạch gấp mười gấp trăm lần. Chỉ dựa vào số tài nguyên được phân phát thì còn lâu mới đủ vì thế mới xuất hiện cái gọi là độ cống hiến.
Độ cống hiến có được chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên cũng có thể tiến hành mua bán, chuyển nhượng hoặc được trưởng bối ban cho…, phương pháp nào không quan trọng chỉ cần không vi phạm môn quy thì tất cả mọi thủ đoạn đều có thể chấp nhận.
Sở dĩ có nhiều tổ chức xuất hiện như vậy thì nguyên nhân lớn nhất có lẽ do độ cống hiến. Nhiệm vụ hạng nhất có độ khó cực kỳ cao. Nếu dựa vào một hai ngươi mà mà muốn hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ vô cùng nguy hiểm nhưng nếu có mười mấy tên đệ tử cùng nhau làm thì việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn nhiều, thậm chí dễ như trở bàn tay. Kể từ đó độ cống hiến cũng dễ dàng có được, sau đó dựa vào thực lực hoặc lí do gì đó để phân chia. Đảm bảo mọi người đều có được điểm cống hiến. Cứ tuần hoàn như vậy hết lần này đến lần khác, chỉ cần nhiệm vụ không quá mức biến thái thì đối với một tổ chức cũng không tạo ra quá nhiều khó khăn.
Sau khi biết được trên Vô Ảnh Phong có vài chục tổ chức và có liên quan đến độ cống hiến thì hắn lập tức kết luận như vậy.
Thật sự thì việc này cũng không có chỗ nào huyền ảo, mọi thứ vô cùng đơn giản, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu mọi thứ. Sau này tu hành tất nhiên không thể thiếu độ cống hiến, mà muốn có độ cống hiến thì phải gia nhập một tổ chức, nếu như vậy không bằng bản thân tự thành lập một tổ chức?
Muốn thành lập một tổ chức, quan trong nhất là phải có một vài người có thực lực. Nếu thực lực chưa đủ rất có thể sẽ bị những tổ chức khác đánh tan hoặc bị thâu tóm.
Với thực lực của Diệp Vân thì không bao giờ sợ bị đánh cho tan tác hoặc bị thâu tóm. Đối với tu vi cũng như thân phận của hắn thì người có thể đối phó với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong là đệ tử của Hắc Bạch nhị lão. Ba người bọn họ thành lập một tổ chức thì bọn họ đi gây sự với người khác chứ có mấy ai giám chọc tức bọn họ chứ?
Diệp Vân từ từ trở về tiểu viện của mình. Tu vi đột phá bên trong Hỏa Long Quật cơ bản đã được củng cố nhưng Thiên Sinh Nhất Kiếm và Lôi Vân Điện Quang Kiếm thức thứ ba vẫn chưa hoàn toàn dung hợp được. Tu vi càng cao càng tốt, trong thời gian rảnh rỗi này nếu muốn thành lập tổ chức thì phải nhanh chóng tăng tu vi lên mới phải.
Mà quan trọng nhất là kiếm đạo lão tổ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Kiến thức của lão già này đối với thế giới bên ngoài thì Diệp Vân không thể so sánh với lão được. Với những thông tin trong lời nói của lão thì kiến thức của ông ta đã vượt qua tất cả mọi người bên trong Thiên Kiếm Tông. Cho dù là tông chủ hay sư tôn hắn Thất trưởng lão tuyệt đối không ai có thể bằng lão già này.
Giải trừ phong ấn, tiến vào tiểu viện. Diệp Vân tiến vào bên trong ngồi xuống.
Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp xuất hiện, rơi trên mặt bàn đá.
Trắng noãn như ngọc, ánh sáng nhu hòa, long lanh óng ánh từ bảo tháp tỏa ra nhàn nhạt. Nhìn giống như có một tầng mây bao phủ bên ngoài. Lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Vân giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ lên thân tháp hai cái.
"Lão tổ, Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp bồi dưỡng thần hồn, cảm giác như thế nào?"
Qua nửa ngày, bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp mới truyền ra âm thanh lười biếng của kiếm đạo lão tổ.
"Xú tiểu tử, ngươi không biết rằng không nên quấy rầy lão nhân gia ta, hiện tại ta không nhớ được bất cứ cái gì hết."
Diệp Vân cười một tiếng, nói: "Ta đây không phải vì lão mà sốt ruột sao, nếu tu vi của ta không mau chóng tăng lên thì không cách nào có thể tiến về Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt để tìm một phần thần hồn khác cho lão. Còn muốn tìm kiếm ở Yêu Tộc chắc chắn sẽ mất một thời gian rất lâu, mọi thứ sớm một khắc tốt một khắc a."
Kiếm đạo lão tổ nói: "Lời này cũng không sai, ngươi tu hành có gì khó hiểu cứ việc nói ra đi, chỉ cần lão tổ ta biết thì sẽ giải đáp cho ngươi."
Diệp Vân nói: "Tu vi thì tạm thời cũng không có chỗ nào khó hiểu. Chẳng qua ta muốn biết một chút về Thiên Kiếm Tông và đế quốc Đại Tần. Ta nghĩ không bao lâu nữa sẽ rời Thiên Kiêm Tống tiến về đế quốc Đại Tần. Nếu cứ ở mãi một nơi như thế này, tầm mắt không được nâng lên thì tu vi không thể tăng nhanh được."
Bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp yên lặng một lát, sau đó mới nghe được âm thanh của kiếm đạo lão tổ vang lên.
"Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi bí mật chính thức của Thiên Kiếm Tông. Phải biết rằng Thiên Kiếm Tông ta không phải là một tông môn nhỏ yếu gì. Một ngàn năm trước cũng là phong vân một cõi, bên trong đế quốc Đại Tần giơ tay nhấc chân một cái là có thể tạo nên một cơn sóng gió!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...