Thế Giới Tiên Hiệp

Nhiệm vụ cấp chín, Thiên La Ngưng Thần Thảo!

Ánh mắt Diệp Vân dừng ở một nhóm chữ nhỏ màu vàng, đôi mắt hơi nheo lại.

"Diệp sư huynh, ngươi muốn trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ cấp chín?" Âm Hạo Thiên trông thấy, vội vàng hỏi.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: "Tại sao không thể? Ta nhớ trên sổ tay có nói đệ tử nội môn mới nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên để đổi lấy điểm cống hiến. Hoàn thành nhiệm vụ có cấp bậc càng cao thì điểm cống hiến nhận được càng nhiều. Mà trong giai đoạn tu luyện tiếp theo điểm cống hiến rất quan trọng. Hơn nữa, kết quả hoàn thành nhiệm vụ lần thứ nhất cũng là điều kiện để cao tầng đánh giá đệ tử nội môn mới."

Âm Hạo Thiên gật đầu: “Nói là như thế nhưng cái gọi là cao tầng đánh giá đệ tử mới chỉ là thứ yếu, điểm cống hiến mới là thứ quan trọng thực sự. Thế nhưng nhiệm vụ cấp chín thật sự quá khó khăn, hầu như không thể nào hoàn thành được."

"Không có người từng hoàn thành?" Diệp Vân nghiêng đầu hỏi.

Âm Hạo Thiên chần chừ một chút, nói: "Cũng không phải là không có. Vài năm trở lại đây, đệ tử nội môn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp chín chỉ có duy nhất Mộ Dung Vô Tình.”

Mộ Dung Vô Tình?

Trong đầu Diệp Vân lập tức hiện ra hình ảnh của Mộ Dung Vô Tình, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp mặt Mộ Dung Vô Tình trong tình huống như thế này. Thì ra người hào quang vạn trượng Mộ Dung Vô Tình chỉ một lòng tu hành này khi gặp lại khí phách như vậy nhưng ngoại trừ lãnh khốc và không thân thiện với bên ngoài ra thì dường như Mộ Dung Vô Tình trong tưởng tượng của hắn rất khác biệt.

"Không đúng, Âm sư huynh ngươi có điều không biết, vẫn còn một người nữa khi tu vi mới Luyện Khí Cảnh đã hoàn thành nhiệm vụ cấp chín." Nhiếp Viễn Chinh ở bên bỗng nhiên xen vào.

Diệp Vân và Âm Hạo Thiên tò mò nhìn hắn.

"Năm năm trước, có một gã đệ tử mới mười bảy tuổi, tên là Thần Thiên Vân, nghe nói lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã hoàn thành nhiệm vụ cấp chín." Nhiếp Viễn Chinh nhìn hai người, nhỏ giọng nói ra.

"Thần Thiên Vân? Thần Thiên Vân là ai?" Âm Hạo Thiên sững sờ, dường như hắn từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.

"Chính là Thiên Thần Phong Thần Thiên Vân Thần sư huynh đó." Nhiếp Viễn Chinh nói ra.


"Thì ra là hắn. Mấy năm trước ta có gặp qua người này một lần nhưng hình như đã biến mất, bây giờ lại xuất hiện lại?" Âm Hạo Thiên tò mò hỏi.

Nhiếp Viễn Chinh trên đầu xám xịt, nói: "Âm sư huynh, hai năm qua ngươi đã làm những gì đó? Thần sư huynh trong hai năm này danh tiếng lớn vô cùng, trong thời gian tới chắc khó có người vượt qua được, có khả năng sẽ vượt qua cả Mộ Dung Vô Tình. Ngươi còn nhớ rõ ba tháng trước trong Sa Mạc Tử Vong, đệ tử tham gia thí luyện của bốn ngọn núi chính rơi vào đường cùng, ngay khi mọi người tưởng như nhất đinh phải chết thì Thần sư huynh bỗng xuất hiện. Một kiếm của hắn dẹp yên tất cả yêu vật, kiếm quang chiếu sáng hơn mười dặm."

"A, ngươi nói là chuyện đó sao, thì ra là hắn. Không thể tưởng được lần đầu tiên hắn đã chọn nhiệm vụ cấp chín, ngược lại vượt quá dự liệu của ta." Âm Hạo Thiên ồ một tiếng, gật gật đầu.

Diệp Vân nghe thấy vậy, trong lòng không kìm được tưởng tượng ra. Ba chữ Thần Thiên Vân hắn được nghe từ chính Thủy Thanh Huyên. Nghe nói những năm gần đây hắn vì Thiên Kiếm Tông lập nhiều chiến công hiển hách, ngày thường lại bình dị gần gũi, đối xử ôn hòa với mọi người lại có thế lực của Thi Trưởng lão sau lưng nâng đỡ, dường như có thể so với tứ đại Phong chủ.

"Thế bình thường ta có thể gặp Thần sư huynh ở đâu?" Diệp Vân thản nhiên hỏi.

"Tất nhiên là tại Thiên Thần Phong." Âm Hạo Thiên cười trả lời, đoạt lời của Nhiếp Viễn Chinh.

"Không, Thần sư huynh cũng không ở tại Thiên Thần Phong một lòng tu hành mà thường xuyên qua lại giữa bốn ngọn núi. Hắn trợ giúp một ít đệ tử có tu vi thấp tăng lên cảnh giới hoặc giảng giải công pháp, chỉ dẫn cách lĩnh ngộ đối với đối với những đệ tử đang gặp bình cảnh, vô cùng được hoan nghênh." Nhiếp Viễn Chinh lắc đầu, chậm rãi nói ra, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm kính ngưỡng.

"Có thật là như vậy sao? Những ngày này ta chăm chỉ khổ tu, vẫn không rời núi, bằng không mà nói, không đến phiên hắn gây nên náo động." Âm Hạo Thiên nhíu lại lông mày, hừ hai tiếng.

Nhiếp Viễn Chinh và Diệp Vân nhìn nhau, không nhịn được bật cười.

"Âm sư huynh, tuy rằng thực lực của ngươi không tầm thường nhưng ngay cả một quyền của Diệp sư huynh cũng không tiếp được thì sao có thể so sánh với Thần sư huynh?" Nhiếp Viễn Chinh cười ha hả, bỗng nhiên nhận ra được dường như mình nói sai cái gì, không ngừng nói: "Diệp sư huynh, không phải ta nói tu vi của ngươi không bằng Thần sư huynh, hai người các ngươi đều là nhân trung long phượng, là nhân tài kiệt xuất của Thiên Kiếm Tông ta."

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Người tên Thần Thiên Vân này ta cũng từng nghe nói đến. Tu vi của hắn có lẽ đã là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, so sánh ta với hắn thì chênh lệch giống như đom đóm so với trăng sáng, kém xa lắc. Ngươi nói không sai, trước mắt, ta còn không cách nào đánh đồng với hắn."

Nhiếp Viễn Chinh khựng tại chỗ, không biết phải đáp lời như thế nào.

"Diệp sư huynh khiêm tốn quá rồi, người tên Thần Thiên Vân này đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, có lẽ phải hơn hai mươi rồi. Mà Diệp sư huynh ngươi trước sau mới mười sáu, mười bảy tuổi. Thực lực của ngươi bây giờ đã có thể nhẹ nhàng đánh lui ta, có thể thấy được tu vi chắc chắn là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Chỉ sợ không đến ba năm nữa, ngươi chỉ qua một lần hành động mà vượt qua đại kiếp nạn, thành tựu Trúc Cơ Cảnh lục trọng Thiên Nhân Cảnh." Âm Hạo Thiên vỗ mông ngựa liên tục, Thần Thiên Vân kia xa cuối chân trời, căn bản không cần để ý, thân phận và địa vị cũng kém quá xa, tất nhiên không cần phải lo lắng đến.


Ngược lại là hiện tại hắn bị Diệp Vân giữ ở bên người. Nếu tên này mất hứng, lại đánh tiếp hai ba chưởng nữa thì một thân xương cốt của hắn triệt để mệt rã rời.

Diệp Vân cũng mặc kệ hắn, nhìn dòng chữ nhỏ màu vàng đang mạnh mẽ lóe lên, giơ tay muốn gạt đi.

"Một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng mà cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín, thật sự là không biết sống chết."

Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy bên ngoài Nhiệm Vụ Điện, một gã thanh niên mặc áo dài màu trắng, trong cổ quấn khăn lụa màu vàng nhạt đang chậm rãi lại gần. Ở phía sau hắn, ước chừng có bảy tám tên đệ tử theo sát phía sau, thần sắc vừa khiêm tốn vừa cung kính.

Âm Hạo Thiên và Nhiếp Viễn Chinh sững sờ, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, vội vàng xoay người lại.

"Bái kiến Long sư huynh."

Thân thể hai người lạnh run, nhìn qua là vẻ sợ hãi không kìm được.

Tên thanh niên kia căn bản không để ý tới hai người mà đi thẳng đến trước Diệp Vân, đánh giá một phen, nói: "Ngươi chính là Diệp Vân? Đệ tử ký danh của Phong chủ đại nhân?"

Diệp Vân nhìn hắn một cái, không rảnh mà để ý tới, đưa tay muốn lấy nhiệm vụ cấp chín.

"Thật to gan."

Mấy đạo âm thanh trước sau ngay ngắn vang lên, trong giọng nói tràn ngập sát ý.

"Diệp Vân, nhiệm vụ cấp chín rất khó, không phải loại người có tu vi như ngươi có thể làm được, nhận nó rồi ngươi có nghĩ qua sẽ gặp người chết hồn tan?” Long sư huynh nhàn nhạt nói ra.


Diệp Vân nhíu mày, xoay người lại, nói: "Đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong đều rất rảnh rỗi sao? Rõ ràng thích chõ mõm vào chuyện người khác như vậy."

"Lớn mật, dám nói chuyện cùng Long sư huynh như thế." Một gã đệ tử khác tự thân thấy tức giận mà quát.

"Âm Hạo Thiên, tông môn có quy định, đệ tử nội môn mới không thể nhận nhiệm vụ cấp chín sao?" Diệp Vân giống như không nghe được, nghiêng đầu hỏi.

Âm Hạo Thiên lúc này đã mất hết vẻ kiêu ngạo, đầu cúi thật thấp, nghe được câu hỏi của Diệp Vân, hơi sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Viễn Chinh, ngươi tới nói." Diệp Vân nhìn về phía bên kia.

Khóe miệng Nhiếp Viễn Chinh co quắp lại, vẻ mặt sầu khổ, ngừng một chút nói: "Trong sổ tay của Tông môn xác thực là không có quy định như vậy chẳng qua nhiệm vụ cấp chín thực sự là vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận một chút sẽ dẫn đến kết quả người chết hồn tan, Diệp sư huynh ngươi nên nghĩ lại đi."

Diệp Vân ồ một tiếng, nhẹ gật đầu, sau đó nhìn qua thanh niên trên cổ đang quấn khăn lụa màu vàng, nói: "Này, ngươi có muốn nhận nhiệm vụ cấp chín này hay không?"

Long sư huynh kinh ngạc, lắc đầu trong vô thức.

"Không nhận thì đừng lãng phí thời gian của người khác." Diệp Vân chau lông mày lên, đưa tay ra vòng một cái, chữ nhỏ màu vàng bên trên nhiệm vụ cấp chín lập tức lóe ra một đạo hồng quang. Diệp Vân đưa thân phận bài của mình ra nhập vào chính giữa ánh sáng màu đỏ đó. Trong khoảnh khắc nhiệm vụ cấp chín phát tán ra ánh sáng màu đỏ thì trên thân phận bài xuất hiện một loạt chữ nhỏ màu vàng.

Nhiệm vụ cấp chín, tìm kiếm một cây Thiên La Ngưng Thần Thảo.

Địa điểm: Hỏa Long Quật, Mộ Xà Cốc!

Thời hạn: ba ngày.

Ban thưởng: điểm cống hiến một trăm điểm.

"Tên này thực dám tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín? Người tuổi trẻ bây giờ thật sự là không biết trời cao đất rộng." Long sư huynh sững sờ. Hắn hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Vân thật sự dám ra tay.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, không nói chuyện, quay người rời đi.


"Đợi một chút." Long sư huynh đưa tay lên, lập tức bảy tám tên thiếu niên kia tiến lên ngăn cản Diệp Vân lại.

Sắc mặt Diệp Vân chợt biến khó coi, lạnh lùng nói: "Lại muốn làm gì?"

"Nghe nói ngươi rất xem thường Quân Tử Đường?" Long sư huynh vừa cười vừa nói.

Diệp Vân lạnh lùng trả một câu: "Đúng như vậy thì làm sao? Mà không phải thì như thế nào?"

Long sư huynh vỗ tay cười to, nói: "Đừng hiểu lầm. Ta là Long Ngâm Sinh, chắc hẳn ngươi đã nghe qua danh hào của ta: Vô Ảnh Phong Long đường Phó đường chủ. Ta nghe nói ngươi rất xem thường những người ở Quân Tử Đường, ngược lại là có cách nhìn giống với Long đường bọn ta. Hôm nay ta vốn muốn nhìn ngươi có dũng khí dám tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín hay không, không thể tưởng được ngươi thật sự nhận nó, ngược lại khiến ta rất bội phục. Như vậy, nếu như ngươi có thể còn sống trở về, sẽ tính là thông qua kiểm tra của Long đường ta, trở thành một trong tám Đại đường chủ của Long đường, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Vân còn tưởng rằng tên này chính là người của Quân Tử Đường không nghĩ tới là đến từ Long đường nào đó, nhún vai sau đó đi ra ngoài.

"Diệp Vân, ngươi không ngại cân nhắc lại một lần." Long Ngâm Sinh nhìn theo bóng lưng Diệp Vân, giơ tay lên, ý bảo mấy tên thiếu niên kia nhường đường.

Diệp Vân không quay đầu lại, nói: "Long đường gì đó, ta không có hứng thú tham gia, gặp lại."

Hắn một đường đi thẳng ra ngoài Nhiệm Vụ Điện, bước chân không có chút do dự nào.

Long Ngâm Sinh nhìn theo Diệp Vân, mỉm cười nơi khóe miệng.

Nếu như chỉ là một nhiệm vụ cấp chín, Diệp Vân cũng sẽ không vội vã rời đi như thế. Mấu chốt là phải tìm Thiên La Ngưng Thần Thảo mà tìm thứ này thì chỉ có hai nơi là có. Một nơi là Mộ Xà Cốc gì đó, hắn chưa từng nghe qua mà nơi còn lại thì khơi lên sự hứng thú của hắn.

Hỏa Long Quật!

Đây không phải là Hỏa Long Quật- nơi mà Tô Linh bị buộc đi thí luyện sao? Tuy trên người Tô Linh có bảo vật bảo vệ tính mạng mà Thủy Thanh Huyên đưa nhưng ai mà biết được cuối cùng có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào không. Nếu như không thể đi vào nơi đó thì thôi nhưng hiện tại nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín này thì Diệp Vân nhất định phải tiến vào Hỏa Long Quật nhìn xem nơi đó đến tột cùng trông có bộ dạng như thế nào mới được.

Hỏa Long Quật là một trong những cấm địa của Vô Ảnh Phong. Chỉ có người tu vi đã đến cảnh giới nhất định mới được cho phép tiến vào thí luyện. Nếu người tiến vào có thể chịu đựng được Chân Hỏa Liệt Long thiêu đốt thì tạp chất trong cơ thể sẽ tiến thêm một bước được loại bỏ ra ngoài. Con đường tu luyện sau này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bởi vậy, tuy rằng Hỏa Long Quật hung hiểm nhưng cũng là nơi mà rất nhiều đệ tử tha thiết ước mơ đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui