"Diệp Vân, chúng ta vừa mới tới Vô Ảnh Phong nên không cần qua mức xúc động. Hiện tại không cần vội, nếu đã biết quân tử đường tồn tài thì sau này chắc chắn sẽ chạm mặt." Lông mày Đoàn Thần Phong chau lên, trầm giọng nói.
"Đúng đó Diệp sư huynh. Mặc kệ mọi chuyện, trước hết chúng ta phải hiểu rõ về Vô Ảnh Phong rồi tính tiếp." Dư Minh Hồng vội vàng nói.
Diệp Vân cười nói: "Các ngươi hiểu lầm rồi. Không phải ta muốn chủ động đi tìm bọn họ gây chuyện. Ta chỉ nói là nếu vừa tới Vô Ảnh Phong mà quân tử đường đến gây chuyện thì cũng không phải sợ hãi. Chỉ cần bọn chúng giám trêu trọc ta thì ta sẽ đánh cho bọn chúng phải quay đầu bỏ chạy."
Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng còn tưởng Diệp Vân muốn chủ động xuất kích nhưng sau khi nghe hắn nói thì mới cảm thấy yên lòng.
"Tốt lắm, hai người chúng ta ngày mai sẽ đi đến chỗ sư tôn tu hành. Ba tháng sau mới có thể trở về. Trong thời gian đó ngươi nhớ phải cẩn thận đó." Đoàn Thần Phong gật đầu, tiến đến vỗ vai Diệp Vân.
Diệp Vân mỉm cười, hướng phía hai người nhẹ gật đầu.
Ba huynh đệ sắp chia tay. Ba tháng sau không biết sẽ gặp lại nhau trong tình huống nào nhưng hôm nay, bên trong sân nhỏ này, bọn họ muốn uống say một lần.
Qua một đêm bình yên. Vào lúc ở phía đông lộ ra một tia sáng ban mai thì Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng liền đứng dậy cáo từ. Bọn họ không muốn chậm trễ một chút nào. Nếu như Diệp Vân một mình ở lại Vô Ảnh Phong tu luyện thì bọn họ cũng phải hoàn thành khảo hạch nhanh một chút. Ba tháng sau trở về thì cũng có thể giúp đỡ hắn một chút.
"Thứu Vương, tu vi hiện tại của người có thể đấu với cao thủ Trúc Cơ Cảnh mà không thất bại không?" Diệp Vân tiễn hai người đi rồi xoay người lại, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Tiểu tử, bây giờ ngươi mới biết sợ hả? Không phải vừa mới khoác lác với hai tên kia sao? Cái gì mà cho dù đối phương có tu vi Trúc Cơ Cảnh cũng không khiến ngươi sợ." Thần Vũ Thứu Vương trêu tức Diệp Vân.
Diệp Vân mỉm cười, nói: "Tất nhiên là ta không sợ. Cho dù là cao thủ Trúc Cơ Cảnh đến đây, chẳng lẽ hắn coi thường quy tắc mà ra tay giết ta? Hơn nữa việc ta trở thành đệ tử ký danh của phong chủ Tô Hạo đại nhân thì bọn họ đã biết hết rồi. Ta lo là lo cho ngươi, nếu để ai đó biết ngươi không thuộc về Thiên Kiếm Tông. Đến lúc đó nếu có cao thủ đến đối phó với ngươi thì sẽ rất phiền phức."
Thần Vũ Thứu Vương đứng bật dậy. Con ngươi xoay tròn vài cái nói: "Cao thủ Trúc Cơ Cảnh chó má gì chứ, trừ phi là cường giả đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh tam trọng trở lên, còn lại thì cho dù lão tử đánh không lại cũng có thể bỏ chạy. So sánh về tốc độ thì ai có đủ khả năng để so với lão tử ta đây?"
Diệp Vân cười hắc hắc, nói: "Nếu như vậy thì ta đã lo lắng quá rồi. Tạm thời ngươi đợi ta ở trong nhà, ta đi bái kiếm phong chủ đại nhân."
"Là sư tôn của ngươi." Thần diệu vũ thứu Vương tức giận quát một câu.
"Chỉ là đệ tử ký danh mà thôi. Đệ tử chính thức mới có tư cách xưng hô là sư tôn." Diệp Vân đi ra tiểu viện, hắn chỉ trả lời chứ không quay đầu lại, bước chân hướng về phía đỉnh núi Vô Ảnh Phong mà bước đi.
Trong ký ức của hắn nơi ở của Tô Hạo và Thủy Thanh Huyên là một toàn lầu các cách đỉnh núi không xa.
Sáng sớm trên Vô Ảnh Phong cũng không có quá nhiều người. Đôi lúc cũng có một vài người bỗng nhiên xuất hiện nhưng nhìn vẻ khẩn trương trên mặt của họ thì có thể biết họ đang vội vã chuẩn bị đi đâu đó, những người này chỉ ở phía xa liếc nhìn Diệp Vân rồi cũng vội vàng rời đi.
Diệp Vân cũng không thèm để ý tới họ. Nếu đã trở thành đệ tử nội môn và còn là đệ tử ký danh cuả Tô Hạo thì bên trong Vô Ảnh Phong hắn có thể ra vào tất cả mọi nơi mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Khoảng nửa nén hương thì hắn đã đứng trên đỉnh Vô Ảnh Phong.
Diệp Vân đứng trên đỉnh núi, gió mát lùa vào mặt. Hắn hít một hơi thật sau, cảm giác vô cùng thoải mái.
Ở chân trời phía đông, một vòng tròn màu lửa đỏ lộ ra, đang từ từ bay lên. Những tia nắng ban mai giống như một tấm thảm màu đỏ từ xa lan đến bao trùm tất cả vùng đất. Từ trên cào nhìn xuống có thể thấy được một khung cảnh màu đỏ tươi vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.
Diệp Vân cũng chỉ nhìn qua cảnh đẹp của thiên nhiên một chút, sau đó quay đầu đi tới lầu các nhỏ của Tô Hạo.
"Là ai, mau đứng lại."
Bỗng nhiên có một tiếng quát từ hư vô truyền tới nhưng lại không có ai xuất hiện.
Thân thể Diệp Vân dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn khắp mọi nơi nhưng cũng không hề nhìn thấy bất kỳ một bóng người nào.
"Ngươi là người phương nào? Cả gan âm thầm xông vào cấm địa này." Tiếng nói lại vang lên một lần nữa, sau đó liền xuất hiện hai tên áo đen từ không trung hạ xuống đứng trước mặt Diệp Vân.
Diệp Vân giương mắt nhìn, hai người này rõ ràng có tu vi Luyện Khí Cảnh lục trọng. Thực lực như vậy mà cũng chỉ là đệ tử canh cửa.
"Diệp Vân bái kiến hai vị sư huynh, ta muốn ra phía sau núi để bái kiến sư tôn." Diệp Vân ôm quyền.
"Sư tôn? Ngươi gọi ai là sư tôn?" Gã đệ tử áo đen bên trái lạnh lùng quát.
"Diệp Vân? Ngươi chính là Diệp Vân? Trước đây đã giao thủ hơn mười chiêu với Mộ Dung Vô Ngân mà không bại?" Một gã đệ tử áo đen khác ồ lên một tiếng, giọng nói của hắn mang theo một tia vô cùng kinh ngạc và khó tin.
Diệp Vân gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai vị sư huynh có lẽ là đệ tử canh giữ nơi ở phía sau núi a."
"Hình Côn sư đệ ngươi quen biết hắn?" Đệ tử áo đen kia tò mò hỏi.
Đệ tử áo đen bên phải gật đầu, nói: "Ta có nghe nói vào thời điểm khảo hạch đệ tử nội môn ở Thiên Chúc Phong thì bỗng nhiên Mộ Dung Vô Ngân Xuất hiện, can thiệp vô cuộc khảo hạch đó. Sau đó lại chọc giận Diệp sư đệ, cả hai đều xuất thủ rất tàn nhẫn, giao thủ hơn mười chiêu mà vẫn không phân thắng bại, cuối cùng còn thi triển cả Vô Tình Thiên Kiếm nhưng kết quả vẫn như cũ, hắn không làm gì được Diệp sư đệ nên đã hẹn ngày sau tái chiến."
"Ngay cả Vô Tình Thiên Kiếm mà cũng có thể đỡ được sao? Làm sao có thể, uy lực của Vô Tình Thiên Kiếm là thứ gì chứ. Cho dù là các sư huynh có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng cũng không phải ai cũng có thể đỡ được, còn tiểu tử này chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng mà thôi. Hình Côn có lẽ ngươi bị người ta lừa gạt rồi đó." Đệ tử áo đen kinh ngạc hô lên.
"Việc này đã có người tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không sai." Hình Côn lắc đầu, hắn quay đầu lại nhìn Diệp, nói tiếp: "Ngươi là Diệp Vân vậy thì hãy lấy lệnh bài thân phận của ngươi để cho chúng ta kiểm tra."
Diệp Vân cũng không nhiều lời, lập tức lấy ra lệnh bài thân phphaanra. Hai người nhìn qua một chút, lập tức quay ra nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
"Ngươi nói đến bái kiến sư tôn nhưng ta nghe nói trong buổi lễ bái sư khi phong chủ đại nhận muốn thu ngươi làm đồ đệ thì bị thiên kiếm truyền lệnh ngăn cản. Chẳng lẽ phong chủ đại nhận vẫn thu ngươi làm đồ đệ hả?" Hình Côn đem lệnh bài thân phận trả cho Diệp Vân, tò mò hỏi.
Diệp Vân gật đầu, nói: "Chẳng qua sư tôn chỉ nhận ta là đệ tử ký danh mà thôi. Muốn trở thành đệ tử chính thức thì còn cần trải qua rất nhiều khảo nghiệm nữa."
Người kính ta một xích, ta nể người một trượng.
Đây chính là tính cách của Diệp Vân. Hình Côn trước mắt hắn cũng không tỏ ra bộ dạng ta đây là sư huynh. Ngược lại còn đối xử rất khách khí với Diệp Vân. Mặc kệ hắn đã nghe được gì hay biết Tô Hạo nhận Diệp Vân là đệ tử ký danh nhưng thái độ của hắn cũng khiến cho Diệp Vân có thiện cảm.
Chỉ có tên Mộ Dung Vô Ngân là một số ít nhưng tên cùng thế hệ mà lại ngang ngược càn rỡ, chuyên đi làm mấy cái chuyện ngu ngốc thì Diệp Vân mới khiến chúng ăn miếng trả miếng, hắn không hề nhượng bộ những kẻ này một chút nào.
"Diệp sư đệ, mời." Hình Côn thở sâu, bên trong đôi mắt lộ ra một chút hâm mộ.
Tuy rằng địa vị của đệ tử ký danh cũng không cao. Nếu là một người nào đó tùy tiện trở thành đệ tử ký danh của một trưởng lão bình thường thì cũng không khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ hoặc chán ghét.
Nhưng Tô Hạo lài là phong chủ Vô Ảnh Phong, cũng có người nói ông là người có năng lực mạnh mẽ để tranh giành vị trí môn chủ đời kế tiếp. Nếu trở thành đệ tử ký danh của ông ta thì thân phận chắc chắn sẽ không tầm thường. Nếu sau này Diệp Vân không thể trở thành môt trong mười đại đệ tử của Tô Hạo thì dựa vào thân phận đệ tử ký danh của hắn cũng khiến những tên đệ tử nội môn khác cũng phải nể mặt hắn ba phần.
Diệp Vân gật đầu, ôm quyền với hai người sau đó nhắm hướng sau núi bước đến.
Hình Côn và thủ vệ áo đên dõi mắt nhìn hắn đi xa. Trong mắt hai người đều có một chút hâm mộ, sau đó không khí hơi dao động một chút, thân thể của hai ngươi giống như dung nhập vào không khí, biến mất hoàn toàn.
Nói đến Diệp Vân. Lúc này hắn đang đứng ở bên ngoài lầu các, đưa mắt nhìn vào trong. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút xúc động.
Ngày đó bị Tô Linh dẫn về Vô Ảnh Phong, còn gặp được Thủy Thanh Huyền và Tô Hạo. Sau đó Tô Hạo còn muốn nhận hắn làm đồ đệ, lúc đó hắn không muốn mọi bí mật trên người đều bại lộ nên đã khéo léo lựa lời từ chối. Nào ngờ cuối cùng vẫn trở thành đệ tử của Tô Hạo. Mặc dù chỉ là đệ tử ký danh nhưng chỉ cần Thất trưởng lão không phản đối thì Diệp Vân muốn trở thành người cuối cùng trong mười đại đệ tử của Vô Anh Phong quả thực vô cùng dễ dàng.
"Đứng ở ngoài cửa làm gì, nếu như đã đến đây sao còn không vào."
Thanh âm nhu hòa dễ nghe phảng phất như âm thanh của thiên nhiên từ trong tiểu lầu vọng ra.
Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức hô to lên: "Diệp Vân bái kiến huyên di, bái kiến sư tôn."
Cọt kẹt..t..tttt!
Cửa gỗ Lầu nhỏ nhẹ nhàng bị mở ra, chỉ thấy Thủy Thanh Huyên từ từ đi ra, tư thái thướt tha, dung mão thanh lệ.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào thì cánh của sân nhỏ được mở ra.
Diệp Vân bước vào sân, nhanh chóng đi đến trước mặt Thủy Thanh Huyên, quì xuống: "Diệp Vân bái kiến huyên di."
"Đứng lên đi." Thủy Thanh Huyên gật đầu, đôi mắt đẹp đảo qua Diệp Vân, khuôn mặt đẹp tỏ ra vui vẻ: "Không thể tưởng tượng được chỉ sau một thời gian ngắn ngủi như vậy mà tu vi của ngươi đã đột phá tới Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, hơn nữa chân khí ngưng luyện trong cơ thể mỗi một giọt đều tràn đầy sức mạnh."
Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, mặc dù đã sớm biết Thủy Thanh Huyền có một năng lực đặc biệt đó là có thể nhìn thấu tu vi của người khác. Nhưng không ngờ có thể nhìn đạt tới trình độ này, giống như nàng đã tiến vào trong cơ thể Diệp Vân xem xét kỹ càng một lần vậy. Ngoại trừ Tiên Ma Chi Tâm ra thì những thứ khác không thể qua mắt nàng được.
"Huyên di chẳng những dung nhan vẫn xinh đẹp như trước mà ánh mắt cũng lợi hại hơn trước rất nhiều a." Diệp Vân mỉm cười, híp mắt nói.
Tiểu tử thối, thứ hay không học lại đi học nịnh hót người khác. Hôm nay ngươi tới tìm sư tôn hữ danh vô thực đó a. Hắn đi từ hôm qua chưa có trở về. Có lẽ là đi xử lý mọi việc cho thích hợp nên quay về chậm một chút. Nếu ngươi đã đến thì nói chuyện với ta, tiện thể chờ hắn quay trở về."
Diệp Vân gật đầu. Đứng trước mặt Thủy Thanh Huyên khiến hắn cảm thấy thân thể được thả lỏng, giống như mọi áp lức vào lúc này đã được giải tỏa.
"Nếu được như vậy thì còn gì bằng. Trước đây từng nghe nha đầu Tô Linh nói qua đồ ăn do huyền di làm ngon nhất thiên hạ nên hôm nay nhất định phải nếm thử." Đối mặt với Thủy Thanh Huyên, Diệp Vân vô cùng tự nhiên.
"Nha đầu cái gì cũng nói với ngươi. Thôi được lần này ta cho ngươi nếm thử là được a." Thủy Thanh Huyên cũng không khiêm tốn, cười cười.
Diệp Vân lúc này mới hỏi: "Huyên di, Tô Linh đâu?"
Thủy Thanh Huyên nhìn hắn một cái, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi câu này. Cuối cùng vẫn không nhịn được a."
Diệp Vân không khỏi gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.
"Tô Linh bị sư tôn của ngươi đưa đến hậu sơn Hỏa Long Quật tu hành!" Sắc mặt của Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, từ từ nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...