Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian và công sức, những thú nhân giống đực không cần phải núp trong khu rừng nguy hiểm cả ngày nữa, và cũng có nhiều thời gian để làm những việc khác.
Vân Dực không giống những người vây xem khác cùng Thành Dương đi tìm tộc trưởng, anh ta nhất định phải tìm Thương Nguyên để hỏi cho ra lẽ.
Vài ngày trôi qua, Thương Nguyên đã khoẻ hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể biến thành người nhưng đã là một con sói khoẻ mạnh.
Vân Dực đến hang của Thương Nguyên, thấy Bạch Mai ngồi ở cửa hang vừa phơi nắng vừa vặn xoắn một đống cỏ, Thương Nguyên nằm bên cạnh cô, trên người anh nằm một...!con sói nhỏ?
Con sói nhỏ này sao có vẻ quen quen?
"Vân Dực, cậu đến rồi."
Thương Nguyên vươn vai đứng dậy, nhóc con trên người anh lập tức lăn xuống đất.
"Đông Đồ, sao con lại ở đây?"
Vân Dực nhấc con trai lên, rất thành thạo đặt nó lên vai mình.
"Ẳng!"
Đông Đồ cắn vào đầu cha, cọ cọ vào mặt anh ta.
Kể từ khi Đông Đồ đến hang của Bạch Mai xin ăn, đến bây giờ nó vẫn chưa rời đi.
Nhà của chú Thương Nguyên không chỉ có thể ăn thịt ba bữa một ngày, mà thịt do dì Bạch Mai nướng là ngon nhất trong bộ lạc.
Sói con ăn ít lại đói nhanh, trước đây cách săn mồi của mỗi gia đình cơ bản là đói một bữa no một bữa, vì vậy sói con được thả ra ngoài nuôi, chỉ cần đi khắp bộ lạc gần như có thể được ăn no.
Sau khi so sánh, Đông Đồ phát hiện ra nhà này có đồ ăn ngon nhất.
"Nó đã ở trong hang của tôi nhiều ngày rồi." Thương Nguyên nhìn người bạn thân, lời nói có chút bất lực.
"Thằng nhóc này, sao có thể đến chỗ chú Thương Nguyên xin ăn? Bọn họ còn không đủ ăn đâu! Đợi lát nữa về với cha, nghe rõ chưa?"
Vân Dực vỗ mạnh vào đầu con sói con trên vai, cất tiếng dạy dỗ.
"Không sao, đủ ăn mà." Bạch Mai nhìn Vân Dực ra tay không biết nặng nhẹ, có chút đau lòng.
Nhưng sói con vốn dĩ rất khoẻ mạnh, cha ruột đánh vài cái cũng không sao.
"Sao có thể đủ ăn được, Thương Nguyên bây giờ bị thương, cô có thức ăn thì để lại cho cậu ấy đi.
Một giống cái như cô có thể tử tế một chút không? Cậu ta vì ai mà ra nông nỗi này? Cô..."
Vân Dực chống nạnh chỉ trích Bạch Mai, Thương Nguyên há miệng mấy lần muốn phản bác nhưng Vân Dực nói lớn và rất nhanh, anh căn bản không chen vào được.
"Tôi biết, anh nói đúng." Bạch Mai đứng dậy chỉ vào nơi cất thức ăn trong hang: "Nhưng anh tự nhìn đi, chúng tôi thực sự không thiếu thức ăn."
"Sao có thể không thiếu..." Vân Dực nhìn theo hướng Bạch Mai chỉ.
Ồ, trong hang còn có một con trâu cỏ rất to.
Thấy Vân Dực không nói gì, Bạch Mai giải thích:
"Sau khi tôi nói cho Thành Dương cách làm bẫy, Thành Dương đã bắt được nó và tặng cho tôi.
Sáng nay mới vừa đưa tới, thịt còn rất tươi.
Trưa nay anh ở lại ăn cùng nhé?"
"Không, không cần đâu."
Vân Dực im bặt, xoa xoa mũi, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, trong bộ lạc ngoài con non ra thì không ai đi xin ăn nhà người khác.
À, trừ Bạch Mai.
"Không sao, thịt còn rất nhiều.
Chúng tôi ăn không hết, lát nữa tôi còn định hun khói một ít thịt để dành ăn dần, không thì khó bảo quản lắm."
"Ẳng!" Con muốn ăn thịt nhà dì Bạch Mai!
Đông Đồ dùng răng sữa cắn vào cổ Vân Dực, Vân Dực hơi đau.
Vân Dực giơ tay gãi gãi gáy, vẫn từ chối: "Các người cho Đông Đồ ăn một miếng là được rồi.
Cái bẫy mà cô nói thật sự là do cô chỉ cho Thành Dương sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...