Thế Giới Thú Nhân Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Bạch Mai ăn một cái đùi thỏ, đưa cho sói con một miếng thịt thăn, chỉ một miếng thịt nhỏ như vậy mà nó có thể dùng chiếc răng chưa mọc đủ để gặm cả nửa ngày.
Phần còn lại đều rơi vào bụng Thương Nguyên, anh ăn hết sạch cả xương lẫn thịt con thỏ.
Bạch Mai đã từng thấy chó lớn ăn thỏ đông lạnh nhưng chưa từng thấy con nào ăn gọn gàng như vậy.
Nhận ra rằng thịt thỏ đối với Thương Nguyên chỉ đủ nhét kẽ răng, Bạch Mai cảm thấy con đường nuôi sói sau này có thể sẽ rất gian nan.
Sói con gặm hết thịt xong vẫn không chịu đi, nó thở hổn hển chui vào dưới bộ lông của Thương Nguyên rồi lim dim mắt muốn ngủ.
Thương Nguyên đột nhiên cảm thấy mình bị ép làm cha nhưng mùi của sói con gần giống với Vân Dực, cảm giác như mình đang làm cha của Vân Dực vậy.
Không tệ nha.
Thương Nguyên tự an ủi, nằm bẹp ở đó không nhúc nhích.
Bạch Mai bị cảnh tượng sói con dựa vào sói lớn làm tan chảy, nếu có điện thoại di động, cô rất muốn chụp lại làm kỷ niệm.
Nhưng bây giờ đừng nói đến điện thoại di động, ngay cả vấn đề ăn no mặc ấm cũng chưa được giải quyết.
Bạch Mai còn muốn lên núi một chuyến, cô thực sự không thể chịu đựng được việc ăn thịt liên tục, mà còn là thịt nướng muối đơn thuần.
Cô muốn hái một số loại quả mà Thành Dương đã hái cho Mai Cửu ngày hôm qua, cô đã ăn hai quả, mùi vị cũng không tệ.
Những thú nhân này mặc dù là tộc sói nhưng đã có đặc điểm của con người, chẳng hạn như những chủng tộc ăn thịt này đã tiến hóa thành động vật ăn tạp, nhưng so với thức ăn chay thì bọn họ vẫn thích thịt có mùi tanh hơn.
Bạch Mai cảm thấy mình có thể sẽ phải tự biến thành khỉ để ăn trái cây trong một thời gian dài.
Thấy con sói nhỏ ngủ ngon, Bạch Mai nhỏ giọng nói với Thương Nguyên rằng cô sẽ lên núi.
Thương Nguyên gật đầu mà không nói gì, sau khi Bạch Mai đi, Thương Nguyên lại thấy chán nản.
Trước đây Bạch Mai thậm chí còn không ra ngoài lấy nước, bây giờ lại bị mình liên lụy phải lên núi kiếm thức ăn.
Hắn thực sự là một giống đực vô dụng.
…
Bạch Mai đến sau núi, phát hiện cái bẫy đã được Thành Dương ngụy trang lại và cũng giống như tối qua, đã đặt quả ngọt lên.
Cây có quả ngọt đã mọc nhiều năm nên rất cao lớn, dáng cây rất thẳng, Bạch Mai chưa bao giờ trèo cây, đứng trước cây to thế này cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Nhưng không phải là không có cách.
Bạch Mai nhặt một cành cây dài, kiễng chân dùng cành cây chọc đứt cuống của quả ngọt, sau đó nhanh tay bắt lấy.
Cứ như vậy Bạch Mai đã hái được sáu quả, cảm thấy đủ rồi cô dùng da thú gói lại, cầm trên tay.
Cô lên núi còn muốn hái một ít cỏ để đan lát.
Loại cỏ này dài và mỏng, vào đầu mùa xuân đã mọc rất um tùm, Bạch Mai muốn hái một ít về để đan một cái túi.
Bạch Mai không biết đan rổ nhưng cô biết đan áo len.
Mặc dù từng sợi cỏ hơi phiền phức nhưng dù sao cũng có thể kết hợp chúng lại với nhau.
Trên đường hái cỏ, Bạch Mai phát hiện ra một niềm vui bất ngờ.
Cây ớt!
Cây ớt chỉ có vài lá nhưng Bạch Mai nhận ra đây là thứ mà thú nhân tộc sói trong ký ức của cô đã dặn đi dặn lại là không được ăn.
Loại cây này không chỉ có quả đỏ tươi, khi ăn vào sẽ khiến miệng như bị lửa đốt mà cả cành lá cũng có độc cay tương tự.
Ký ức là thứ mà khi ta không nghĩ đến thì sẽ không nhớ ra, chỉ khi nhìn thấy mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...