Edit: Yang
Beta: Yin
- ----------
Đôi tay Thịnh Hoan mềm mại không xương, lúc này nắm trong tay lại làm trong lòng Lục Cận Ngôn thỏa mãn lạ thường.
Lòng bàn tay thô ráp nhịn không được vuốt ve đôi tay đang giày vò trái tim kia, cảm nhận được động tác của anh, cơ thể Thịnh Hoan không nhịn được mà run lên.
Nhìn Lục Cận Ngôn mặc một thân tây trang được cắt may tinh tế, nghiêm túc mà cấm dục, cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh sau khi cởi hết quần áo, liên tưởng đến nụ hôn có chút thô bạo kia, đoán chừng, sẽ rất mãnh liệt.
Trong đầu dễ dàng hiện ra hình ảnh không dành cho trẻ em, khuôn mặt Thịnh Hoan có chút nóng bỏng.
Lục Cận Ngôn vẫn duy trì tư thế áp cô trên vách tường, đôi mắt tinh tường liền dễ dàng phát hiện ra vẻ mặt biến hoá cùng ánh mắt trốn tránh của Thịnh Hoan, khẽ thấp giọng cười nhạo: "Đang nghĩ cái gì không đúng đắn sao, mặt còn đỏ như vậy?"
"Không, không có." Thịnh Hoan lập tức phản bác, tâm cô đang thật sự rất loạn, lúc mở miệng liền nói lắp, ánh mắt đảo khắp nơi nhưng nhất quyết không nhìn Lục Cận Ngôn, trong lúc vô ý liền nhìn thấy có người đứng ở chỗ rẽ nhìn dáng vẻ của bọn họ.
Thịnh Hoan hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào người đó, Lục Cận Ngôn cũng theo động tác của Thịnh Hoan mà nhìn qua, ánh mắt vốn dĩ hàm chứa ý cười lập tức lạnh xuống.
Nhận thấy cơ thể Thịnh Hoan có chút cứng đờ, Lục Cận Ngôn duỗi tay muốn chạm vào cô, lại bị cô không dấu vết mà tránh đi, đi về phía trước vài bước, rời khỏi vòng vây của anh.
Sao cô có thể quên rằng con người Lục Cận Ngôn vô cùng thâm trầm, cảm xúc của anh ta rất khó nắm bắt, chỉ cần nói thích chính là thích sao? Ánh trăng sáng trong lòng anh ta vẫn còn ở đây đấy.
Nhìn bóng dáng Thịnh Hoan, vẻ mặt Lục Cận Ngôn liền trầm xuống, ẩn ẩn sắc lạnh, hàm dưới gắt gao cắn chặt, tùy lúc có thể cắn đứt.
Thời Dao chưa từng bị Lục Cận Ngôn dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn, trong lòng liền sinh ra cảm giác muốn lùi bước.
Nhưng để làm trò trước mặt Thịnh Hoan, ả ta vẫn cố gắng thẳng eo tiến về phía trước chào hỏi Thịnh Hoan, giọng nói mềm nhẹ: "Mấy hôm trước nghe nói cô đã trở lại, cũng chưa kịp tìm cơ hội để gặp mặt, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này."
"Ừ" nghe Thời Dao nói xong, Thịnh Hoan nhẹ nhàng nâng cằm, bên môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo, có chút ngạo mạn: "Là do tôi hôm nay ra cửa không xem lịch."
Sắc mặt Thời Dao có chút biến hóa, Thịnh Hoan đúng là không thèm phân biệt thời gian địa điểm mà đối chọi với cô.
Ở trước mặt Lục Cận Ngôn, cô giao đấu với Thịnh Hoan, căn bản không có một tí xíu cơ hội thắng lợi nào.
Thịnh Hoan liếc xéo Thời Dao một cái, mang theo vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ, xoay người bỏ đi.
Lúc đi lướt qua người Lục Cận Ngôn, cô hơi dừng một chút, sau đó không chút do dự nhấc chân rời đi.
"Cận ngôn, em...." Thời Dao yếu ớt nhìn người đàn ông trước mặt muốn nói gì đó, lại thấy trong mắt anh hoàn toàn là lạnh nhạt, hơi thở âm trầm mà lạnh lẽo, không mặn không nhạt nhìn cô ta một cái.
Ả còn chưa kịp mở miệng nói gì, anh đã xoay người đuổi theo Thịnh Hoan.
Đèn trong đài phun nước trước toà nhà đột nhiên sáng lên, Thời Dao đứng dưới ánh đèn rực rỡ ở đại sảnh hành lang, nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn ôm một người phụ nữ thân hình cao gầy từ phía sau, anh hơi cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành, thỉnh thoàng còn hôn lên mái tóc như sợi rong biển được gió thổi rối tung, cô gái vốn dĩ đang giãy dụa trong lòng ngực anh dần dần an tĩnh.
Thời Dao ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt ngập tràn vẻ không thể tin được.
Sao có thể, không phải Thịnh Hoan cùng Lục Cận Ngôn rất ghét nhau sao? Từ khi nào quan hệ của bọn họ trở nên thân cận như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì? Dựa vào cái gì, tất cả mọi người đều thích Thịnh Hoan? Tất cả mọi người đều đứng về phía Thịnh Hoan? Rõ ràng ngay từ đầu, Lục Cận Ngôn chỉ rõ họ tên người anh muốn là cô.
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinandyang-
Thịnh Hoan vừa đi ra khỏi toà nhà đã bị Lục Cận Ngôn kéo vào trong lòng ngực, cả người lại bị anh cưỡng chế nhét vào trong xe, còn chưa kịp mở cửa đi xuống, cửa xe đã lập tức bị người nào đó khóa lại.
Thịnh Hoan dựa vào lưng ghế, nhìn Lục Cận Ngôn, mang theo mệnh lệnh mở miệng: "Mở cửa."
Lục Cận Ngôn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nhượng bộ: "Em ngoan một chút, đừng giận dỗi nữa, chúng ta trở về nhà."
Vành mắt Thịnh Hoan đỏ hồng, kiềm nén hơi nước mù mịt nơi đáy mắt, ngồi trên xe quay lưng về phía Lục Cận Ngôn.
Một đường không ai nói gì, Lục Cận Ngôn nhìn cái ót của người nào đó, nhịn không được tăng nhanh tốc độ xe.
Thịnh Hoan ghé vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh từ sâu thẳm trong tâm trí của cô.
Trên giường bệnh là một khuôn mặt từ ái tiều tụy, ánh đèn giải phẫu sáng đèn không kịp phòng bị, cùng với những giọt nước mắt mãi mãi không được phép quên.
Chờ về tới khu biệt thự, Thịnh Hoan trực tiếp đẩy cửa xuống xe, mặc kệ Lục Cận Ngôn đi theo phía sau.
Lúc vào phòng liền khoá chặt cửa phòng, đem chính mình nhốt ở bên trong.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa không ngừng, xen lẫn thanh âm lo lắng của Lục Cận Ngôn.
Thịnh Hoan thả lòng cho cơ thể rơi tự do xuống giường, bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh đó
Lục Cận Ngôn đứng bên ngoài, kiên nhẫn gõ cửa hết lần này đến lần khác, bên trong im ắng, không có một chút thanh âm.
Đứng trong chốc lát, Lục Cận Ngôn xoay người rời đi.
Anh vào thư phòng cầm chìa khóa, đi tới mở cửa phòng, sau đó liền nhìn thấy Thịnh Hoan cuộn tròn trong ổ chăn, hẳn là khóc mệt quá nên ngủ rồi, trên mặt còn ẩn ẩn vệt nước.
Anh chưa bao giờ thấy Thịnh Hoan khóc, cô dường như được sinh ra dưới ánh mặt trời, đem hết thảy những cảm xúc âm u đau buồn quăng ở bên ngoài.
Thích thì tức giận, chưa từng vì ai mà nhẫn nhịn cúi đầu mà nuốt nỗi bất bình trong lòng.
Đây là lần đầu tiên, cô trốn ở một góc trộm khóc.
Trái tim đột nhiên bị tóm lấy, như một lưỡi dao sắc bén từng nhát từng nhát cứa lấy đáy lòng mềm mại nhất, máu tươi đầm đìa.
Lục Cận Ngôn tăng nhiệt độ trong phòng, lại cẩn thận giúp Thịnh Hoan đắp chăn đàng hoàng, để lộ ra khuôn mặt nhỏ.
Lục Cận Ngôn dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc lên môi Thịnh Hoan, nơi bị anh cắn đến chảy máu.
Bởi vì lo lắng sẽ đánh thức người nào đó, động tác trên tay anh vô cùng ôn nhu.
Lục Cận Ngôn thu dọn thuốc, xuyên qua ánh trăng bên ngoài của sổ mà ngắm nhìn Thịnh Hoan, cũng không biết nhìn bao lâu, cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô một cái mới rời khỏi phòng.
- -----
Buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Hoan đứng trước gương liền phát hiện hai mắt của mình có chút sưng đỏ, đều là do hôm qua khóc mà ra.
Nhưng lạ là trên môi không hề đau đớn, trừ bỏ việc nó đang chậm rãi kết vảy thì đúng thật là không có cảm giác gì.
Đi xuống lầu, liền nhìn thấy Lục Cận Ngôn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, mang mắt kính, dáng vẻ văn nhã nghiêm túc.
Thịnh Hoan đột nhiên có chút phân biệt không rõ, người hôm hôm qua đè trên người cô, ôm hôn bừa bãi là ai thế?
Nghe thấy tiếng động xuống lầu của Thịnh Hoan, anh thậm chí còn không thèm ban phát cho cô một ánh mắt.
Đã quen với việc đột nhiên bị lạnh nhạt, Thịnh Hoan đi tới kéo ghế dựa ra.
Chân ghế ma sát với sàn nhà tạo ra một âm thanh bén nhọn, Lục Cận Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô.
Nổi bật là đôi mắt đỏ như con thỏ nhỏ của cô, hẳn là do tối hôm qua khóc cho nên sáng nay còn chưa tiêu sưng.
Miệng vết thương ở khoé môi cô quá mức chói mắt, ánh mắt của anh liền dừng lại trên vết thương kia, cả khuôn mặt đều sa sầm như chuẩn bị nổi bão.
Rõ ràng anh đã nhìn chằm chằm cô từng phút từng giây, là ai có thể ở dưới mí mắt của anh mà chạm vào cô ấy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...