Thế Giới Nhỏ
Thực tế chứng minh, những biểu hiện trên đều chỉ là tạm thời.
Về chuyện nấu cơm, Lý Miêu cố gắng đến lúc Tiễn Phiêu Phiêu mang thai bốn tháng, sau khi nhận ra khả năng nấu nướng của mình mãi không tiến bộ, liền mang Tiễn Phiêu Phiêu đến nhà cha mẹ vợ ăn cơm chùa, cho đến ngày Tiễn Phiêu Phiêu dự sinh.
Lý Miêu giải thích như sau: “Anh làm cơm quá chán. Em không ăn được nên dinh dưỡng sẽ không đủ, ảnh hưởng đến sự phát triển của con.”
Về chuyện ra ngoài ăn cơm, (thực ra lúc Tiễn Phiêu Phiêu mang thai, họ rất ít khi ra ngoài ăn cơm) thường thì, Lý Miêu sẽ không bao giờ chiều theo ý Tiễn Phiêu Phiêu, thứ nhất, anh luôn gọi một đống món ăn mà anh cho rằng bổ dưỡng phù hợp với phụ nữ mang thai, thứ hai, anh sẽ đổ tất cả món ăn mà anh cho rằng không bổ dưỡng vào bát của mình (thường thì toàn món mà Tiễn Phiêu Phiêu thích ăn).
Về chuyện nước và hoa quả, về sau biểu hiện của Lý Miêu như thế này…
Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Này, em khát nước.”
Lý Miêu nói: “Ừ anh cũng đang khát, em rót nước thì tiện tay rót cho anh một cốc nhé.”
Tiễn Phiêu Phiêu rửa táo, Lý Miêu nói sau lưng cô: “Ạnh muốn ăn táo, to to một chút, gọt vỏ rồi.”
Tiễn Phiêu Phiêu không nhịn được kể lể một phen: Lúc trước anh thế nào, anh ra sao, tuy là vì con mà không hẳn là vì em, nhưng cũng tạm coi như có trách nhiệm, bây giờ thì anh thế nào, anh ra sao, thực sự quá mặt dày quá vô liêm sỉ…
Lý Miêu hùng hồn giải thích: “Lúc trước em còn chưa có sự tự giác của phụ nữ mang thai, thế nên anh phải kịp thời nhắc nhở em. Bây giờ em đã tự giác, hiểu rõ vai trò vị trí của mình, anh cũng không cần làm điều thừa nữa.”
Đối với logic kiểu dở hơi của anh, Tiễn Phiêu Phiêu cảm thấy phê bình chỉ trích đều thừa thãi, vì cho dù phê bình chỉ trích ra sao đều chẳng thế lay chuyển được, chi bằng tiết kiệm sức lực nghiên cứu việc dưỡng thai thì hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...