Gia chủ của Dương gia không thể tin nổi, chỉ trong giây lát với một đường kiếm đâm, một chưởng vỗ và một trảm. Ông ta đã bị thua triệt để và nếu có đánh tiếp ông ta cũng không có cơ hội thắng trừ khi dùng mạng đổi mạng thì chưa biết chuyện gì xảy ra. Nói thế cũng chỉ là an ủi kẻ thua cuộc mà thôi, chứ ai trả biết trong chiến đấu nếu liều mạng thì kẻ yếu cũng có một đường sinh cơ. Nhưng khi chưa đến lúc cửu tử nhất sinh thì ai dám liều mạng đây. Thế nên chỉ có thể nói ngược lại là khi chỉ còn một đường sinh cơ thì ai cũng sẽ liều mạng thì đúng hơn.
Hào Nam cùng Dương Bá trở lại trụ sở. Quản gia của Dương gia nhìn thấy vết máu trên vai phải của gia chủ thì mặt biến sắc, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy gia chủ?"
"Không có gì. Chúng ta về." Dương Bá trả lời.
"Ngài và Dương Tam có thể về trước, để quản gia ở lại cùng với quản gia của Trịnh gia ta làm một số khế ước cần thiết." Nói với gia chủ Dương gia xong, Hào Nam lại quay sang Dương Tam bảo hắn: "Ta miễn đổ ước cho ngươi, nhưng ngươi vẫn thiếu ta một ân tình."
"Được. Cáo từ." Dương Bá cáo từ.
"Ta đã nhận được một bài học giá trị ngàn vàng, nên ta không chỉ trả cho ngươi một ân tình mà sẽ giao nửa cái mạng này của ta cho ngươi. Cáo từ." Dương Tam nghiêm túc nói.
Kết quả đối với việc phân chia thị phần sinh ý trong lĩnh vực đan dược và binh khí giữa hai nhà như vậy là tốt rồi. Còn đối với Dương Tam thì đúng như Hào Nam nghĩ, nếu một tiễn không được hai chim mà chỉ bắn được một con chim - là Dương Tam này - cũng không tồi. Ngoài ra, hắn còn lấy được sự tin phục của những người Trịnh gia đã chứng kiến trực tiếp và những người đã biết sự việc một cách gián tiếp. Đặc biệt là Văn Bân, Trung Quân đã trở thành hai kẻ cuồng tín thiếu chủ của mình.
Sau một ngày tương đối thành công trong hành trình trinh phục thế giới tu tiên này, Hào Nam lại lao vào tu luyện. Thấm thoát lại bảy ngày trôi qua, hắn đã tăng tiến tu vi tới luyện khí thất trọng đỉnh phong, tùy thời có thể bước sang bát trọng. Lần này xuất quan hắn dự định xử lý việc phân chia thị phần trong lĩnh vực đan dược và binh khí với Lý gia. Hắn cũng không định sử dụng lại miếng đòn như đối với Dương gia nhưng vô tình sự việc lại lập lại. Do mâu thuẫn trên thị trường mà quản gia của hai nhà không tìm được tiếng nói chung. Bên phía Lý gia thiếu chủ Lý Công Tiêu đã phải ra mặt, bên này Trịnh gia đương nhiên là do hắn lộ diện xử lý.
Nằm giữa trung tâm trấn Hạ Lâm là khu thương mại sầm uất nhất. Người của Lý gia đang có mặt đông đủ: Thiếu chủ Lý gia Lý Công Tiêu, quản gia Lý Đại Lợi, năm sáu thanh niên tài tuấn, đội bảo an Lý gia và đông đảo hạ nhân của lý gia. Về phía Trịnh gia thì ít hơn một chút: Thiếu chủ Hào Nam, quản gia Trịnh Thanh Quản, hai thanh niên tài tuấn Văn Bân, Trung Quân, tổ thiên hành và vài người hạ nhân.
Lại nói về tiểu đội tam thiên do cửu trưởng lão Trịnh Thu Trang tạm thời quản lý. Mới hơn một tuần kể từ khi cửu trưởng lão và Hào Nam cùng nhau thống nhất về cơ cấu tổ chức, chức năng nhiệm vụ và mục đích yêu cầu của tiểu đội này; cửu trưởng lão đã tuyển mộ đầy đủ và bố trí đâu ra đấy đúng với yêu cầu của Hào Nam. Mới tuyển mộ đợt một là sáu mươi người: Mười người tổ thiên cơ, hai mươi người tổ thiên nhãn và ba mươi người tổ thiên hành. Bà đã chia mỗi tổ ra làm hai nửa để bố trí luân phiên; một nửa tổ tiến hành huấn luyện thì nửa còn lại thực hiện nhiệm vụ. Sau khi huấn luyện đợt một được ba tháng thì sẽ sàng lọc; giữ lại ba mươi người và lại tuyển mới đợt hai thêm ba mươi người bù vào. Cứ theo vòng lặp như vậy đến hai năm là sẽ có một tiểu đội tam thiên hoàn chỉnh, đáp ứng mọi yêu cầu của nhiệm vụ mà Hào Nam đề ra.
Tại khu thương mại trung tâm Trấn Hạ Lâm, mới đầu buổi sáng mà nhiệt độ đã tăng cao, nóng bức như là giữa trưa nắng vậy. Nguyên nhân là do sự căng thẳng của mâu thuẫn giữa hai nhà Trịnh gia và Lý gia đã đạt đến đỉnh điểm. Mọi người của hai nhà với nét mặt bừng bừng, khí thế bức nhân cứ như là tuốt kiếm, rút đao đến nơi rồi. Ngoại trừ một người, đó là Hào Nam. Hắn vẫn treo trên môi một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt điềm tĩnh và đôi mắt thì nửa khép nửa mở như đang chờ con mồi sập bẫy. Nói cho đúng thì mọi diễn biến cho đến thời điểm này đang có lợi cho hắn dụng mưu. Mưu cao, kế hiểm gì thì không cần nhưng dù là việc tốt hay việc xấu thì cũng cần phải dụng mưu một chút mới thành công ở mức mỹ mãn được.
"Lý Công Tiêu, ta có một biện pháp để giải quyết ổn thỏa việc này. Không biết nhà ngươi có chịu nghe hay không?" Hào Nam dò xét đối phương.
"Có biện pháp gì ngươi cứ nói, ta không phải là loại người không biết nói lý lẽ." Công Tiêu biểu thị mình là người phân minh.
"Tốt. Vậy ta đề nghị mỗi nhà cử ra một người dùng thực lực để dành quyền lợi. Bên thắng sẽ được bảy thành, bên thua ba thành thị phần sinh ý của lĩnh vực đan dược và binh khí trong địa bàn trấn Hạ Lâm này. Làm khế ước rõ ràng, từ nay về sau tránh khỏi tranh chấp. Ngươi thấy sao?" Hào Nam hỏi.
Công Tiêu điểm qua tình hình nhân thủ của đôi bên, hắn thấy cả hai nhà không có ai là đối thủ của hắn. Chỉ có Hào Nam là hắn dò xét không ra cảnh giới gì nhưng cách đây năm tháng, ở tiệc chúc mừng của Trịnh gia thì Hào Nam mới là luyện khí tứ trọng đỉnh phong. Nhanh nhất thì bây giờ cũng chỉ mới đột phá đến lục trọng, kể cả thất trọng thì hắn cũng tám phần nắm chắc sẽ dành thắng lợi, bởi vì hắn vừa mới đột phá đến bát trọng.
"Ta đồng ý. Ta sẽ đại diện cho Lý gia xuất thủ. Còn Trịnh gia là ai?" Công Tiêu tự tin hỏi.
"Trịnh gia đương nhiên là ta xuất thủ. Xin mời." Hào Nam đáp lại.
Trận chiến này không khác với kịch bản do Hào Nam chế tác là mấy, chỉ có chút biến tấu là hắn phải diễn luyện mười chiêu đầu; đến chiêu thứ mười một hắn mới dám hạ màn. Chiêu hạ màn này hắn trảm một kiếm như muốn trảm bay cánh tay trái của đối thủ; nhưng gần tới đích hắn lại chuyển thế kiếm thành đâm vào vị trí trái tim của Công Tiêu.
Công Tiêu đứng chết lặng, mắt nhìn mũi kiếm mà lòng ứa máu. Mình có phải thiên tài không? Bấy lâu nay mình ngộ nhận sao? Hắn trầm tư cả nửa khắc sau vẫn không hiểu tại sao Hào Nam lại mạnh đến thế. Mặc dù không hiểu nhưng hắn vẫn đưa ra được một kết luận hết sức chính xác: Mình thực sự là "ếch ngồi đáy giếng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...