Hưng với tay lấy khăn lau người, bước ra khỏi sàn đấu, sau đó nói tiếp:
- Mà không làm mất thời gian của mấy chú nữa, anh vào chuyện chính luôn. Theo tin anh mới nhận thì tối nay sẽ giao hàng, địa điểm ghi trong tờ giấy này.
Hưng cầm lấy một mảnh giấy trên bàn đưa cho Huy và nói tiếp:
- Chú dựa theo cái này mà chọn người đi cùng, phân công việc cho họ. Phải làm cẩn thận đấy, lần này chỉ được thành công, không được thất bại.
Huy nhận tờ giấy, đáp:
- Vâng, em nhớ rõ rồi, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Hưng gật đầu hài lòng, kế tiếp quay sang bảo Việt:
- Chú mày võ công không tệ, cho chú mày đi theo thằng Huy học hỏi kinh nghiệm.
Việt vui mừng, gật như gà mổ thóc.
Hưng nói với Huy:
- Đến lúc nhận hàng rồi, mấy chú mày làm việc cẩn thận, phải lấy hàng càng nhiều càng tốt. Sau tối nay Thoả thuận giữa chúng ta với bọn Mạnh Tuấn sẽ bị phá vỡ.
- Vâng ạ!
"Chết tiệt! Mình đã quên béng mất thoả thuận đấy." Việt thầm tự rủa. Anh bỗng nhiên có linh tính kỳ lạ. Hưng nhìn sang anh, nói câu cuối:
- Tối nay đánh lẽ anh hoặc Thanh Sơn phải đi nhưng trùng hợp lại có khách hàng không thể từ chối nên đành ủy thác cho hai người, làm cho tốt đấy.
- Vâng ạ, bọn em xin phép về để chuẩn bị ạ.
- Ừ.
Ngay sau khi hai người vừa rời khỏi công ty thì bỗng nhiên Thanh Sơn xuất hiện ở trước cửa phòng của Hưng. Ông ta cười nói:
- Trận đánh hay đấy ông bạn.
Hưng hỏi:
- Anh thấy hết rồi à?
Sơn gật đầu:
- Ừ, ban nãy tôi vào đây định tập thể dục, vừa tới cửa vô tính chứng kiến trận đấu. Khi anh và hai đứa kia đi ra, tôi đã tránh sau mé tường kia nên không bị phát hiện.
- À ra vậy, suýt chút nữa anh làm tôi giật mình đấy.
Sơn bật cười:
- Phải công nhận, võ công của anh qua hơn mười năm rồi vẫn không hề giảm chút nào, đáng khen đấy,
Hưng đáp:
- Không giảm sút nhưng cũng chẳng tăng lên, mà trong võ học, không tiến bộ tức là thụt lùi rồi, cái này phải gọi là đáng chê.
Nói đến đây Hưng chợt thở dài:
- Nhớ lại năm xưa, ba người chúng lăn lộn giang hô, tiếng tăm cũng khá, không ngờ cuối cùng cậu ta mất mạng, còn anh thì mất võ công, bản thân tôi thì chẳng thể tiến bộ thêm được nữa.
Nghe Hưng nói, cặp lông mày nhíu lại, ánh mắt loé lên sự tức giận. Ông ta nghiến răng:
- Tên khốn đó phế võ công tôi khổ luyện gần hai mươi năm để giờ tôi thành một kẻ vô dụng, khiến hai chúng ta phải vất vả dựng lại cơ nghiệp ở cái ao tù túng này.
- Không sai, giờ thì chúng ta bí bọn hậu bối chèn ép, ví dụ như cậu nhóc Việt kia, võ công khá mạnh đấy.
- Ồ vậy sao? Mà phải, nhắc tới tên ranh con đó, anh nhận xét thế nào?
Hưng trầm ngâm một chốc rồi trả lời:
- Tôi nghe thằng Huy nói nó rất được việc. Ban nãy thử vài chiêu thì thấy có vẻ như nó không che giấu thực lực.
- Thế còn biểu hiện khi nghe anh dự định lấy hàng thì sao?
- Không lộ ra mặt, kể ra xem chừng nó lắm mưu kế trong bụng lắm, cần lưu ý nó nhiều hơn.
- Tôi thì không tin thằng ranh đó.
Hưng cười lớn:
- Chuyện đã trôi qua gần hai mươi năm mà anh còn chưa hết đa nghi ư? Yên tâm đi, tôi có kế hoạch cả rồi.
Sơn nhún vai:
- Tuỳ anh thôi, miễn sao đừng làm hỏng đại cục là được.
- Ha ha, không sao đâu.
Cả hai vẫn chưa tin dùng Việt, có lẽ nếu Việt muốn được họ tin tưởng thì phi vụ tối nay phải thành công, tuyệt đối không được thất bại. Điều này phụ thuộc vào kế hoạch của Huy.
Kế hoạch tối nay khi tập trung lực lượng, Huy sẽ nói cụ thể. Việt trở về phòng ăn tối, tiếp đó là chuẩn bị dụng cụ, nai nịt gọn gàng cho phi vụ được tham gia lần đầu tiên. Anh đã dọn ra khỏi phòng trọ cũ, không trọ cùng phòng với Tùng và ông anh Thành Nhân nữa. Hiện anh trọ một mình một phòng, giá cả không đến nỗi nào, anh đủ sức chi trả. Anh làm vậy là để tiện cho sinh hoạt, cũng như thuận lợi cho việc luyện công, không cần lo sợ bị phát hiện.
Trời chuyển dần về đêm rồi sang khuya. Đúng vào giờ định trước, Việt chạy xe máy đến điểm hẹn. Khi anh vừa đến thì chỗ đó đã có chừng mười mấy người. Huy liếc nhìn Việt và bảo:
- Lần sau chú mày nên đi sớm hơn.
- Dạ, em xin lỗi, sẽ không có lần hai nữa đâu ạ.
- Tốt, chú mày bước vào tập trung đi.
Dứt lời, Huy bước lên trước đám đông ra hiệu im lặng, tiếp theo hắn nói:
- Các cậu đã làm nghề này đã mấy năm, tối nay tôi gọi các cậu tới chắc tất cả đều đã hiểu, tôi không cần nói nhiều nữa. Tối nay tôi cần bảy người đi cùng, ngoại trừ Việt ra thì còn sáu người nữa. Tôi sẽ đọc tên.
Sáu người đã được chọn rồi. Những ai không đi được đều hướng mắt về Việt với vẻ căm ghét, hiển nhiên thôi, chả mấy ai vui vẻ khi thấy một thằng mới vào chiếm chỗ vốn nên dánh cho nhân viên lâu năm. Việt hiểu ánh mắt đó nhưng chưa biết ứng phó ra sao. Huy lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt:
- Sắp tới giờ rồi, bảy người được chọn đâu lại đây, còn lại thì có thể ra về.
Nhiều kẻ trước khi về cón liếc Việt với ánh mắt hậm hực. Huy vỗ vai Việt, nói tiếp:
- Tới lúc mày bộc lộ thực lực bản thân rồi, hãy chứng tỏ mày hữu dụng đi. Không có lúc nào thích hợp hơn tối nay đâu, mày cũng thấy rồi đấy, không ai tin và xem trọng mày cả.
Lời này quả thực rất đúng, Việt gật đầu:
- Vâng! Anh cứ yên tâm.
- Tốt, tất cả lên đường đi.
Huy, Việt và sáu gã du côn nữa leo lên xe máy chạy đi. Đáng ngạc nhiên là Huy không chạy đến cảng mà chạy đến một địa chỉ khác. Huy bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của anh thì nói:
- Cảng chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi, hàng thì đã được đưa đến giấu một nơi kín đáo. Thực ra thông tin hàng hôm nay cập cảng cũng chỉ là đánh lạc hướng bọn cớm thôi chứ hàng đã tới từ nhiều ngày trước rồi.
Việt nghe thế thì giật mình nghĩ bụng: "Cái gì, mưa kế độc thật, thế mà gã Chung ruồi chả nói gì với mình. Do gã không biết hay gã cố tình che dấu." Việt hỏi Huy:
- Thế sao chúng ta không lấy từ sớm mà hôm nay mới lấy?
- Mày ngu thế, bình thường bọn cớm lúc nào cũng theo dõi chúng ta, lấy có mà chết à. Hôm nay tung tin hàng cập bến thì chúng sẽ tập trung ở đấy, chúng ta sẽ thoải mái mà lấy hàng.
- Ra thế.
Việt không khỏi khâm phục đám người chuyển hàng. Tuy đây chỉ là kế cơ bản trong xã hội đen nhưng một gã tay mơ mới vào nghề như anh đúng là chẳng thể nào nghĩ ra được. Anh định hỏi thêm thì Huy dừng xe trước một căn nhà cấp bốn, xung quanh vắng tanh, tối om om, chỉ có vài bóng lảng vảng trên đường hay ngồi ở quán nước trên lề. Liếc sơ qua thì chẳng có gì, nhưng Việt quan sát kỹ hơn thì phát hiện thỉnh thoảng họ nhìn xung quanh rồi nhìn vào nhà. Anh biết mấy gã đo làm cảnh giới. Huy quay lại bảo anh:
- Đến nơi rồi, mày đừng lắm mồm nữa, khi gặp người giao hàng, đừng làm gì ngu ngốc đấy.
- Ha ha ha, em biết rồi mà.
Tám người nhóm Việt tắt mày, liếc xung quanh một chốc rồi tiến vào trong nhà. Sau nhóm anh không lâu là bọn tên Thiên. Hắn ta đã biết được tin anh tham gia tổ chức của Thành Hưng. Khi đối mắt với anh, hắn ta cười khẩy, rõ ràng không xem anh vào đâu. Anh nhìn gã Thiên đầy hậm hực: "Mày cứ đợi đấy, sau vụ tối nay, tao sẽ không còn như xưa đâu." Sau bọn tên Thiên là nhóm Hắc Báo, vẻ ngoài bọn chúng như không có gì nhưng ai cũng biết đám này đều là quân tinh nhuệ của Hắc Báo.
"Không rõ bọn chúng có mang súng hay không, nếu có thì khó nhằn đây." Việt liếc mắt vào hông sơ qua từng thằng để xác định thằng nào mang súng.
Tất cả đợi thêm năm phút nữa mà vẫn không thấy người giao hàng xuất hiện. Có vài kẻ bắt đầu sốt ruột, miệng lẩm bẩm chửi thề. Vài phút nữa trôi qua, khi mấy kẻ đó sắp sửa nổi cáu thì tiếng bước chân bên ngoài phòng vang lên và cửa được mở ra rồi ba người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông đứng giữa mở lời:
- Các vị đều đã đến đông đủ cả rồi phải không? Chúng ta bắt đầu giao dịch.
Thiên giành nói:
- Được, vậy mong phía các ngài cho chúng tôi xem hàng đợt này.
Người kia đáp:
- Ồ, xin các vị chứng tỏ khả năng thực hư ra sao đã, chúng tôi mới giao hàng chứ.
- Đươc thôi.
Ba tổ chức xã hội đen đặt vali lên bàn, mở nắp ra để lộ những cọc tiền dày cộp bên trong.
Phía giao hàng trao đổi ánh mắt với nhau, gật gù mấy cái, sau đó nói:
- Tốt rồi, còn đây là số hàng của chúng tôi.
Bốn người nữa từ ngoài cửa bước vào, trên tay mỗi người cầm một túi balo khá lớn. Lúc họ kéo dây khoá kéo, ẩn dưới các bộ quần áo là những bao thuốc bột trắng. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Việ thì đều là kẻ trong nghề, dễ dàng nhận ra được hàng thật hàng giả. Lúc này Huy mới lên tiếng:
- Thế bây giờ chúng tôi đã có thể nhận hàng rồi đúng không? Chắc các vị sẽ không từ bỏ khách hàng truyền thống này nhỉ?
Thiên nhếch mép cười khẩy:
- Tiềm lực kinh tế bọn mày không hơn được ai mà đòi giành mối ư? Hàng phải thuộc về phía có kinh tế mạnh như chúng tao mới đúng. Biết tốt thì mau biến đi.
Câu nói khích của Thiên vẫn chưa đủ khiến Huy mất điềm tĩnh. Đến lượt Phạm Huỳnh bên Hắc Báo khinh bỉ:
- Hừ, mày đang mơ à, kinh tế dù có mạnh mà địa bàn của mình không có khả năng giữ được, bị người ta cướp ngay trước mũi thì nói gì đến đàm phán làm ăn, kẻ biến đi phải là chúng mày mới đúng.
Thiên lập tức ăn miếng trả miếng:
- Thế bọn mày nghĩ ngon hơn tao à? Chỉ với một kẻ vô danh tiểu tốt đã đủ khiến bang bọn mày nháo nhào lên tìm kiếm. Như vậy mà có đủ khả năng hả? Đúng là ngu, quá ngu.
- Mày...
Ba người mang hàng vẫn đứng ngoài cuộc, giữ im lặng xem trò vui. Đột nhiên Việt cười lên ba tiếng làm mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Anh nói với Huy:
- Anh Huy, anh thấy chuyện này có nực cười không? Một thì chẳng đủ sức giữ địa bàn, một thì bị loạn bởi một thằng tôm tép. Cả hai đều là những kẻ vô dụng thế mà đòi mua hàng.
Huy nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha ha, phải phả, đúng là quá nực cười, một lũ vô dụng giành nhau.
Đám người kia vốn đã tức tối Việt, câu này của Huy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, đã thế Việt còn chêm thêm một câu. Anh quay sang nói với những người mang hàng đến:
- Các vị đã nhìn thấy tất cả rồi, hẳn đã quyết định bên nào là đối tác rồi. Chúng tôi tuy không có kinh tế siêu mạnh nhưng cũng thuộc hàng đầu thành phố. Hơn nữa, lại liên tục mở rộng địa bàn, dư sức ăn đứt đám vô dụng kia. Các vị giao hàng cho chúng tôi, đảm bảo vô cùng yên tâm.
Thiên và Huỳnh đồng thanh quát:
- Thằng ranh con khốn kiếp.
Việt nhún vai:
- Cón không đúng à? Vô dụng thì làm được gì chứ.
- Mày...
Bọn chúng giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt như muốn bật máu, ánh mắt nhìn Việt đằng đằng sát khí. Ngay lúc quả bom mâu thuẫn sắp sửa bùng nổ thì bên ngoài đường vang lên tiếng súng như sấm nổ làm ai nấy hoảng hồn. Một người kêu thảng thốt:
- Chuyện quái gì vậy? Sao lại nổ súng! Mau ra xem thế nào?
Nhiều người chạy ra cửa sổ nấp sát vào tường nhìn qua khe cửa.
Bên ngoài đường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...