Một tuần trôi qua, công việc của Việt đã có tiến triển tốt. Anh tỏ ra là một nhân viên đắc lực, có nhiều vụ gây rối trong vũ trường mà chỉ một mình anh đã có thể đủ sức dẹp xong.
Việt dần chiếm được niềm tin của Huy, được hắn ta cất nhắc lên các vị trí cao hơn và rồi được đưa lên làm cận vệ cho hắn ta; tức là một trong những kẻ đi cùng hắn khi làm mấy vụ quan trọng. Đương nhiên sự thay đổi nhanh như vậy sẽ gây mất lòng người khác, có kẻ ghen tức, nhưng anh làm đúng bổn phận của mình, lại đúng tình lý nên chưa ai dám bắt bẻ. Mấy kẻ quá khích sau khi thấm men rượu gây sự với anh đôi ba lần đều bị anh đánh gục bằng Hổ Quyền. Từ đó, chẳng ai hó hé lời nào, chỉ nén giận chờ cơ hội.
Mà nhắc tới võ công, anh cảm thấy rất lạ, bản thân chăm chỉ luyện công ngày đêm nhưng mãi vẫn không thể đột phá tầng thứ hai. Tình hình giống y lúc trước, có lẽ anh nên tìm thứ gì đấy để làm bước nhảy, chỉ là anh chưa thể xác định nó là cái gì.
Suy nghĩ nhất định phải đột phá võ công cứ luẩn quẩn trong đầu anh suốt ngày khiến anh quên mất chiều thứ bảy hôm nay lớp có trận bóng rổ sau hai tiết học chính khoá. Vì thế anh chẳng đem theo quần áo thi đấu nên anh đành ngồi ở vị trí khán giả xem đội mình đấu. Dẫu vậy, không cần anh tham gia, đội bóng rổ lớp anh vẫn thi đấu rất thành công, đã thắng đội lớp khóa trên trong trận bán kết để đi đến trận cuối cùng. Trận chung kết sẽ diễn ra vào chiều ngày mốt, gặp đội cùng khoa, một đối thủ rất khó nhằn. Sau trận bóng, Việt quay về phòng, vừa để cặp xuống bàn thì chuông điện thoại rung lên, là gã "Chung ruồi" gọi đến. Anh bắt máy, giọng Chung ruồi vang lên:
- Mày tới chỗ tao, có thông tin về chuyến hàng rồi.
- Vậy sao? Tôi đi ngay đây.
Việt lập tức chạy tới bến cảng, khi tới nơi, anh thấy Chung đang ngồi đợi. Anh hỏi:
- Có thông tin mới rồi à?
- Đúng vậy, tao vừa nhận được thông tin hàng sẽ cập bờ vào tối nay.
- Ồ, vậy có lẽ tối nay ba băng đảng sẽ huy động lực lượng đi giành mối hàng.
Chung im lặng một hồi rồi hỏi tiếp:
- Mày dám chắc sẽ được Hưng và Sơn cho tham gia vụ này chứ?
Việt nhún vai đáp:
- Hên xui, nhưng khả năng tao được tham gia nhiều hơn chút.
- Vậy thì tốt!
Việt hỏi:
- Còn địa điểm giao hàng thì sao?
- Tao nghe đâu sẽ giao hàng ở nơi cách khá xa cảng, nhưng địa chỉ cụ thể thì không biết.
- Ồ vậy à, thế thì tiếc nhỉ.
- Mà tình hình mày làm việc cho bọn Thành Hưng sao rồi? Chúng có nghi ngờ gì không?
- Ban đầu thì có nghi ngờ tao là nội gián của bọn thằng Thiên hoặc là bọn Hắc Báo tìm cách cài vào, nhưng giờ thì đã có phần tin dùng tao rồi.
Chung gật gù hài lòng:
- Ừ! Tốt lắm! Xem ra mọi việc khá thuận lợi. À, sau khi vụ mua bán hàng này xong xuôi, mày định tiếp tục như thế nào?
Hỏi câu này không ngờ Việt ấp úng:
- Ờ cái này thì... thì...
Bỗng nhiên một thằng từ ngoài chạy vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người:
- Anh Chung, gã Thiên muốn gặp anh.
Chung nghe xong, liếc mắt sang Việt bảo:
- Có lẽ mày nên tránh mặt đi một vài phút.
- Ừ, tao cũng muốn nghe thứ bọn chúng tìm mày có việc gì.
Việt nhìn quanh nhà kho thì thấy dãy tường bên trái có một tấm tôn nhỏ dựng ngang ra. Anh bèn chạy tới nấp phía sau nó. Thiên vào nhà kho đúng lúc người Việt vừa ẩn hết sau tấm tôn. Thiên quan sát kho hồi lâu rồi nói:
- Hình như mày vừa có khách đúng không?
- Có nhưng đã đi trước khi mày đến rồi. Mà thế thì sao?
- Không có gì, tao chỉ hỏi vậy thôi. Hôm nay tao tới đây để mua thông tin của mày.
Chung hỏi lại:
- Thông tin gì?
"Bọn chúng mua thông tin gì nhỉ" Việt đang lắng nghe cuộc đối thoại thì Quỳnh nhắn tin tới cho anh. Cô nói rằng tối nay cô bận việc đột xuất nên không đi được buổi hẹn tối nay. Từ sau Tết, Việt gặp gỡ cô hai ba lần, sự kiên định trong lòng đã lung lay; rồi khi chứng kiến Huy nhọc công tán gái, thêm cả các yếu tố khác nữa, quyết tâm của bản thân anh cuối cùng cũng muốn có được cô.
Chính vì vậy, hơn một tuần qua, anh tích cực tìm cách trò chuyện bằng nhiều phương thức khác nhau. Kết quả đã đền đáp phần nào công sức anh bỏ ra. Về phía Quỳnh, dĩ nhiên cô nhận ra tình cảm của anh. Trực giác phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần một chút biến động nho nhỏ trong ánh mắt, lời nói cử chỉ là họ nhận ra được ngay. Cô bị cảm động bởi tình cảm thầm kín mấy năm qua mà anh dành cho cô chứ không phải chỉ đơn giản do một tuần tán tỉnh kia. Cho nên khi nhận được lời hẹn từ anh, cô đồng ý để thử tìm hiểu con người anh như thế nào.
Buổi hẹn tối nay là buổi hẹn đầu tiên của hai người, Việt đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ tiếc Quỳnh lại bận đột xuất. Đọc tin nhắn cô gửi, anh thở phào nhẹ nhõm. Khi anh nghe Chung thông báo hàng đến tối nay thì rất lo lắn không biết nên sắp xếp như thế nào nếu như được ông chủ cho phép cùng đi nhận hàng, mới gia nhập không thể từ chối "đề nghị" của sếp. Anh nhắn tin lại cho Quỳnh bảo không sao và hẹn lại tối ngày mai. Sau đó anh cất điện thoại để lắng nghe tiếp lời của tên Thiên.
Một chút sơ sẩy làm dép anh chà trên sàn nhà tạo nên âm thanh loẹt quẹt khá lớn, thu hút sự chú ý của bọn chúng. Một gã thuộc hạ của hắn ta nói nhỏ:
- Đại ca, hình như có thằng nào đấy nấp sau tấm tốn đằng kia nghe lén.
Thiên đáp:
- Có thể lắm.
Rồi hắn quay sang hỏi Chung ruồi:
- Có vẻ như vị khách của mày vẫn chưa chịu đi mà đứng ở đằng kia kìa.
- Ờ đó là...
Việt không còn cách nào khác ngoài việc bước ra. Anh cắt lời Chung:
- Tao không phải là khách mà là bạn của anh ta.
Thiên ngạc nhiên khi thấy Việt xuất hiện. Lại nghe Việt tiếp tục chọc tức gã:
- Tao không muốn đứng ở đây là không đành lòng mày bị muối mặt trước đám đàn em vì trận thua thảm mấy ngày trước.
- Mày...
Thiên nghiến răng kèn kẹt:
- Chung, mày thực sự không hợp tác với phe tao đúng không? Mày không sợ sức mạnh của tổ chức tao đập chết mày sao?
Chung cười khẩy:
- Còn phải xem mày có thắng nổi đối tác của tao là công ty Hưng - Sơn hay không đã?
Tin tức Việt gia nhập tổ chức Hưng - Sơn Thiên chỉ mới biết hôm qua.
- Mày... ngon lắm... mày cứ chờ đấy đi.
Hắn xoay người, mang theo bực tức rời đi. Chung cười lớn, gọi với theo:
- Tất nhiên, tao chờ mày mang tiền đến mua thông tin của tao.
Thiên đi rồi, Chung đe dọa Việt:
- Nếu mày làm mất lòng tin của Thành Hưng thì liệu hồn bỏ trốn đi, không thì chết mất xác đấy con ạ.
- Ha ha, thằng này đã làm thì ông anh cứ yên tâm.
- Hừ, cứ kiêu ngạo thế rồi có ngày mày ngã đau không gượng dậy nổi đâu.
- Ha ha ha, chúng ta hãy đợi xem nhé.
Việt vừa rời khỏi bến cảng thì lại nhận một cuộc gọi khác, là Huy gọi đến. Hắn ta nói:
- Chú mày nhanh chóng đến tổng bộ, có việc gấp.
- Vâng ạ! Em tới ngay.
"Có việc gấp à? Lẽ nào là về chuyện chuyến hàng?" Việt vừa chạy xe vừa suy tính. Anh đã nhận được tin hàng đã cập cảng từ Chung ruồi, hiện hải quan đang rà soát hàng. Anh biết thời khắc quan trọng để mình tiến xa hơn cũng tới rồi. Huy gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi cùng hắn đến một nơi, anh lập tức chạy đến. Huy cũng vừa từ bãi đỗ xe đi lên. Anh hỏi hắn ta:
- Anh Huy, công ty có chuyện gì quan trọng mà gọi em tới gấp thế ạ?
Huy lắc đầu:
- Anh cũng không biết, chỉ biết anh Hưng cần gặp chúng ta ngay bây giờ.
- Ồ thế ạ?
Huy nhấc điện thoại gọi cho Hưng:
- Alo, dạ em và thằng Việt đã đến công ty rồi ạ? Anh đang ở phòng nào để em qua gặp ạ?
- Tới rồi hả, anh đang ở trong phòng tập luyện, chú qua đây.
- Vâng ạ, em qua đó ngay đây.
Rồi Huy dẫn Việt lên tầng bốn, đi qua một nửa của hành lang thì dừng lại mở cửa tiến vào. Việt thấy Hưng đang không ngừng đánh vào bao cát to. Tư thế ra đòn vững chắc, lực đánh vừa mạnh mà tốc độ vừa rất nhanh, xem ra võ công cùa ông ta không tầm thường, đáng được xếp vào hàng cao thủ. Ông ta nhìn sang Việt, nói:
- Anh nghe nói Thiên đánh nhau với mày mấy bận đều thất bại phải không?
- Chỉ là mấy lời người ta thổi phồng lên thôi ạ, em chưa tới mức đó đâu ạ.
- Có thật hay không thì chú mày lên đấu với anh vài hiệp rồi sẽ rõ ngay thôi.
Việt ngạc nhiên. Anh không nghe lầm đấy chứ, "đánh với ông ta? Có nên đồng ý hay từ chối đây?" Anh đắn đo suy nghĩ. Hưng tặc lưỡi, vẫy tay giục anh:
- Do dự thế làm gì, cứ lên đây đi.
Dẫu sao hiếm có cơ hội thể hiện năng lực của bản thân, Việt quyết định đồng ý. Anh bước lên sàn đấu và làm mấy động tác khởi động cho nóng người. Hưng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ông ta hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, đánh nào.
Lời chưa hết thì Hưng đã quát lớn, vung quyền đấm thẳng tới ngực Việt. Quyền pháp đơn giản nhưng vừa nhanh vừa mạnh, hai người cách nhau chừng hai mét, ấy thế má loáng một cái đấm sát rạt, gió thốc vào mặt Việt mang theo tiếng vù vù. Việt không khỏi giật mình kinh hãi.
Anh không dám xem thường, vội tung quyền đáp trả. Quyền đầu đụng nhau bật ra âm thanh chát chúa. Hai người cùng hô lên một tiếng rồi nhảy lùi về sau. Ban nãy hai người chỉ thăm dò thực lực đối phương nên đơn thuần dùng cứng chọi cứng. Ban nãy Việt đã chịu kém thế, cánh tay phải anh tê dại, nhức nhối. Hưng đã luyện ngoại công mười mấy năm nay, đương nhiên Việt không thể so sánh ngoại công với ông ta được. Mà cho dù anh có vận nội công cũng chưa chắc có thể đánh ngang tay.
Việt lẩm bẩm:
- Đây là Thiết Phong Quyền của môn phái Bạch Long Ngoại Gia Quyền.
Theo tư thế, cách ra quyền pháp, Việt nhanh chóng nhận ra lai lịch của bài quyền. Môn phái Bạch Long Ngoại Gia Quyền được một võ sư danh tiếng thời Pháp thuộc thành lập, dùng Thiết Phong Quyền được sư phụ truyền làm võ công trấn môn. Năm xưa Hưng tung hoành trong xã hội, có may mắn được học bài quyền này. Ông ta đã luyện bao nhiêu năm nay, uy lực bài quyền này cũng đạt tám chín phần của sư phụ ông ta.
Giờ ông ta đang thi triển nó tấn công Việt, tuy không như tên gọi, nhanh như gió, cứng như sắt, nhưng đã vượt xa Việt nhiều.
Việt bị ép đến không thở nổi, cuối cùng thất thế phải nhảy lùi lại thật xa rồi nói:
- Thôi em xin thua, võ anh đánh lợi hại quá.
Việt cam bái hạ phong, lần đầu tiên anh cảm thấy con đường đi đến đỉnh cao võ học của mình vẫn còn rất xa vời.
Hưng cười lớn, xua xua tay đáp:
- Đấy là do chú mày chưa đánh hết sức, nếu không anh cũng không thắng nhanh như thế.
- Đằng nào cũng thua thì thua sớm hay thua muộn có khác gì nhau đâu ạ.
Hưng lắc đầu:
- Không! Khác rất nhiều nữa ấy chứ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...