Thế Giới Ngầm

Bà Mai không biết hai gã hộ pháp của Bạch Hổ Bang đã sang nước R, lúc này bà đang bàn chuyện với anh trai của bà - ông Dương, về hai gã hộ pháp nọ. Hai người vẫn chưa biết được danh tính thật sự của bọn chúng mà mới chỉ có những phỏng đoán.

Một người đàn ông chừng trên dưới bốn mươi tuổi nghe hai người nói chuyện thì bỗng lẩm bẩm như tự hỏi mình:

- Lẽ nào một trong hai kẻ đó là hắn ta?

Bà Mai nghe được câu này, vội quay sang hỏi:

- Vinh, cháu biết bọn chúng à?

- Dạ cháu chỉ dựa theo hình dáng cô tả lại mà suy đoán thôi ạ chứ cháu không chắc chắn lắm.

Người đàn ông tên Vinh là con thứ sáu của ông Dương, là người có tư chất luyện võ cao nhất trong những người con của ông Dương, thậm chí đến đời thứ ba cũng khó có ai bì kịp. Ông Dương nghe vậy hỏi con:

- Con từng gặp gã đó rồi à?

Vinh gật đầu:

- Nếu đúng như suy đoán của con thì gã bị cô đánh đuổi chính là gã mà con đã gặp hơn ba năm trước.

- Ồ, là đợt con công tác bên nước X sao?

- Dạ đúng rồi bố, lần đó con vô tình gây ra xích mích nhỏ với một gã bên nước X. Phải công nhận võ công của gã đó rất lợi hại, tuy hai bên chỉ trao đổi qua lại mươi chiêu nhưng con tự biết gã vẫn nhỉnh hơn con chút đỉnh... tất nhiên là lúc trước đây thôi.

Ông Dương cười cười:

- Chả trách sau khi từ nước X trở về con lại không ngừng luyện võ như thế.

Ông Dương đang nói thì chợt điện thoại của ông đổ chuông. Ông Dương bắt máy nghe, ừ ừ mấy tiếng rồi kết thúc, sau đó quay sang nói với bà Mai:

- Anh vừa nhận được tin bọn chúng vừa lên chuyến bay sáng nay rời đi rồi.

Phạm vi ảnh hưởng của gia tộc bà Mai rất rộng nên bà không hề ngạc nhiên khi anh trai bà biết tin nhanh đến vậy, bà hỏi lại:

- Anh biết bọn chúng đi đâu không?

Ông Dương lắc đầu:

- Bọn chúng bắt chuyến bay đi tới nước X. Những kẻ như bọn chúng sẽ chẳng bao giờ đi thẳng đến nơi cần đến đâu, luôn luôn sẽ qua những khu vực trung gian trước.


- Thế thì rất khó để điều tra bọn chúng được.

- Đành chịu thôi, sức ảnh hưởng ra bên ngoài của chúng ta không quá nhiều, e là chẳng làm gì được.

Bà Mai tỏ ra lo lắng:

- Em chỉ sợ bọn chúng là những kẻ thuộc tổ chức nào đấy mà thôi, mà nếu thế thì dù ở đâu đi nữa thì thằng bé cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Là tộc trưởng của một gia tộc lớn, ông Dương đương nhiên hiểu “tổ chức” trong lời của bà Mai là thế nào, ông trầm ngâm giây lát rồi đáp:

- Chắc không phải đâu, bởi sát thủ hiếm khi đi chung mà luôn luôn hành động một mình, vả lại mấy gã đó sang đây để làm một phi vụ lớn thì càng không thể là sát thủ. Thằng bé sẽ không sao, em đừng lo quá.

Bà Mai gật đầu, chỉ yên lặng thở dài, trong lòng vẫn không thôi lo lắng cho sự an toàn của Nam. LúcLúc này Nam đang ở trường, cậu vừa rời khỏi thư viện cùng với Linh. Hai người học cùng trường nên rất dễ gặp nhau, đặc biệt là ở thư viện. Linh nhỏ giọng hỏi:

- Này, hôm trước bạn đã bị bắt cóc hả?

Ấn tượng ban đầu về đối phương đã tốt hơn trước nên cách xưng hô giữa hai người đã dần thay đổi. Nghe câu hỏi của Linh, Nam không khỏi ngạc nhiên:

- Làm sao bạn biết?

Vừa dứt lời thì Nam cũng tự trả lời được rồi, rất có thể là bà Mai đã kể lại cho cô ấy nghe, hơn nữa, với gia thế của Linh, cô ấy không khó để có thông tin.

Linh nói:

- Mình vô tình nghe được nội dung nói chuyện của ông nội mình. Sao, bị thương nặng không?

Nam lắc đầu:

- Mình không sao, may mắn bà Mai xuất hiện đúng lúc cứu mình một mạng.

- Ra thế, mà sao bạn bị bắt cóc. Bạn gây sự với chúng à?

Nam cười gượng:

- Cũng gần như thế, chỉ tại cái tật nhiều chuyện của mình thôi.

Linh không khỏi tò mò:


- Cụ thể thế nào?

Nam lại lắc đầu từ chối không cho cô biết:

- Thôi, dù gì chuyện đã xảy ra rồi, mình cũng không muốn nhắc tới làm gì, lỡ có ai nghe được thì phiền toái lắm.

Linh bĩu môi đáp:

- Không nói thì thôi, dù sao với mình chuyện này cũng không quan trọng.

- Đúng thế, bạn không biết thì càng tốt, mà này, có anh nào đến tìm bạn kìa.

Gần đây Nam đã phát hiện một điều là Linh rất hay dùng động tác bĩu môi để thể hiện ý bất mãn với người khác, cũng khá là thú vị. Bất chợt Nam hất cằm hướng về một anh chàng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân hình cao to, tướng mạo khá là đẹp trai. Vừa thấy khuôn mặt người này, Linh lập tức tỏ vẻ không vui:

- Lại là hắn ta. Chúng ta mau đi thôi.

Tiếc là không kịp, người thanh niên đó đi tới rất nhanh, nhìn bước chân người này Nam nhận ra anh ta có võ công khá cao. “Chả lẽ là người của gia tộc nào đó?” Nam đã sống tại thành phố A đủ lâu để biết được một vài điều, những cao thủ ở đây đều thuộc một gia tộc lớn, người bình thường khó có thể được như thế.

Anh ta nở nụ cười với Linh và nói:

- Chào Linh, không ngờ lại gặp em ở đây.

Linh cười cười đáp lại:

- Ồ phải, trùng hợp thật đấy nhỉ.

Linh nói xong một câu thì im lặng, anh chàng đối diện nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đó người này quá tập trung vào Linh nên dường như đã quên mất Nam đang đứng bên cạnh Linh, đến khi rơi vào trạng thái lúng túng thì mới quay sang nói với Việt:

- Chào em, anh là Thịnh, bạn của Linh.

Nam gật đầu:

- Chào anh, em là Nam, em cũng là bạn của Linh.

Nói mấy câu xã giao xong, Thịnh tiếp tục quay sang bắt chuyện với Linh:

- Em vừa đi học về phải không? Xe anh đang đỗ ở bên kia, tiện đường anh đưa em về luôn.


Thịnh lại vô tình không nhắc đến Nam. Nam cũng chả buồn giận anh ta làm gì, thái độ của anh ta đối với Linh thế nào thì đã quá rõ ràng, “bơ”Nam là chuyện đương nhiên. Mà hơn nữa, trong suy nghĩ của Thịnh, ở đẳng cấp như anh ta thì Nam vốn không đáng để anh ta phải chú ý.

Trước sự chủ động Thịnh, Linh vẫn tỏ ra hờ hững:

- Cám ơn lời đề nghị của anh nhưng mà em đã có hẹn với bạn rồi, không thể đi được, anh thông cảm nhé.

Thịnh liếc nhanh sang Nam một cái, Thịnh vốn hiểu được phần nào tính tình của Linh, nếu cô đã kiếm cớ từ chối, kiên trì mời thêm chỉ khiến cô tức giận. Anh ta thở dài:

- Vậy à? Đành thôi vậy, em cứ đi với bạn đi.

Linh vỗ vai Nam và nói:

- Chúng ta đi nào.

Thịnh nhìn theo bóng lưng của hai người, tròng mắt đảo liên tục, không rõ trong lòng đang toan tính điều gì.

Nam vừa đi vừa nói chuyện với Linh:

- Này, anh Thịnh đó là người của gia tộc nào thế?

Linh không khỏi ngạc nhiên:

- Sao bạn lại biết hay thế?

Nam trả lời:

- Nhìn cách anh ta bước đi, khinh công của anh ta rất tốt, cũng thêm có chiếc xe ô tô sang trọng, mình đoán ra dễ thôi mà.

- Mắt quan sát tuyệt đấy, anh ta là người của Nguyễn gia, hiện là sinh viên năm cuối của trường này, rất có tiếng tăm đấy.

- Chả trách anh ta có phong thái tự tin thế.

Linh bĩu môi:

- Kiêu ngạo thì có.

Nam bật cười to:

- Xem ra bạn rất ghét anh ta.

- Nói đúng hơn là mình ghét kiểu người như thế.

Nam không


- Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa. Này, anh trai bạn đến kìa.

Phía xa, một người thanh niên đang đi tới chỗ Linh và Nam. Tuy Nam chỉ mới gặp người này một lần ở ngày đầu tiên cậu vừa bước chân đến thành phố A nhưng cậu vẫn nhận ra được anh ta là Hùng. Nam vẫn không quên trêu chọc Linh một câu:

- Vào đại học rồi mà còn để anh trai đến tận trường đón sao?

Linh cũng không giận mà nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:

- Anh ấy đâu phải đến đón mình, đến đón chị dâu của mình đấy chứ. Vợ chồng anh ấy mới cưới lúc nào mà chả dính như sam.

Nghe câu này của Linh, Nam không khỏi bật cười lên mấy tiếng. Phía bên kia, Hùng đã thấy Nam và Linh từ xa nên bước nhanh tới chỗ hai người, Nam chào hỏi Hùng vài câu rồi rời đi. Từ chỗ Linh, Nam nhận ra một điều, nếu Linh biết vụ cậu phá đám vụ làm ăn của bọn người kia thì gia đình ông Công cũng sẽ biết. Mà nếu vậy thì chắc chắn sẽ để lộ ra là cậu luyện võ công, cũng tức là đã ngược với lời căn dặn của bà Mai. Dù Nam không biết trong quá khứ giữa hai gia tộc đã xảy ra chuyện gì nhưng bà Mai đã dặn thế thì ắt hẳn cũng chả phải là chuyện tốt lành, nên tránh đi thì tốt hơn.

Đối với ông Công vố đã biết từ trước nên mấy thứ đó đã không còn quan trọng nữa, chuyện Nam phá đám bọn lưu manh cũng không gây quá nhiều ngạc nhiên. Thứ khiến ông Công bận tâm lúc này là có nên gọi Nam đến tham gia ngày giỗ của cha ông, tức là cố nội của Nam hay không, bởi lẽ gia đình Nam đã tách khỏi gia tộc cũng đã bảy, tám chục năm rồi. Chuyện xảy ra năm đó đã làm cho sự níu kéo giữa hai bên chỉ còn là dòng máu chảy trong huyết quản chứ đến ngày nay, hầu như đã không còn tình cảm gì nữa rồi, có chăng thì chỉ còn ở bản thân ông thôi. Bỗng có âm thanh của ai đó vang lên:

- Này, em lo chuyện của bố sao rồi?

Ông Công đang viết sổ sách, nghe được giọng nói này thì ngạc nhiên, vội ngẩng đầu lên. Trong phòng đọc sách của gia đình ông Công là một bà lão. Bà lão tóc đã bạc phơ, nhưng hai mắt vẫn còn có thần, xem chừng bà lão này còn lớn tuổi hơn cả bà Mai nữa. Ông Công đứng dậy, vừa xếp ghế ra vừa nói:

- Ủa chị hai, chị sang khi nào vậy? Chị ngồi đi, Xin lỗi chị, em bận nhiều việc quá không hay biết gì cả.

Hóa ra đây là chị của ông Công. Bà nở nụ cười đáp:

- Có gì đâu chứ, chị chỉ qua hỏi em về chuyện ngày giỗ của bố thôi.

- Dạ em đang thu xếp đây chị.

- Ừ...

Ông Công có cả thảy là chín anh chị em, ông đứng hàng thứ ba, bà lão chị gái của ông, trên bà lão còn có một người anh cả nữa nhưng đã qua đời. Mà thật ra hiện giờ chỉ còn bà lão này, ông Công và người em gái út vẫn sống thì những anh em khác của đã chẳng còn một ai. Thế hệ bà lão và ông Công có thể xem như là thế hệ cuối cùng tham gia cuộc kháng chiến của đất nước, các anh em của ông Công hầu như đã hi sinh ngoài chiến trường. Bà lão nói tiếp:

- Thằng bé Nam đang học ở đây, chị nghĩ chúng ta cũng cần gọi nó đến, dù gì thì nó vẫn là người của gia tộc.

Ông Công gật đầu:

- Em đang xem xét chuyện này, chị em ta nghĩ giống nhau rồi, vậy em sẽ gọi thằng bé đến.

- Ừ, mà chị vừa nghe được tin là tập đoàn Minh Long có ý định hợp tác với chúng ta về dự án viễn thông nào đó phải không?

- Dạ vâng, tuy là em đã không can thiệp vào chuyện kinh doanh của gia tộc nữa nhưng vụ đầu tư này quá lớn, sơ sẩy một chút là sẽ bị thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng, em không thể không quan tâm.

- Em quan tâm cũng tốt nhưng đừng can thiệp vào quá sâu, chỉ tư vấn thôi chứ không khéo lại khiến gia tộc bất hòa. Chị em ta đã quyết định lui về, nhường lại “chiến trường” cho bọn trẻ rồi thì phải tuân thủ, không thì lại khiến bọn trẻ xem thường.

Đến tuổi cổ lai hi này rồi mà không ngờ bà lão vẫn cứ căn dặn ông Công như lúc trẻ. Trước đây, trong nhà, ngoài người anh cả đã mất ra thì ông Công “sợ” nhất người chị này, bây giờ vẫn vậy, cho nên ông Công cứ theo thói quen mà đáp:

- Dạ vâng chị hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui