Hầu hết đại đội của anh đều bị phạt vì phạm lỗi trễ giờ. Thầy Bách phạt tất cả nhổ sạch đám cỏ rác ở trên bãi tập.
Mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy, đối với những sinh viên ngủ khuya, việc dậy sớm đã là một điều khó. Đặc biệt, thời tiết vào sáng sớm trên núi rất lạnh, bị bắt buộc chui từ chăn ấm ra ngoài trong điều kiện thế này đúng là một cực hình; muốn làm được điều đó không dễ chút nào. Ai nấy đều khoác bên ngoài một chiếc áo ấm. Quốc Việt thì chẳng ngại. Anh luyện võ được một thời gian rồi, đã quen với không khí lạnh, chỉ cần lót thêm một chiếc áo ba lỗ bên trong là xong.
Điều khiến Việt kinh ngạc là trong số những người không phạm lỗi lại có Thu Ngọc và Hằng. Hai cô ấy ra rất đúng giờ, khoác theo áo ấm đứng nghiêm. Anh cứ nghĩ người đẹp như các cô thì khó có thể làm theo đúng luật đề ra. Xem ra ở nhà, hai cô cũng không phải là cục cưng, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nói ngược lại, họ không lấy làm lạ khi thấy anh không bị trễ như những người kia, vì họ cũng thế. Họ hơi ngạc nhiên là bởi khác với họ, anh chỉ ăn mặc rất đơn giản. Họ đều có chung một suy nghĩ: "đứng giữa thời tiết như vậy mà anh không cảm thấy lạnh sao? Mình đồng da sắt hay cố làm cho mình khoẻ mạnh đây?"
Họ quan sát hồi lâu, thấy anh vẫn bình thường, không run rẩy khi gió thổi qua, da mặt, môi không tím tái, rõ ràng anh không hề bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh. Bây giờ mọi thành viên đều bắt đầu đánh giá lại anh; có thể được lòng hoa khôi thì bản lĩnh nhất định chẳng tầm thường, và đây là ví dụ điển hình. Ánh mắt của các sinh viên hướng qua hai người, có cả thán phục lẫn ghen ghét.
Việt ngây ra không hiểu vì sao ai cũng nhìn mình với vẻ quái lạ. Nhưng Thu Ngọc vốn rất thông minh, cô nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt trở nên nóng bừng, trong lòng thầm mắng Quốc Việt đã tạo ra hiểu lầm này. May là trời lạnh lại tối, nên không ai nghĩ là cô xấu hổ, cứ nghĩ là do trời lạnh khiến cho mặt cô đỏ lên mà thôi.
Nhắc lại nhóm bị thầy phạt kia, chịu phạt xong vẫn phải nhập vào nhóm Việt để tiếp tục tập thể dục buổi sáng theo quy định. Đầu tiên là phải chạy bộ hai vòng ra ngoài đường rồi vòng về lại. Bản thân Việt vẫn luôn nhớ đeo tạ vào chân khi chạy bộ. Trên đường chạy, anh bị mấy đứa bạn kéo lại xử vì không có tinh thần đồng đội, không cùng tiến cùng lùi với nhau. Việt Tiến nói bằng giọng tức giận:
- Việt, sao mày thức dậy rồi mà không gọi bọn tao luôn để bọn tao bị phạt, bạn bè như vậy đấy hả?
Việt nhún vai đáp:
- Này này, khi có kẻng tao đã gọi rối, lúc đấy bọn mày làm cái gì? Chả phải bọn mày nói còn sớm rồi đắp chăn ngủ sao, bọn mày đòi gì nữa.
Nghe anh nói vậy, bốn thằng kia không biết đáp trả thế nào, sự thật luôn khó chấp nhận. Hùng thở dài, đáp:
- Được rồi, vậy mai lúc thức dậy mày nhớ nhắc bọn ta đấy.
Việt không thích thói ỷ lại nên hỏi ngay:
- Thế điện thoại của bọn mày đâu? Không có chức năng hẹn giờ à?
Hùng khoát tay đáp:
- Có thì có nhưng tao cũng tắt thôi, vả lại, có cái đồng hồ chính xác là mày rồi cần quái gì hẹn giờ, mày dẫn dắt anh em cùng tiến bộ.
Tức thì Tiến và Toàn cùng hùa theo:
- Chí lý! Chí lý! Ai đồng ý giơ tay lên?
Cả bốn thằng đồng loại giơ tay, Việt chỉ còn nước im lặng, hết cách nói lại bọn này, da mặt của anh chưa thể đạt đến độ dày đến thế, đành gật đầu:
- Được rồi, được rồi, tao phục bọn mày rồi, mai thì mai.
Mấy cô bé chạy song song ở bên cạnh nghe thấy, lập tức chỉ trích.
- Thật là, một chuyện nhỏ như móng tay thế mà cũng đi nhờ người khác.
Mấy thằng dù xấu hổ nhưng vẫn mặt dày nói:
- Ấy, không phải, đây phải gọi là bạn bè giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Cô bé Thu trong số đó đáp trả một cách lém lỉnh:
- Còn bày đặt ra vẻ lương thiện, tất cả chỉ là ngụy biện.
Mấy thằng không thể đáp trả, dưới sự tấn công mạnh mẽ của các cô, phải ngậm ngùi rút quân. Việt suýt phì cười khi thấy vẻ mặt như ăn phải ớt của mấy thằng bạn. Anh cười thầm trong bụng: “đáng đời, hé hé hé."
Ấy thế má các cô bé không chừa một ai, vẫn tiếp tục chuyển sang công kích anh:
- Bạn bè mà không hướng mọi người tới cái đúng, lại còn hùa theo, đều cùng một ruột cả.
Chưa vui vẻ được bao lâu thì Việt bị mấy bà cô bên kia xỏ một câu, chân lảo đảo suýt ngã. Bốn thằng bạn tốt cười vang. Chạy bộ xong thì tiếp tục tập bài thể dục buổi sáng của riêng quân đội. Tập đi tập lại vài ba lần rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng để đi học. Ăn sáng rất đơn giản, một ổ bánh mình với sữa đặc có đường. Học thì chia làm hai môn lý thuyết và thực hành. Một buổi học một môn xen kẽ nhau. Sáng nay thì học lý thuyết.
Đại đội anh tập trung đúng chỗ sáng sớm nay đứng tập thể dục. Anh nhìn sang vườn rau được trồng cạnh dãy nhà của đại đội anh không xa. Bắt gặp cảnh mấy bà cấp dưỡng bên bếp ăn đang tưới phân, hơn nữa, hố ủ phân lại còn nằm ngay gần ngay khu vực bếp nấu… Mà nghe đâu hình như cái thùng tưới kia bình thường vẫn dùng để chứa nước thì phải... Anh khẽ rùng mình, thầm nghĩ không biết Thuần Dương Công khi luyện tới cảnh giới đỉnh cao có khả năng giải được bách độc hay không, ví dụ như ngộ độc thực phẩm chẳng hạn.
Nhắc tới Thuần Dương Công anh lại thấy bực mình, việc luyện công của anh đã bị giảm tiến độ rõ rệt. Anh tu tập đã tới giới hạn, chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là có thể bước lên tầng thứ nhất. Đáng tiếc sự di chuyển của khí bị bế tắc mấy chỗ chưa vượt qua được. Hơn nữa, vẫn chưa có dấu hiệu sự đau đớn của quá trình đột phá, hình như vẫn còn thiếu điều gì đấy. Cũng có thể là do thời gian tu luyện quá ngắn, chân khí trong người anh vẫn chưa đủ mạnh để phá vỡ. Nó khiến anh nhức óc cả hai ngày nay. Hiện tại cũng thế, đang đi đến phòng học mà đầu thì mải mê nghĩ cách xử lý. Bất chợt Hùng vỗ vai Việt nói:
- Này Việt, vợ mày gọi kìa.
Việt ngẩng đầu lên hỏi ngay:
- Gì thế bà xã? Cần anh giúp gì à?
Tất cả sửng sốt, còn Việt thì hoảng hồn. Vừa nãy anh đang mải suy nghĩ những yếu quyết tu tập nội công ghi trong cuốn bí kíp, không chú ý gì đến xung quanh. Khi bạn gọi, anh theo phản xạ đáp lại. Lời Hùng nói với anh thì nhỏ, chỉ mình anh nghe thấy. Nhưng lời anh nói thì mọi người đều nghe thấy. Anh đã biết mình lỡ mồm, tự nhủ: "thôi xong, lần này thì toi đời rồi."
Quả nhiên, Thu Ngọc đanh mặt lại. Tâm trạng lúc này của cô vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô nhìn chằm chằm Việt, giọng nghẹn lại:
- Quốc Việt, bạn... quá quắt lắm.
Nói rồi Thu Ngọc quay mặt đi, không nói một câu nào nữa. Thực ra cô có việc muốn nhờ anh giúp, không ngờ vừa hỏi, anh đã trêu chọc cô, cố tình khiến bạn học hiểu lầm như vậy. Thấy sắc mặt của cô như vậy, đám nam sinh sợ hãi, không dám chen thêm một câu nào nữa. Quốc Việt cũng sợ run người, chưa biết cách nào để dẹp rắc rối này. Hùng ghé sát nói nhỏ với anh:
- Mày làm gì mà để bồ mày giận vậy hả?
Chuyện Việt khoác áo cho Ngọc đã tạo ra hiểu lầm lớn, Việt lại lười đi giải thích nên ai cũng có suy nghĩ giống Hùng. Bây giờ có giải thích cho Hùng cũng chẳng làm được gì, Việt chỉ còn biết trợn trừng mắt nhìn cậu ta, nói:
- Mày thôi đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Hùng gật gù, nháy mắt với anh tỏ ý đã hiểu:
- Ừ, “vợ chồng đóng cửa bảo nhau” đúng không? Được rồi, tao sẽ im lặng để hai vợ chồng mày tự dàn xếp với nhau.
Câu nói lọt vào tai Thu Ngọc khiến cô giận tím mặt, cô liếc một cái sắc như dao qua chỗ nhóm Việt. Hết nhìn Hùng rồi lại nhìn Việt. Nếu như Hùng nói khiến cô giận một thì đối với “kẻ đầu sỏ” gây ra vụ hiểu lầm này cô lại giận gấp mười. Vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo khiến mấy cô bạn xung quanh cũng rét run. Ngay cả cô bạn là Hằng đi bên cạnh cũng không nói chuyện như lúc đầu nữa. Việt thấy nguy cơ núi lửa sắp bùng nổ, bèn dằn mặt cậu ta:
- Nếu mày không muốn chết thì đừng nói thêm câu nào nữa. Họa từ miệng mà ra đó, mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng lôi tao theo.
Hùng định đáp trả thì bắt gặp vẻ mặt lạnh lẽo của Ngọc, lập tức ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Phía bên kia, Hằng nhìn Ngọc rồi nhìn qua Việt, giá như hôm ấy, cô không nảy ra ý định tinh quái đấy thì Việt đã không bị bạn bè xúm lại trêu chọc, anh cũng sẽ không bị Thu Ngọc ghét bỏ đến như thế. Thực tế thì anh cũng đâu có làm gì.
Thu Ngọc thấy nhóm Việt xìu xuống thì cũng không tỏ thái độ gì nữa, cô bước nhanh lên trước. Việt cũng biết ý đi tụt lại đằng sau, tránh để Thu Ngọc thấy anh lại càng khó chịu thêm. Đám bạn của anh vì sợ nên không dám nói thêm gì nữa, có thuận lợi như thế, anh lại tiếp tục nghĩ đến võ công. Giờ trong đầu anh ngoài học thì chỉ có mỗi cái này, các việc khác đều ném sang một bên.
Vì mải tập trung suy nghĩ đến võ công nên Việt đi tụt ra cuối lớp và vào phòng học muộn. Các dãy bàn hầu như đã kín hết, chỉ còn mỗi một dãy gần cửa sổ. Anh bèn ngồi đại xuống. Chả hiểu trời se duyên hay trêu ngươi, cùng một lúc, Ngọc và Hằng chọn bàn đó ngồi. Bắt gặp anh ở đấy, Ngọc tức giận tới mức muốn mắng, bất ngờ anh mở lời trước:
- Ngọc, thật xin lỗi, vừa nãy mình bận suy nghĩ một vấn đề, không chú ý xung quanh nên vô ý đùa giỡn thôi, bạn tha thứ cho mình nhé.
- Bạn... bạn... mình không ngờ... bạn lại...
Thu Ngọc không nói gì thêm nữa, dù gì người ta cũng đã xin lỗi rồi, cô cũng không tiện làm to chuyện. Việt gãi đầu gãi tai ấp úng:
- Mình... mình...
Anh nhìn xung quanh tìm một ghế khác để đổi nhưng đã chật cứng hết cả. Anh đành thở dài ngồi yên. Ngọc trừng mắt nhìn anh, biết đã không còn chỗ trống nên cô chấp nhận cho anh ngồi đấy, rồi ngồi sát tường, ở giữa hai người là Hằng. Việt rất muốn giải thích cặn kẽ nhưng với tâm trạng hiện tại của Thu Ngọc, tốt nhất là im lặng. Lúc này, Đình Hiếu đi ngang qua chỗ của Quốc Việt, Đình Hiếu cúi xuống tai anh nói nhỏ:
- Mày được lắm, rất tốt, khi nào xong đợt quốc phòng, mày sẽ chết với tao.
Đình Hiếu nói xong, đi thẳng tiếp xuống dưới. Việt không nói gì. Mặc dù anh không sợ nhưng lại không muốn gặp phiền toái nữa, rắc rối hiện tại khá lớn. Anh liếc qua Thu Ngọc, lắc đầu chán nản. Chẳng qua, điều đó không làm anh bận tâm quá nhiều. Mục tiêu lớn nhất bây giờ của anh là tu tập Thuần Dương Công.
Anh uể oải, bắt đầu mở sách ra cho có, vô tình mở trúng ngay giới thiệu về súng ống, tức thì hai mắt sáng rực, tâm trạng trở nên phấn khích. Ngoài võ công ra thì súng ống cũng là thứ thu hút anh nhất. Trên bục giảng thầy giáo bắt đầu dạy phần chính trị thì anh lại tập trung đọc cái này, nào là AK47 rồi CKC, v.v... Anh đọc quên hết tất cả mọi vật diễn ra xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...