Sau khi rời khỏi phòng luyện công của nhà cô bé Linh, Nam bắt đầu đi đăng ký phòng ký túc xá cho mình. Nam nghĩ cần phải tìm được càng nhanh càng tốt chứ tiếp tục ở ở nhà bà Mai thêm vài ngày nữa, bị cô gái kia phát hiện thì sẽ gặp phiền toán lớn. Hiện tại đang mùa tựu trường, nhu cầu phòng ở của sinh viên rất lớn, nếu không đăng ký sớm thì e rằng sẽ hết phòng, đăng ký xong thì Nam tiếp tục đi tìm một nơi vắng vẻ cho mình dễ dàng luyện võ. Sau khi thấy được bãi đất trống dùng luyện công của Việt thì Nam đã có dự định giống thế khi ra thành phố A học, đáng tiếc thành phố A lớn hơn rất nhiều so với thành phố Việt sống nên kiếm được chỗ tốt như vậy, mà lại không quá xa trường quả thật rất khó. Nam tìm cả sáng đến tận giữa buổi chiều nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi nào tốt như phòng tập của bà Mai hay chí ít là tương tự chỗ của Việt.
Nam đang đi trên đường thì bắt gặp vài người quen từ hướng đối diện đi tới, họ gồm một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi cùng cặp thanh niên một nam một nữ. Nam không tránh được nên đành gật đầu và chào hỏi họ:
- Cháu chào chú ạ, chào Quang, chào Uyên.
Người trung niên tên là Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Nam:
- Ủa Nam, cháu ra đây khi nào thế? Sao cháu không báo cho ông và chú biết?
Nam trả lời:
- Dạ cháu cũng vừa ra A (là thành phố) hôm qua thôi ạ, cũng chỉ mới sắp xếp chỗ ở nên chưa kịp gọi cho ông và chú, cháu xin lỗi ạ.
Ông Dũng nói tiếp:
- Chú biết cháu rất bận lo việc nhập học nên không giận cháu. Mà cháu không đi đến trường sớm vài ngày, sao lại đến đến sát ngay thế, lỡ trễ mất thì không phải sẽ phức tạp mọi chuyện lên à. Sau này cháu nhớ để ý chút là tốt thôi.
- Dạ vâng cháu nhớ rồi, cám ơn chú đã nhắc nhở ạ.
- Được rồi, giờ chú đang qua nhà ông của hai đứa này, cháu đi cùng chú nhé.
- Dạ chắc không thể rồi ạ, cháu định về phòng trọ dọn dẹp cái đã, có lẽ ngày mai cháu sẽ qua thăm ông ạ.
- Ừ, nếu cháu có việc thì có thể chuyển sang ngày mai cũng được. Vậy chú đi đây.
- Dạ, tạm biết chú ạ.
- Ừ!
Nam chào xong thì rời đi, Quang nhìn theo, anh ta khá bực bội trước thái độ của Nam, bèn nói:
- Thằng nhóc này láo quá, rõ ràng là nó không hể kính trọng bố gì cả.
Ông Dũng cười nói:
- Kệ nó đi, dù sao gia đình nó với gia đình chúng ta cũng đâu có thân thiết lắm, quan tâm làm gì cho đau đầu, nào, chúng ta qua thăm ông các con nào.
- Dạ.
Ông Dũng cùng hai con của ông ta đến một căn biệt thự cao cấp, nơi ở của cha mẹ ông ta. Một người đàn ông cùng độ tuổi của ông ta đi ra mở cổng. Ông Dũng hỏi người này:
- Bố tôi có nhà không vậy Phúc?
Người tên Phúc là quản gia trong gia đình của cha ông Dũng. Ông ta trạc tuổi với ông Dũng, lúc trẻ vẫn thường giúp đỡ ông Dũng nên khá được ông Dũng tôn trọng. Ông Phúc trả lời:
- Ông chủ đang trị thương, anh vào ngồi đợi một chút, ông ấy sẽ ra ngay.
Ông Dũng nghe thế thì hoảng hốt:
- Bố tôi vẫn chưa lành sao?
- Phải, mọi người vào đi, đừng đứng ngoài này nói chuyện.
- Ừ
Ông Phúc đợi ba người họ vào trong xong thì khóa cổng rồi vào sau. Ông Dũng vào phòng khách thì thấy mẹ ông ta đang ngồi đọc báo trên salon. Bà lão ngẩng đầu lên nở nụ cười và vẫy tay gọi ba người tới, với độ tuổi của bà lão thì tóc bà ấy đáng lẽ đã bạc trắng, song không ngờ giờ vẫn còn là tóc muối tiêu. Ông Dũng hỏi:
- Bố bị thương nặng lắm hay sao mà giờ vẫn phải trị thương hả mẹ?
Bà lão đáp:
- Ông ấy cũng không bị thương nặng lắm, chẳng qua ông ấy cao tuổi rồi thôi, đâu thể mau khỏe lại như lúc trẻ nữa. Con ngồi đợi chút, ông ấy ra giờ đấy.
- Dạ.
Bà lão nói chuyện với con và hai đứa cháu một lúc thì có tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân hướng tới phòng khách. Ông Dũng nhìn qua thì thấy cha mình đúng là không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là sắc mặt có hơi nhợt nhạt một chút. Ông lão nọ nói:
- Con đến đấy à? Chuyện công ty đã xử lý xong chưa?
Ông Dũng trả lời:
- Dạ con xử lý xong hết rồi ạ, bố không cần phải lo lắng nữa đâu.
- Ừ, con vào phòng nói chuyện với bố đi.
- Dạ.
Ông Dũng đứng lên và quay sang bảo hai đứa con mình:
- Các con ngồi đây chơi và nói chuyện với bà nhé, bố với ông lên phòng sách.
- Dạ.
Ông lão tên là Thành Công, ông lão nói với quản gia:
- Đi cùng tôi và Dũng vào phòng nào.
Ông lão dẫn con trai và quản gia vào phòng đọc sách. Ông Phúc làm quản gia cho nhà ông Công đã mấy chục năm nên rất được tin tưởng, mọi người trong gia đình đều xem quản gia này như người nhà vậy, cho nên được cho phép tham gia vào vài chuyện cơ mật cũng không quá ngạc nhiên. Trong phòng đọc sách, ông Dũng lên tiếng trước:
- Võ công của lão già kia ghê gớm lắm hả bố?
Ông lão thở dài, gật đầu:
- Ừ, bố vốn cứ nghĩ sau khi luyện thành được Hoàng Long Công sẽ có thể đánh bại được lão ta, không ngờ võ công của lão ta vẫn rất khủng khiếp, bố vẫn không thắng nổi.
Ông Dũng nghe mà khiếp hãi, chả nói được câu gì. Lại nghe bố ông ta nói:
- Ôi, trước giờ lão già đó chỉ sợ mỗi anh cả thôi, từ sau khi xảy ra chuyện năm xưa rồi kế tiếp là anh cả qua đời thì lão già đó không xem ai trong gia tộc chúng ta ra gì nữa.
Ông Dũng biết không nên tiếp tục nhắc đến chuyện cũ nên lái sang hướng khác:
- Bố này, thằng Nam đã đến đây rồi ạ, con nghĩ chúng ta cần kiểm tra nó một chút.
- Ồ, nó vào rồi à? Con muốn kiểm tra nó sao? Cái này cũng được, việc này cứ để quản gia đi làm.
Ông lão quay sang nói với ông Phúc:
- Ông lựa chọn thời điểm tốt để kiểm tra thằng nhóc đó một chút, nhớ chỉ thăm dò thôi, đừng ra tay nặng quá, dù gì nó cũng là cháu của tôi.
Quản gia gật đầu:
- Vâng thưa ông chủ.
Ông Công hỏi tiếp con trai vấn đề khác:
- À, còn mấy mảnh đất con đang tham gia đấu thầu tới đâu rồi?
- Dạ con đang xử lý, chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng ta chứ không ai khác đâu ạ.
Bốn người bàn thêm nhiều vấn đề một lúc lâu nữa thì ông Công nói
- Ừ, dừng công việc ở đây, chúng ta ra ngoài thôi, trưa nay con với hai cháu ở lại ăn cơm với bố mẹ nhé.
- Dạ vâng, con cũng đang có ý định này.
...
Cùng lúc này tại một ngôi biệt thự khác, một lão già nữa cũng vừa vận công xong. Đây chính là người đã đánh bại ông Công, ông ta tên là Quyết, bản thân ông ta cũng bị thương chút ít ở ngoài da, bởi vậy con cái của ông ta cũng không quá lo lắng như bên phía đối phương. Người con thứ ba của ông lão tên Minh hỏi:
- Bố, võ công của đối phương có tiến bộ hay sao mà có thể khiến bố bị chảy máu như thế?
Ông Quyết gật đầu:
- Phải, ông ta đã luyện Hoàng Long Công gia truyền đến tuyệt đỉnh rồi, cũng có chút đáng sợ đấy, có điều muốn thằng được bố... ha ha ha... còn lâu lắm, Long Quyền của ông ta tuy lợi hại như anh trai ông ta nhưng công lực còn kém xa lắm.
- Giờ lão già đó đã chết, bố đâu còn nghi ngại ai nữa đâu.
- Phải, đây là điều vui nhất, cũng là tiếc nuối nhất của bố.
Anh trai ông Công là người mà ông Quyết cực kỳ e ngại, bản thân ông ta cũng thừa nhận người này là đối thủ ghê gớm nhất trong đời của ông ta, chưa lần nào ông ta giành được lợi thế trước người này. Cho nên, dù đối phương đã chết nhiều năm rồi thì ông Quyết vẫn chưa hết cảm giác e dè khi nghe ai đó nhắc đến đối phương. Ông ta bèn chuyển hướng đề tài nên hỏi con:
- Chuyện đấu thầu sao rồi?
- Dạ có vài điều ngoài dự kiến, chúng ta và nhà lão Công đó đang cạnh tranh thì bỗng dưng thằng ranh con tên Long đó nhảy vào tham gia, phá nát hết dự tính của chúng ta, bên lão Công cũng bực việc này.
Ông Quyết ngạc nhiên:
- Ồ, chính là thằng nhóc chủ tịch của tập đoàn Minh Long ấy à?
- Dạ vâng, chính nó đấy ạ.
Nhớ đến người thanh niên ba mươi tuổi này, Ông Quyết không khỏi buông lời khen ngợi:
- Thằng nhóc này không có gốc rễ bám sâu như mấy gia tộc chúng ta mà có thể sáng lập nên một tập đoàn lớn có sức cạnh trạnh mạnh mẽ như thế, đúng là không hề đơn giản. Mảnh đất đó có vị thế rất quan trọng với chúng ta, nhất định phải giành được, con bơm thêm vốn vào nhé.
- Dạ vâng, con đang đợi yêu cầu này của bố đấy ạ. Bên lão Công kia đang chia ra nhiều dự án, chắc chắn không dám bỏ tiếp vốn đâu, con chỉ vướng tập đoàn Minh Long thôi, giờ bố cho phép cấp thêm vốn thì chúng ta thắng chắc.
Ông Quyết cười cười:
- Đây cũng là cơ hội để chúng ta thử xem thực lực của hai phe bọn chúng mạnh đến đâu, tiếc là Hoàng gia không tham gia để chúng ta thăm dò thực lực của họ.
- Mảnh đất này gần như vô dụng với họ mà, họ tập trung vốn sang bên nhà máy điện thoại và viễn thông rồi ạ, mảng này thì phải công nhận là họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều.
- Kệ họ đi, chúng ta ít có kinh nghiệm lĩnh vực này, đừng vội nhảy vào, vả lại lĩnh vực này vô cùng khốc liệt, muốn tham gia thì chúng ta cũng phải tìm hiểu kỹ trước. Bên họ còn tin tức gì mới nữa không con?
- Dạ không, từ hồi bà Mai trở về thì bên đó chả có động tĩnh bất thường gì như khoảng thời gian bà ta mất tích, kể ra cũng hơi lạ bố nhỉ, không biết sắp tới họ có ý định gì lớn hay không đây.
Ông Quyết cười cười lắc đầu:
- Về cơ bản là không thể, thế ghìm chân nhau giữa các gia tộc chúng ta suốt bao nhiêu năm qua quá lớn, trong nhất thời thì không bên nào phá vỡ nổi đâu. Thôi, gác công việc lại, con đưa nửa còn lại của quyển Huyền Thiết Thần Công này cho con trai con, đã đến lúc để nó luyện toàn bộ rồi.
Con trai ông Quyết vừa cầm lấy quyển sách vừa nói:
- Dạ vâng, con sẽ đưa lại cho nó.
Kể ra cũng lạ, cả Nguyễn gia của ông Quyết và Lê gia ông Công đều đặt hết hi vọng vào đời cháu chứ đời con của họ đều không thể luyện giỏi võ công của tổ tiên để lại, Lê gia thì có anh chàng tên Quang, Nguyễn gia thì có cháu trai của ông Quyết; chỉ có Hoàng gia là vẫn duy trì được liên tục qua các đời. Chính vì điều này mà Hoàng gia vẫn luôn bị hai gia tộc lớn kia ghen ghét.
Con trai ông Quyết mừng rỡ:
- Có phần còn lại của thần công thì Bình nó có thể áp đảo thằng nhóc Quang nhà bên kia rồi. Lần trước nó đánh với thằng nhóc đó rất lâu thì mới thắng được đấy ạ.
Ông Quyết ngược lại, tỏ ra không vui chút nào:
- Hai đứa nó lại đánh nhau à? Chả phải bố đã bảo càng hạn chế sử dụng võ công càng tốt rồi à, người bình thường ở ngoài không biết có võ công thực sự tồn tại nên chúng ta đừng để lộ quá nhiều.
- Bố cũng biết hiềm khích giữa hai nhà như thế nào mà, hai đứa có thể nói chuyện bình tĩnh khi gặp nhau là rất khó, ngoại trừ đang trong công việc làm ăn, con sẽ nói với cháu cố gắng kiềm chế lại.
- Ừ, vậy thì tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...