Thế Giới Ngầm

Thế rồi cầu điện bỗng nhiên từ từ thu nhỏ, tạo thành một lớp điện giống găng tay; nhưng uy lực chắc chắn ngược lại, càng đáng sợ bội phần, thậm chí xuất hiện cả những tia điện nhỏ. Tên Hiếu đang nén ép năng lượng, nãy giờ vì Việt tấn công liên tục nên hắn không có đủ thời gian làm việc này; hiện tại Việt bị trọng thương, hắn phải tận dụng cơ hội này.

Việt tất nhiên cũng không thể nằm chờ chết. Việt cắn răng, đứng lên một cách khó nhọc, vận mười thành công lực để chống đỡ một chiêu cực mạnh của đối phương, mặc kệ mọi đau đớn, mọi nguy hiểm trong cơ thể. Tên Hiếu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Việt vẫn có thể gượng dậy được, nhưng hắn chỉ im lặng vì đang phải tập trung sức mạnh. Không lâu sau, Đình Hiếu nghiến kèn kẹt, nói:

-...Tao không muốn chơi nữa... Chết đi...

Vừa dứt lời, tên Hiếu lập tức lao tới như một mũi tên, vung hai quyền đánh tới. Việt phóng chưởng đỡ lấy, ngờ đâu uy lực của đối phương ập tới như dời non lấp bể, hoàn toàn không thể cản phá, hai quyền của Đình Hiếu xuyên thẳng qua chưởng lực rồi đập mạnh lên ngực Việt.

Việt bị tên Hiếu đánh bay tuốt ra xa, thân thể co giật mạnh vì bị những dòng điện hành hạ, còn bản thân tên Hiếu cũng bị hất văng trở về hai mét, gương mặt hắn ta trắng bệch, tay phải thì run rẩy, tay trái bị thoát lực, buông thõng xuống, ở khóe miệng của hắn ta đã xuất hiện tia máu. Hắn tức tối rít qua kẽ răng:

- M* ki*p, thằng chó này luyện cái gì mà lợi hại thế, đã trúng đòn nặng như vậy mà vẫn làm tay mình tê liệt, suýt nữa gãy xương.

Chưa đầy hai phút sau Đình Hiếu đã có thể co duỗi tay trái. Hắn vừa xoa bóp tay vừa đi đến chỗ Việt đang rên rỉ đau đớn. Việt không còn đủ khả năng chống đỡ được nữa, chỉ có thể nằm chờ chết. Đình Hiếu nhìn Việt nằm dưới đất, miệng cười khinh khỉnh:

- Hừ, mày thấy rồi đấy, mày không thắng được tao đâu. Ha ha ha, mày cầu nguyện đi.

Đình Hiếu tiếp tục tập trung sức mạnh vào tay phải, hắn không muốn dây dưa thêm nữa, tiếng nổ của hai quyền vừa rồi thật sự rất lớn, có thể khiến cho người ta chú ý.

“Mình thực sự phải chết một cách tức tưởi vậy sao? Thật không cam tâm.” Việt buồn bã trong lòng. Đau đớn do hai luồng chân khí xung đột không còn nữa, đã vận nội công được, nhưng giờ toàn thân vô lực, chỉ mặc cho kẻ thù tự tung tự tác. Thấy năng lượng đã vừa đủ, tên Hiếu đánh mạnh tay phải xuống đầu Việt.

“Bình!” Tiếng nổ do quả cầu nổ tung, tiếp theo sau đó là tiếng la thảm thiết của tên Hiếu. Thân hình tên Hiếu bay về phía trước và ngã úp mặt xuống đất, khoảnh đất cạnh đó bị nổ toác thành cái hố. Tên Hiếu ngay lập tức vùng dậy, quay người lại, tức giận gầm lên:

- M* ki*p, thằng nào vừa đánh lén tao đấy?

- Là tao, cảm giác ăn muối mè thế nào hả?

Giọng của một người nam vang lên. Đình Hiếu thấy một gã thanh niên đứng bên Việt. Đình Hiếu rất ngạc nhiên khi thấy mặt đối phương, gã này chính là kẻ đi cùng Việt ở ngõ nhỏ trước đó, tên là Nam thì phải.

- Ra là mày, thằng khốn, mày giỏi lắm.


Đình Hiếu không ngờ tới gã ta có thể tìm đến được đây, lại đúng ngay lúc quan trọng nhất. Nghĩ tới điều này, Đình Hiếu tức sôi máu, nhưng chưa thể làm gì được, lưng hắn giờ rất đau sau khi trúng đòn nặng của đối phương.

Nam quay đầu hỏi thăm Việt:

- Anh thấy sao chứ?

Việt cười méo xệch:

- Ờ hơi đau một chút! Cám ơn Nam nhé, nếu như không có em, chắc anh đã chết dưới tay hắn rồi.

Nam lắc lắc đầu, nói:

- Không có gì, đây là chuyện nên làm, mà em cũng đã đưa...

- Thằng kh*n ki*p kia, dám phá hư chuyện tốt của tao, mày phải chết!

Nam chưa nói hết lời thì Đình Hiếu đột ngột hét lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Hắn đã tạm thời hồi phục thể trạng, hai tay phóng ra hai quả cầu điện tấn công Nam. Đây là Nam lần đầu tiên gặp phải kiểu tấn công như thế này nên luống cuống chân tay không biết cách đối phó ra sao, cuối cùng Nam vận công lực, giơ tay định đấm trực tiếp chúng.

- Nam, em đừng xem thường những quả cầu điện, sức công phá mạnh lắm đấy.

Việt thấy cử động của Nam thì đã đoán ra được ý đồ của cậu, bèn lên tiếng nhắc nhở. Nam nghe vậy, vội vàng thu tay lại, nghiêng người tránh thoát hai quả cầu trong gang tấc, rồi nhún mình nhảy vọt tới đánh một trảo vào mặt của Đình Hiếu, kình phong phát ra mãnh liệt khiến Đình Hiếu rát mặt.

“M* nó, không ngờ thằng ranh này ghê gớm thật.” Đình Hiếu thấy kẻ địch cũng thuộc dạng nguy hiểm, bèn chấp nhận tiêu hao nhiều sức mạnh, liên tục phóng cầu điện tấn công Nam. Xét về mặt võ công, Nam vẫn kém Việt một hai bậc nên không phải là đối thủ của tên Hiếu, cậu dần dần bị dồn vào chỗ chỉ còn biết chống đỡ, may nhờ khinh công trác tuyệt, Nam đều tránh được những đòn tấn công của đối phương.

Thấy đánh mãi mà không hạ được đối phương, Đình Hiếu bắt đầu sốt ruột. Hắn bèn phóng cùng một lúc mấy quả cầu năng lượng, bao vây lấy Nam, định ép đối phương thoái lui. Không ngờ nằm ngoài dự tính của hắn, Nam mặc kệ tất cả, liều nhảy vọt qua trên đầu hắn, còn tặng thêm một chiêu Phách Lôi cước khiến hắn giật mình lùi về sau, chưa kịp định thần thì sau lưng bất ngờ trúng phải một chưởng đau đến chết đi sống lại.

Đình Hiếu hự một tiếng, miệng hộc máu, rồi khuỵu người xuống, để lộ ra Việt đứng thở dốc phía sau hắn. Với tính cách của Việt thì không bao giờ làm thế. Nhưng thấy Nam ra tay cứu mình mà gặp nguy hiểm nên Việt dốc hết tàn lực bất thình lình đánh một chưởng khiến kẻ địch trọng thương.


- M* mày, dám đánh lên tao, chết đi!

Đình Hiếu mắt toé lửa, giơ chân đá ngược lại, Việt đã kiệt sức, không thể tránh khỏi, bị ngã ngửa ra sau. Đình Hiếu muốn đánh thêm nhưng Nam kịp đã thời tung một chiêu Thiết cước. Tên Hiếu chỉ chờ có thế, hắn bèn đánh trả một quyền, mượn lực chạy vút đi, trước đó còn để lại lời cảnh cáo với hai người. Đối phương có hai người còn mình chỉ có một, tên Hiếu biết dây dưa thêm ở đây chỉ nhận thua thiệt, bèn dùng kế bỏ trốn. Nam định đuổi theo nhưng Việt vội ngăn lại:

- Không nên đuổi theo, hắn mặc dù đã trọng thương nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Nam nghe thế thì dừng lại, chạy tới đỡ vai Việt để anh từ từ đứng dậy. Việt cảm thấy đã đi được bình thường thì bỏ tay ra khỏi vai Nam, một tay vừa ôm ngực vừa quay sang hỏi:

- Sao em tìm được chỗ này?

Nam đáp:

- Em đoán chắc anh sẽ lừa tên đó đây chỗ này để đánh nhau nên em chạy tới đây, không ngờ đã đoán trúng.

Thực tế thì sau khi Nam đã đảm bảo Quỳnh thật sự an toàn thì lập tức quay trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy Việt và Đình Hiếu đâu nữa. Nam bèn chạy đi tìm xung quanh một hồi, vẫn không thấy mới đưa ra suy đoán. Nam chạy đến gần chỗ bãi đất bỏ hoang thì bỗng nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa ở đằng xa thì chắc chắn Việt và tên Hiếu đang đánh nhau kịch liệt ở đấy. Khi Nam vừa đến nơi thì bắt gặp Việt nằm dưới đất còn tên Hiếu chuẩn bị tung đòn kết liễu Việt. Nam vô cùng tức giận lao tới ngăn cản. Nam nhảy vọt lên tung ra một chiêu Thiết cước đá vào lưng Đình Hiếu.

Việt nghe thế thì gật gù:

- Ra thế, à...

Bỗng Việt thở dài lắc đầu ngán ngẩm:

- Ây dà, lại sắp có phiền phức đây.

Nam ngơ ngác không hiểu ý của Việt, định mở miệng hỏi thì phía trước có vài ba người chạy đến, tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát, dẫn đầu không ai khác ngoài ông Phương. Việt chưa từng nghĩ ông Phương sẽ xuất hiện ở bãi đất hoang này. Việt hỏi:


- Sao chú biết cháu đang ở đây mà đến thế ạ?

Ông Phương trả lời:

- Tôi được cô bé tên Quỳnh báo là cậu gặp nguy hiểm nên chạy tới chỗ cô bé chỉ, sau đó nghe tiếng nổ ở đây nên chạy tới.

Việt gật gù hiểu ý, đầu tiên được Quỳnh báo tin thì ông Phương lập tức chạy đến chỗ Việt gặp Quỳnh, song lúc đó thì Việt và Hiếu đã đổi chỗ khác, sau đó về cơ bản thì ông Phương cũng giống như Nam, đều nghe tiếng nổ mà định hướng. Tuy tên Hiếu là kẻ thù không đội trời chung nhưng Việt cũng nên “cảm ơn” hắn ta vì đã nghĩ ra cái trò tạo mấy quả cầu điện phát nổ, không có tiếng vang đó thì anh tiêu đời rồi.

Ông Phương bắt gặp tình trạng rách rưới, người dính đầy máu của Việt thì hỏi:

- Sao cậu lại bị nặng đến vậy hả?

Việt gượng cười:

- Dạ đánh nhau thôi chú, cháu không lường kẻ địch lại mạnh khủng khiếp như thế.

Vừa nói hết lời bỗng dưng Việt thấy trời đất quay cuồng, thân thể không đứng vững nữa đổ gục xuống đất, mắt hoa hết cả lên, sau đó thì khung cảnh tốt sầm rồi lịm đi không biết gì nữa. Ông Phương hoảng hốt, vội vàng kiểm tra Việt. Ông quay lại bảo Nam:

- Cậu ta không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ bị ngất xỉu do mất máu quá nhiều mà thôi. Chúng ta đưa cậu ta về bệnh viện chữa trị.

Nam cúi người xuống và xốc Việt lên vai, sau đó đưa Việt lên xe của ông Phương rồi chạy nhanh đến bệnh viện.

...

Tên Hiếu bị trọng thương, vội vàng chạy về chỗ lão quái nhân. Lão quái nhân thấy thế thì lấy làm kỳ, lão ta hỏi:

- Ô hay, chả phải mày chắc chắn giết được thằng ranh con đó ư? Sao giờ về với thương tích đầy mình như thế?

Tên Hiếu vốn dĩ đã vô cùng tức giận vì chuyện bất thành, lại nghe thêm lời châm chọc của lão ta, lập tức quát ầm lên:

- M* kiếp! Nếu không phải do tôi bị thằng khác đánh lén thì đã giết được rồi.

Lão quái nhân cười lớn:


- Ha ha ha, tất cả do mày quá chủ quan, còn trách được ai.

Thế nhưng nụ cười của lão lập tức tắt ngúm khi phát hiện vết bầm hình dấu chân trên lưng Đình Hiếu. Lão ta chỉ vào nó mà hỏi:

- Cái này là do mi bị thằng ranh con đó đánh đúng không?

Đình Hiếu lắc đầu:

- Không, do thằng khác đánh lén, grừ, lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.

Nhưng lão quái nhân dường như không để ý Đình Hiếu đang nói gì, chỉ quan sát dấu chân, khuôn mặt lão ta càng lúc càng khó coi, lão quái nhân lẩm bẩm như nói một mình vậy:

- Là Phách Lôi cước, thời nay vẫn còn có kẻ luyện được môn cước pháp này nữa hay sao chứ?

- Này ông già, ông đang nói vớ vẩn gì thế, Phách Lôi cước, nó là cái quái gì?

Đình Hiếu ở sát bên nên nghe rất rõ những lời vừa nãy của lão già. Trước đây hắn đã nghe được lão quái nhân kể về rất nhiều loại võ công nhưng cái tên này thì chưa bao giờ lão ta nhắc tới. Lão quái nhân trợn trừng hai mắt nhìn tên Hiếu và nói:

- Hừ, đừng tưởng rằng mày có thiên phú dị năng là xem trời bằng vung. May cho mày là thằng nhóc đó chưa luyện thành tuyệt kỹ Phách Lôi này, nội công vẫn còn quá kém, chứ gặp phải cao thủ thực sự thì hiện giờ tim phổi mày đã dập nát rồi, thậm chí xương sống cũng bị đá gãy nát, chết tại đương trường rồi.

Đình Hiếu giật mình hỏi lại:

- Ông nói có thật không đấy, nghe khó tin quá.

Lão quái nhân mở tủ lấy ra một lọ thuốc vất qua cho Đình Hiếu, nhếch mép nói mỉa hắn ta:

- Tin hay không là tùy mày. Nhưng lão đây nhắc trước, mày phải khử thằng nhóc đó ngay khi có cơ hội, theo như lão quan sát vết thương trên người mày, chắc chắn thằng nhóc đó còn những tuyệt kỹ lợi hại hơn nhiều đấy.

- Ông càng nói càng khó tin, thằng khốn đó, tôi nghĩ không làm được trò trống gì đâu.

Đình Hiếu vẫn tỏ vẻ khinh thường, không thèm để lời của lão vào tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui