Việt ngồi vận công trị thương khá lâu, mãi đến tận tối thì nội thương mới tạm ổn một chút. Nội thương từ trận chiến với Đình Hiếu mới hơi tốt một chút thì lại phải chịu thêm nội thương mới, thân thể anh yếu đến không ngờ, xem chừng một tuần sau mới có thể sử dụng lại võ công. Việt mở mắt ra, thấy hai cô gái nhìn mình đầy sự lo lắng thì cười cười:
- Anh không sao nữa rồi, giờ anh phải về đây.
Việt muốn rời khỏi đây thì Ngọc lại lên tiếng:
- Giờ anh còn đi đâu nữa, bọn tôi đã nấu cơm rồi, cứ ăn để lấy lại sức đã.
Việt kinh ngạc nhìn hai cô gái, biết hai cô vì mình bị thương nên tạm gác cơn ghen với nhau lại, trong lòng anh lại càng cảm thấy đau đớn, muốn nói nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể cười gượng, đúng là đi cũng dở mà ở cũng không xong.
Lúc này Quỳnh từ trong phòng bếp đi ra. Cô hỏi Việt:
- Những người lúc nãy là ai thế? Sao họ lại muốn hại anh?
Nghe cô hỏi, đôi mắt của Việt lại thoáng hiện vẻ hận thù, tuy chỉ chớp nhoáng nhưng hai cô gái vẫn thấy được. Ngọc và Quỳnh biết chuyện này không hề đơn giản và cũng rất muốn biết. Nhìn vẻ mặt của các cô, Việt thở dài:
- Hai em thật sự muốn biết thì anh cũng không giấu nữa. Đầu đuôi thế này. Khoảng hai mươi năm trước, ba mẹ anh tình cờ biết được một vụ làm ăn phi pháp của người đàn ông lúc chiều, đang định chạy trốn khỏi đó thì bị ông ta phát hiện. Để đảm bảo an toàn cho bản thân mình, ông ta đã cho người truy sát ba mẹ của anh.
Giữ kín bí mật này trong lòng là một gánh nặng rất lớn, Việt thật sự cần được sẻ chia, không phải để hai cô gái cảm thông mà để cho vơi bớt đau khổ trong lòng, hơn nữa anh cũng muốn để hai cô biết khó mà từ bỏ. Việt nói:
- Ba mẹ anh mang theo anh chạy trốn, lúc đó anh chưa đầy hai tuổi, biết gì đâu. Ba mẹ anh lấy cớ đi làm ăn xa nên giao anh cho ông bà ngoại, nhờ thế anh thoát nạn, nhưng ba mẹ anh thì không. Hai người bị thương nặng, biết không thể qua khỏi nên cố sức trở về gặp anh lần cuối, lúc đó anh đã khoảng năm tuổi, đáng tiếc khi đấy anh lại đang chơi với bạn, về nhà thì họ đã đi. Cơ hội gọi “ba mẹ” lần cuối cũng không có được.
Kể tới đây, hai mắt Việt đã đỏ ngầu, gương mặt trở nên méo mó vì những cảm xúc tiêu cực ập đến dồn dập, Việt mặc kệ, tiếp tục chìm trong ký ức của mình:
- Hai bên gia đình của anh không biết hai người bị hãm hại, còn anh khoảng thời gian ấy chưa hiểu chuyện, chỉ biết theo lời người xung quanh là họ bị tai nạn. Mãi mấy năm sau, lão già đó dẫn theo đám người về quê nơi anh sống để tiếp tục tìm, anh lại chơi bên nhà bạn nên lần nữa may mắn thoát nạn. Thế rồi anh vô tình phát hiện được cái chết bất thường của ba mẹ, anh bắt đầu điều tra, từ đó, anh quyết tâm trả thù bằng được, cho dù là không từ thủ đoạn nào.
Đến đây thì Việt dừng lại, Việt vẫn còn chút lý trí, mình kể quá khứ thế là đủ rồi, không cần để cho hai cô gái biết thêm những chuyện anh gia nhập xã hội đen sau đó. Quỳnh và Ngọc cũng bị câu chuyện của Việt cảm động mà khóc theo. Quỳnh như hiểu ra được điều gì, ngẩng đầu lên hỏi Việt:
- Trưa nay anh nói chúng ta đường ai nấy đi có phải vì lo lắng liên lụy đến em đúng không?
Việt ngẩn ngơ, anh không ngờ Quỳnh lại liên tưởng tốt như thế. Việt đáp:
- Phần lớn đúng như vậy, con đường trả thù anh chọn là con đường diệt vong. Ban đầu anh chỉ muốn chôn chặt tình cảm của mình với em, nhưng rồi lại không thể kìm nén nổi bản thân mình.
Việt lại nhìn sang Ngọc cười khổ:
- Chuyện đáng tiếc của anh với Ngọc đều do tên khốn Đình Hiếu gây ra, nếu không xảy ra chuyện đó thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này và cũng sẽ không có tình cảm trái ngang với cô ấy như vậy. Hai em chửi anh có mới nới cũ, bạc tình cũng không sao, anh tự biết mình chả phải người tốt lành gì cho cam.
Việt cười khẩy tự giễu cợt chính mình. Những gì xảy ra giữa Việt với hai cô có lẽ bản thân mỗi người đều đã biết rõ ràng cả rồi. Vì đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để chia sẻ lòng mình nên Việt mới nói thẳng ra hết như thế. Anh đã trải quyết tâm chặt đứt hai mối tình trái ngang này, đau lâu không bằng là đau ngắn, tốt nhất dứt khoát tại đây thôi. Đã trải hết lòng mình với hai cô gái mình yêu, tâm tưởng Việt đã thông thoáng hơn nhiều, phải, cô đơn cả đời và cái chết bất ngờ đợi sẵn ở phía trước thì sao chứ? Có lẽ đây chính là cái giá mà anh phải nhận lấy, dù thế nào bản thân anh đều sẽ không oán thán. Anh chống tay đứng dậy:
- Được rồi, chuyện của anh thì hai em đã biết cả rồi. Anh phải về phòng đây, hai em cứ ăn cơm đi.
Nói xong Việt nhanh chóng rời khỏi phòng của Quỳnh. Hai cô gái tựa hồ đang chìm trong suy nghĩ của mình nên cũng không giữ Việt lại nữa. Việt trở về phòng, chưa kịp nghỉ ngơi thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ông Phương:
- Việt, có chuyện rồi, tên Tuấn đã chết trong tù.
Việt sửng sốt, Tuấn chết trong tù? Làm sao có chuyện này được, kẻ nào to gan dám ra tay trong tù chứ, Việt vội vàng hỏi lại:
- Có bắt được hung thủ không ạ?
- Bắt được rồi, tên đó căn bản không muốn chạy trốn hay phản kháng, hắn đã khai cả rồi.
- Kẻ nào ngu ngốc như vậy ạ? Ra tay trong tù có khác gì tự mình tìm cái chết chứ.
Ông Phương nói:
- Đúng vậy, nhưng tên đó không ngu, hắn ta là tử tội rồi, có giết thêm một người thì cũng chẳng khác gì cả, hắn vẫn sẽ chết.
- Như vậy là có kẻ muốn tên Tuấn chết? Chú đã nghĩ tới ai không ạ?
- Tạm thời vẫn chưa, tôi cũng không lường được có kẻ muốn Tuấn chết. Được rồi, chuyện này cậu không cần xen vào nữa, tập trung vào chuyện đối phó tên Hiếu, phần này để phía chúng tôi lo liệu.
- Dạ vâng ạ.
- Tôi cúp máy đây, cậu nghỉ ngơi đi.
- Dạ vâng, tạm biệt chú ạ.
Việt tắt máy. Anh đương nhiên biết kẻ nào gây ra chuyện này, không ai ngoài lão già đó cả, lão là người đứng sau, âm thầm cung cấp tài chính cho Tuấn suốt mấy mươi năm nay thông qua phương pháp hai công ty hợp tác với nhau để hắn tạo thế lực chắc tại thành phố D này. Cũng vì thế mà tên Tuấn mới có đủ sức để tranh giành địa bàn, thế lực với Hưng - Sơn và Hắc Báo. Tên Tuấn bị bắt đương nhiên sẽ có thể khai ra lão ta nên lão ta phải tiên hạ thủ vi cường, diệt khẩu hòng đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Có điều tên Tuấn phải chết tức tưởi trong bao nhiêu nghi vấn, Việt không khỏi đáng thương cho hắn, đến cuối cùng hắn vẫn chỉ là con cờ trong tay người khác, hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị thí đi. Nhưng đáng thương thì đáng thương chứ Việt không hể đồng tình với hắn vì chính bản thân Việt cũng bị hứng nhiều tai họa bởi hắn ta. Kẻ xấu thì phải nhận quả báo, bản thân anh cũng vậy.
Tất nhiên Việt sẽ không nói thật kẻ chủ mưu cho ông Phương biết, ông ấy mà biết thì Việt khó mà trả thù cho cha mẹ mình được. Việt không nghĩ thêm nữa cho nhức đầu, anh vào tắm rửa rồi leo lên giường ngủ, ngủ bây giờ là cách tốt nhất để nhanh chóng lấy lại sức.
...
Thêm một tuần nữa trôi qua, trời đã vào hè, sinh viên đều đã nghỉ học, Quỳnh và Ngọc cần phải suy ngẫm về chuyện giữa ba người nên không hẹn mà đều giữ yên lặng, không liên lạc với Việt nữa. Hiện tại thời gian rãnh rỗi của Việt nhiều hơn nên anh đi tìm lại ông anh tên Nhân cùng phòng trọ lúc trước (những chương đầu của truyện) để nhờ anh ta chỉ dạy thêm cho mình một vài kỹ năng máy tính. Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục trị nội thương, tuy loại thuốc chữa trị ông lão cho anh chỉ còn vài viên nhưng anh không tiếc sử dụng hai lần. Trận đấu với Đình Hiếu chắc chắn sẽ xảy ra ít nhất đôi ba lần nữa, anh không muốn vì sợ lãng phí thuốc mà phải chuốc lấy kết cục thảm hại.
Anh cũng hỏi ông Phương về tình hình vụ của Tuấn, không có tiến triển gì. Anh cũng hỏi sơ thế thôi chứ vụ án chắc sắp được khép lại. Hung thủ là một tử tù, dù thế nào cũng chết nên hắn sẽ tuyệt đối im lặng mà nhận hết tội về mình. Những vụ án kiểu trong tù này rất khó mà điều tra chi tiết.
Đến ngày thứ tám thì nội thương của anh về cơ bản đã khỏi, chỉ cần không vận công quá mức thì sẽ không có chuyện gì nữa. Những ngày này theo như anh thăm dò thì biết Đình Hiếu vẫn đến lớp như bình thường; anh cảm thấy rất kỳ lạ, sao hắn ta lại không đến tìm anh gây chuyện nữa, chả lẽ hắn ngửi thấy mùi không tốt cho hắn. Cũng không đúng lắm, cảnh sát chưa để lộ tin tức rằng hắn là nghi phạm lớn nhất, cũng chưa động đến cha mẹ của hắn, vậy đây là cơ hội tốt cho hắn ra tay chứ không nên im ắng như thế.
Vào buổi tối, Việt không ngủ được nên ra ngoài vừa đi dạo vừa suy xét tình hình hiện tại. Ở thế giới ngầm thì hầu như các thế lực lớn đã tan rã, Dũng bạn Việt cũng đã lặn sâu rồi, về phần các công ty nằm trong tay Việt thì phần hoạt động bình thường, chỉ khác lúc trước là công ty của Hắc Báo đã sát nhập vào công ty Hừng Đông.
Ban đầu có rất nhiều kẻ phản đối, nhưng Việt là chủ tịch thực sự của công ty nên phản đối của bọn chúng hoàn toàn vô ích mà những kẻ phản đối sau đó đều rời khỏi công ty. Việt cũng chẳng tha thiết giữ lại làm gì, giữ chúng có khi lại phá sạch công ty thì phiền phức, cho nên khi phi vụ sát nhập thành công xong thì một vài người quản lý cũ của công ty Hừng Đông chuyển sang phụ trách công ty mới. Đây đều là ngưởi ủng hộ Việt nên Việt có thể yên tâm giao cho họ quản lý.
Cũng nhờ phi vụ sát nhập thành công tốt đẹp nên Việt trở thành cổ đông lớn nhất của công ty Hừng Đông sau sát nhập, chỉ còn thiếu vài phần trăm cổ phần nữa là chính thức trở thành chủ tịch về mặt pháp lý, có điều anh vẫn không nhất quyết làm tới, một phần cũng do kinh nghiệm chưa nhiều, thứ hai hoàn cảnh bây giờ cũng chưa cho phép anh lên sân khấu.
Ngoài ra, khi tin công ty của Hắc Báo chính thức sát nhập với công ty Hừng Đông, cộng thêm tin tức sự hợp tác giữa Hừng Đông và Trung tâm thương mại của “Văn tét” sắp được ký kết cũng làm cho giá trị cổ phiếu trên sàn chứng khoáng của hai công ty tăng vọt; tính ra Việt bây giờ cũng là một phú ông nắm gia tài bạc tỷ. Nhưng Việt cũng không vì thế mà đánh mất cảnh giác, anh cũng biết sức mạnh kinh tế hiện tại của mình vẫn chưa thể đối đầu trực tiếp với kẻ thù, vẫn cần phải tiếp tục gia tăng thực lực của mình.
Thời gian chuyển dần về khuya, đã nửa đêm rồi, trên đường hầu như vắng người lại qua, thỉnh thoảng mới có một hai chuyến xe khách chạy ngang qua. Việt vẫn không muốn về ngủ, Việt rất thích không khí trống vắng thế này, vừa đi vừa nhớ đến hai người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời mình, ít ra bản thân đã biết yêu là gì, biết thế nào là hạnh phúc thế nào là khổ đau, chỉ cần trả được thù nhà nữa là anh sẽ lùi lại, sống một mình với những hoài niệm, vậy là đủ rồi.
Đương lúc ngẩn ngơ, đột nhiên Việt cảm thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng hết cả. Dường như làm theo bản năng mách bảo, Việt vội vàng nghiêng người sang bên, vừa đúng một viên đạn bắn sượt qua hông làm rách áo. Hoảng hồn, Việt vội vàng nhảy vào lùm cây gần đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...