Lão chủ quán thật không ngờ Lý Đằng Phong lại là một con người hào sảng và sòng phẳng như vậy, tiện tay là đã lấy ra một số tiền lớn đền đáp người khác, lão ta tự nhủ mình đã giúp đỡ đúng người.
Tuy nhiên lão chủ quán lại không thể hiểu được vì sao Lý Đằng Phong muốn hợp tác làm ăn với mình, lão biết rõ cái quán trọ của mình đâu phải là cái mỏ vàng mà có thể thu hút được ánh mắt của người khác, trông khi sớm muộn gì nó cũng phải đóng cửa.
- Sao khách quan lại muốn hợp tác làm ăn với lão già không còn mấy khí lực như ta?
Lão chủ quán nghi vấn mở lời, ánh mắt không tránh khỏi chờ mong câu hồi âm từ Lý Đằng Phong.
- Thứ nhất là ta không muốn cái quán trọ này phải đóng cửa.
Bởi vì sao? Bởi vì ta còn có thể sẽ lui tới địa phương này nên cần một nơi nghỉ chân, mà nghỉ ngơi trong một phần cơ ngơi của mình thì còn gì bằng.
Thứ hai là ta chỉ muốn kiếm thêm một chút tiền.
Hà hà hà...
Lý Đằng Phong nghiêm túc trả lời nhưng sau đó không tránh khỏi cười một tràng khoái chí.
Tuy nhiên những lời đó chỉ là một phần lí do của Lý Đằng Phong, anh ta không hoàn toàn nói hết mục đích của mình.
Ban đầu Lý Đằng Phong dự định dùng số tiền năm trăm thượng vàng để trả ơn lão chủ quán nhưng anh ta sợ lão chủ quán ngại không dám nhận.
Ngoài ra Lý Đằng Phong cũng cảm thấy tiếc khi bung ra số tiền lớn như vậy, cho ít thì không đủ lòng thành, cho nhiều thì lại hối tiếc, nên anh ta mới quyết định lấy cái cớ hợp tác làm ăn để gửi cho lão chủ quán số vàng như lúc nãy đã đưa.
Thế là Lý Đằng Phong đạt được cái mục đích, lại không hổ thẹn với lòng mình và càng có cái lí do triệt hạ đi cái tư tâm.
Mặc khác Lý Đằng Phong còn muốn thắt chặt mối quan hệ giao hữu này, vì lão chủ quán chỉ là người xa lạ lại một mực tin tưởng và có lòng tốt giúp đỡ Lý Đằng Phong nên một con người có tâm tính tốt như lão chủ quán, anh ta không thể nào để hụt mất.
Dù sao kết thêm bằng hữu vẫn tốt hơn là từ đầu tới cuối chỉ là cừu nhân, đôi lúc cần giúp đỡ còn có người để mà hỗ trợ.
- Lão đây đã hiểu ý của khách quan.
Nhưng lão còn có một thắc mắc đó là năm mươi phần trăm cổ phần là như thế nào?
Lão chủ quán gật gù đáp lời, sau đó chuyển sang nét khó hiểu hỏi.
- Đại khái là tài sản của cái quán trọ này ta nắm một nửa, hiểu rõ hơn là ta và lão cùng làm chủ, quyền lợi và trách nhiệm trong quán này là như nhau.
Lý Đằng Phong không nhanh không chậm nói ra.
Sau một hồi suy ngẫm, dường như lão chủ quán đã hiểu được vấn đề, cơ mặt thư giãn ra sáng lên trông thấy.
Tuy nhiên lão chủ quán chưa hiểu vì sao Lý Đằng Phong lại mua một nửa tài sản thuộc quán trọ này với giá cao như vậy, mặc dù còn thắc mắc ở trong lòng nhưng lão không có mở miệng hỏi tiếp, chỉ là tự dặn lòng phải cố gắng kinh doanh thật tốt để không phụ sự tin tưởng của Lý Đằng Phong.
Sau đó cuộc trò chuyện, Lý Đằng Phong tiếp tục lo cho cái bụng của mình, anh ta cũng không quên nhờ lão chủ quán tìm cho mình một cỗ xe ngựa.
Đến gần trưa, xe ngựa và mã phu đã chờ sẵn ở trước cửa quán trọ, không để mất thêm thời gian, Lý Đằng Phong đã cho xe ngựa xuất phát theo hướng Đông Nam ngay sau đó.
Ngôn Tình Sắc
Ngồi trên xe ngựa, Lý Đằng Phong đánh giá sơ qua loại xe này, đây là lần thứ hai anh ta đi xe ngựa nên cũng đã quen phần nào độ dằn xóc đặc trưng của loại phương tiện này.
Bên trong xe đa số là được làm bằng gỗ hun đen, bao phủ bên ngoài là lớp vải dày sằn sùi chứ không phải loại gỗ Sơn Huyết cứng cáp quý hiếm và vải gấm mềm mượt đắc đỏ như mấy cái xe của quý tộc.
Thấy thời gian đi đến nơi còn rất lâu nên Lý Đằng Phong quyết định tận dụng tốt quảng thời gian này, anh ta cẩn thận che chắn bên trong lại cho kín đáo rồi tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
***
Giảo Châu thành, Bắc Giảo Vương phủ
Bên trong một căn phòng tương đối rộng lớn, xung quanh kê rất nhiều kệ gỗ cao khoảng hai mét, trên đó chứa vô số các loại sách, trông cách bày trí rất giống với thư phòng.
Chính giữa căn phòng có kê một bộ bàn ghế gỗ đỏ trông rất sang trọng, toát lên hẳn vẻ quyền quý khó thứ gì có thể có được.
Để ý kĩ sẽ thấy có một nam nhân trung niên đang ngồi ở một chỗ xung quanh bộ bàn ghế, người này tay cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm không ngừng, dường như là đang nghiền ngẫm cuốn sách trên tay.
Người nam nhân trung niên mặc một bộ trường bào màu vàng, xem qua chất liệu vải có vẻ rất thượng hạng, người này mặt mài sáng sủa, khí chất cao quý nhưng xen lẫn trong đó là sự lõi đời cùng một chút xảo quyệt, người này không ai khác ngoài Bắc Giảo Vương, Liên Túc Hậu.
- Liên bá bá, con vào được không?
Đột nhiên bên ngoài cửa chính thư phòng có tiếng người gọi cùng với tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Liên Túc Hậu để quyển sách xuống bàn, ngó ra ngoài cửa chính xem xét, trả lời.
Ngay sau đó, cánh cửa thư phòng mở ra, một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi thân mặc hoa phục đắc tiền bước vào, người này dáng vẻ sang trọng nhưng cũng không kém phần nhu nhược.
- Điệt nhi, sao bây giờ con mới chịu đến?
Liên Túc Hậu khi nhìn thấy người thanh niên liền vui vẻ ra mặt, hắn không nhìn sai, người mới đến chính là Tô Nhạc con trai của Bắc Xà Vương, Tô Ngữ Nhân.
- Do con phải xử lí một chút chuyện nên mới chậm trễ như vậy.
Tô Nhạc lấy tay gãi gãi cái đầu, hổ thẹn trả lời, sau đó hắn theo sự cho phép của Liên Túc Hậu ngồi vào một chỗ trống gần xung quanh bộ bàn ghế.
Liên Túc Hậu chỉ cười nhạt một cái, hắn đâu rảnh quan tâm đến vấn đề của Tô Nhạc.
Không phải tự nhiên Liên Túc Hậu lại đối đãi tốt với Tô Nhạc, thật ra hắn chỉ muốn dùng Tô Nhạc để phục vụ mục đích riêng của mình, lần trước Liên Túc Hậu đã để hỏng một lần, lần này hắn chắn chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
- Tô huynh có đồng ý mối hôn sự này không?
Liên Túc Hậu đảo mắt một cái rồi ôn nhu hỏi.
- Phụ thân con không đồng ý.
Tô Nhạc buồn bã trả lời.
Liên Túc Hậu nghe qua lập tức nhíu mài lại một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu Tô Ngữ Nhân đã không biết phép tằt, rượu mời không uống muốn rượu phạt, Liên Túc Hậu quyết định sẽ không nhân nhượng, không nể tình bằng hữu.
- Ta có một cách vẹn cả đôi đường, con có muốn thử không?
Liên Túc Hậu nhẹ nhàng nói ra nhưng sâu trong đôi mắt của hắn lại ẩn giấu sự âm hiểm khó có thể nhìn thấy.
- Xin Liên bá bá chỉ bảo!
Cặp mắt Tô Nhạc sáng lên, hắn mở miệng ríu rít cầu xin.
Liên Túc Hậu cười mỉm, gật đầu một cái, tiếp theo hắn giả vờ muốn uống trà bèn cầm bình trà lên định rót ra ly nhưng ngay sau đó hắn cố ý làm rơi cái bình xuống nền gạch.
Xoảng...
Tức khắc cái bình bị vỡ vụn, các mảnh vỡ văng tung tóe xung quanh, nước trà cũng chảy lan ra khắp nơi.
- Bạch Phấn, vào đây ta bảo!
Liên Túc Hậu gọi lớn tên một người nào đó.
Sau một lúc, từ bên ngoài cửa chính xuất hiện một nữ tử đang thướt tha đi vào thư phòng, cô ta khoảng mười tám tuổi, gương mặt diễm lệ như hoa như ngọc, làn da trắng hồng mềm mại, dáng người thon thả, yểu điệu khiến người khác khó kiềm lòng muốn ôm lấy một cái.
Nữ tử này mặc một cái váy dài màu trắng, tuy không đến nổi nóng bỏng khiêu gợi nhưng lại khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải nhìn không rời mắt.
- Bái kiến phụ thân!
Nữ tử váy trắng nhẹ nhàng hành lễ trước mặt Liên Túc Hậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...