Thế Giới Này Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta
- "Ngừng...ngừng sao? Vậy..."
- "Viện trưởng gọi cô vào gấp để tiến hành hỗ trợ sốc tim."
"Phịch"
Cô ta không kịp nói thêm gì gấp rút quay người thì lại nghe thứ thanh âm kỳ lạ truyền đến tai.
5 người bọn họ đồng loạt hướng ánh nhìn xuống Lập Viễn Sa đang quỳ gối dưới nền gạch với gương mặt không thể đáng thương hơn.
Một giọng khẩn thiết yếu ớt cất lên:
- "Bác sĩ, hãy cứu cô ấy bằng mọi giá.
Xin cô!"
Tình thế nguy cấp, vị bác sĩ kia chỉ kịp bỏ lại một cái gật đầu rồi phóng nhanh vào trong để trở về phần chuyên của mình.
Nhìn đôi mắt long lanh ngấn lệ cầu xin trong bất lực như thế kia ai cũng chẳng tránh khỏi đắng lòng.
Lần hiếm hoi và cũng có lẽ là duy nhất trong cuộc đời của các người họ được chứng kiến một Lập Viễn Sa cao ngạo cúi gập đầu cầu xin người khác như thế này đây.
Hèn?
KHÔNG!
Mà là cô chấp nhận.
Chấp nhận bỏ cái tôi của mình xuống để khẩn cầu sự cố gắng từ người khác.
Chấp nhận hạ giá trị của bản thân xuống dưới sinh mạng của người con gái mà cô yêu nhất để mong cầu một tấm tâm y.
Như thế này ai mà nỡ trách một lời nào được chứ!
Di Giai nặng nề những bước chân dìu mẹ mình lên ghế toan bước đến chỗ Lập Viễn Sa thì một giọng điệu hùng hổ từ đâu vọng tới, phá bỏ cái đạm mạc từ nãy giờ:
- "Con gái tôi ra nông nỗi này cô vừa lòng chưa hả?"
Là "người ba trên danh nghĩa" - Đài Thiết Giang.
Ông ta lúc này mới có mặt.
Khi còn an nhiên nào thèm nhìn mặt tới bước đường này rồi mới mở miệng nhận con.
"Con gái tôi" ư? Nghe thuận miệng quá nhỉ nhưng xin hỏi rằng hai chữ "hổ thẹn" ông đây viết làm sao?
- "Không phải ba đang công tác ở nước ngoài sao?"
Bỏ qua câu thắc mắc của Đài Di Giai, Đài Thiết Giang đem khuôn mặt đỏ ngầu của mình điên tiết tiến đến nắm lấy cổ áo Lập Viễn Sa kéo lên lớn giọng đe dọa:
- "Đài Thái Ngữ mà có mệnh hệ gì thì cô đừng hòng sống yên ổn."
- "Ba! Bình tĩnh lại đi ba!"
Đài Di Giai thấy vậy liền nhanh chân chạy đến gỡ tay Đài Thiết Giang ra.
Cẩm Đăng Kỳ lý nào ngồi yên được ngay tức khắc ra mặt can ngăn.
- "Ông hồ đồ quá rồi đó."
Diệp Tú Tú đi từ bất ngờ đến nhen nhóm một chút hi vọng tốt đẹp rồi rơi tự do vào hố sâu tuyệt vọng.
Cái cách mà ông ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Lập Viễn Sa như thế này thì chẳng thể hài lòng được.
- "Đâu phải Lập Viễn Sa gây ra đâu mà ba lại nói như thế."
- "Còn không phải do nó dụ dỗ Đài Thái Ngữ mới trốn nhà theo nó, mọi chuyện thành ra như vầy nguồn cơn không phải từ nó mà ra hay sao?"
- "Đủ rồi đó!"
Cẩm Đăng Kỳ lần này đã dùng sức, gạt phăng tay Đài Thiết Giang ra khỏi người Lập Viễn Sa dồn nén tất cả sự phẫn nộ từ đầu đến giờ qua ba chữ được phóng ra.
- "Đăng Kỳ..."
Lập Viễn Sa những phút qua chỉ đứng im đó mặc cho Đài Thiết Giang muốn ngang ngược thế nào cũng được.
Cái cốt yếu mà Lập Viễn Sa còn có thể đặt để tâm trí vào là an nguy của một mình Đài Thái Ngữ.
Bây giờ thấy Cẩm Đăng Kỳ xen vào không muốn lớn chuyện thêm nữa phải liền níu anh lại nhỏ giọng.
- "Cậu là ai mà có tư cách lên tiếng trong cuộc nói chuyện này?"
Đài Thiết Giang gằng giọng khó chịu cau mày, lần đầu tiên có người dám chen ngang lại còn lớn tiếng bực dọc trước mặt ông ta như thế.
- "Tư cách là bạn của Lập Viễn Sa, là người đã chứng kiến hết mọi chuyện ngày hôm nay."
Cẩm Đăng Kỳ cũng lòng nào chịu thua.
Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp một người độc tài lại ngang ngược như Đài Thiết Giang.
Không ai chịu nhường ai nửa lời.
- "Được rồi Cẩm Đăng Kỳ."
Lập Viễn Sa một lần nữa kéo tay anh nhưng xem ra vẫn không có tác dụng.
Đài Thiết Giang đã động đến cô.
Đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Cẩm Đăng Kỳ anh rồi.
Một chữ lúc này cũng không thể lọt vào tai.
- "Ông nhìn thấy con gái ông nằm trong đó nhưng có trông thấy Lập Viễn Sa quỳ ở đây hay không? Ông nghe con gái ông cắt cổ tay tự vẫn nhưng ông có hỏi thử xem vì sao mà đến được đây hay không? Ông không chút quan tâm cũng không hề muốn quan tâm vì sở dĩ trong mắt ông chỉ có đứa con gái của ông thôi.
Cái vết đứt trên tay của Đài Thái Ngữ ông không thể nhìn thấy nhưng cái này thì có này."
Cẩm Đăng Kỳ quay lại chỉ thẳng vào chân Lập Viễn Sa bức xúc đến tột cùng:
- "Tự dưng phải băng kín như thế này sao? Chẳng phải 12 giờ trưa dưới cái nắng nóng 37°C Lập Viễn Sa phải liều mình với đôi chân trần bế con ông chạy gần 1 cây số để bị bỏng phồng rộp lên đau rát thế này hay sao?"
Nhà họ Đài nghe Cẩm Đăng Kỳ nói xong thì lập tức nhìn cô lặng người.
Là không ngờ đến được.
"Em chọn đúng người rồi Thái Ngữ."
Trong lòng Đài Di Giai chợt thốt lên một câu cảm thán.
Tận bây giờ mới hiểu vết thương ấy từ đâu mà ra, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lập Viễn Sa mà chẳng biết nói gì hơn.
Phần Đài Thiết Giang thì ngoài mặt vẫn cố bình thản, kiên quyết với lý lẽ của mình đến cùng:
- "Nếu khổ sở như thế thì ngay từ đầu đừng có vướng vào.
Không phải tôi đã cảnh cáo rồi hay sao? Cô ta tự chuốt lấy thì đừng có ở đây mà kể lể."
- "Đúng rồi! Là tôi sai.
Mọi tội lỗi do tôi gây ra, người đáng lãnh lấy những đau khổ ấy là tôi chứ không phải cô ấy.
Người nằm trong đó phải là tôi..."
Lệ Viễn Sa lại rơi xuống trên gương mặt đầy khắc khổ.
Thừa nhận hết rồi thì Đài Thiết Giang cũng không nói thêm gì được nữa.
Cẩm Đăng Kỳ vẫn thấy là chưa đủ.
Anh quay lại nhìn cô câu từ lẫy đương khó lòng cho qua:
- "Em phải ở đây để dày vò bản thân mình thì mới đáng đời.
Phải chứng kiến em dằng dặc đau khổ như thế này thì người ta mới hả dạ.
Em sai ngay từ đầu mà Lập Viễn Sa."
- "..."
- "Sai khi yêu con của người ta hết lòng hết dạ để từ chối tình cảm của một người đàn ông hoàn toàn có thể đem lại cho em hạnh phúc, sẵn sàng chở che, bảo vệ em đến hết cuộc đời này.
Sai khi chống lại mẹ em một mực trở về Đại Hoàng để bên cạnh chăm sóc cho con gái của người ta.
Sai khi để tiền tài, sự nghiệp, thanh danh những thứ mà em mất gần mười năm gầy dựng tan biến.
Sai khi để cái sẵn có là gia đình cũng trở thành nơi chẳng thể trở về nữa rồi.
Em sai hết rồi!"
- "Ơ! Lập Viễn Sa!"
Đài Di Giai thấy mặt Lập Viễn Sa đỏ lên, đôi chân chao đảo không thể đứng vững nữa thì vội vàng kêu lên định chạy đến đỡ lấy thì Cẩm Đăng Kỳ ngay bên cạnh đã nhanh hơn một nhịp, anh vòng tay ôm lấy cô hốt hoảng:
- "Em sao vậy Viễn Sa?"
- "Bác sĩ đâu? Mau đến đây!"
Anh lớn giọng ra lệnh.
Để Lập Viễn Sa được đưa đi trước, Cẩm Đăng Kỳ vẫn không quên nhìn họ bỏ lại thêm một câu phẫn uất:
- "Sao vậy? Im lặng hết rồi? Chì chiết nữa đi! Ồn ào mỗi nhà ông chịu sao? Tai tiếng một mình ông gánh à? Lập Viễn Sa an yên lắm.
Bây giờ đến nhà còn không có để về, đáng lắm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...