Thế Giới Này Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta
- "Bà đừng gắt gỏng như thế.
Chuyện đâu còn có đó.
Viễn Sa, nghe ba hỏi."
Lập Nhậm Thuần lúc này mới đứng lên chen vào cuộc tranh cãi của cả hai.
- "Con nghiêm túc chứ?"
Ông quay sang Lập Viễn Sa ôn tồn.
- "Thưa ba.
Vẫn là câu nói của ngày con quyết định sang Đại Hoàng, con thật sự nghiêm túc."
Cô nhìn thẳng vào Lập Nhậm Thuần kiên nghị.
- "Vậy được rồi.
Cứ làm những gì con cho là đúng.
Và nhớ, sự lựa chọn của mình mình là người phải chịu trách nhiệm.
Sau này bất luận thế nào cũng không được hối.
Nhớ lấy ngày hôm nay!"
Lập Nhậm Thuần đặt tay lên vai cô thay lời động viên.
Cong môi khích lệ.
- "Con sẽ không."
- "Ông Lập Nhậm Thuần, ông đang nghĩ cái gì vậy? Muốn vùi mặt xuống bùn cho người ta cười khinh hay sao?"
Mẹ cô bức xúc quá độ, tiến nhanh đến nắm cánh tay của Lập Nhậm Thuần giật ngược về phía mình lớn tiếng, khó khống chế được ngôn từ phóng thích.
Lập Nhậm Thuần bất giác chau mày.
Ngữ điệu rõ ý khó chịu:
- "Lai Vi Nhạn, bà nói vậy mà nghe được hay sao? Lập Viễn Sa là con gái của chúng ta đó."
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên ba cô lớn tiếng với mẹ cô như vậy và cũng là lần đầu tiên ba cô cau có chống đối lại mẹ cô gay gắt như vậy, sự yêu chiều thường thấy của mấy chục năm qua nháy mắt đã bẵng đi mất.
Thoáng khiến cô ngạc nhiên.
Thế nhưng dường như điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Mà...
- "Mẹ! Thì ra mẹ cấm cản con là vì sợ bị người ta khinh miệt sao?"
Giọng cô bỗng lạc đi ít nhiều, Lập Viễn Sa chậm rãi từng chữ một khó tin được những lời vừa rồi là thoát ra từ chính miệng của người cắt ruột sinh ra cô.
Đau nhói đến tận cùng của tâm can!
- "Cảm xúc của con, hạnh phúc của con mẹ có từng nghĩ đến hay chưa? Thứ thể diện hảo huyền đó rốt cuộc hình dạng ra sao? Có ăn được hay không? Có nuôi sống ta được không?"
- "Không nuôi ta sống nhưng ta phải dựa vào nó để hiên ngang mà tồn tại."
Lai Vi Nhạn vẫn không một chút dao động.
Kiên quyết với quan niệm của mình đến cùng.
- "Vậy nếu mọi người biết thì ta không thể tiếp tục hiện hữu trên đời này hay sao, phải sống cả cuộc đời trong lầm lũi cơ à? Mẹ nói cứ y như rằng đồng tính là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm không có thuốc đặc trị, loại virus độc địa chẳng vacxin phòng ngừa, lại có khác gì tội nhân thiên cổ với tội trạng không thể nào vung túng được! Không phải đều là người bình thường hay sao?"
- "Bình thường? Nếu bình thường thì cái xã hội này chỉ có nam và nữ, làm gì có phân ra 'giới tính thứ ba'.
Nếu bình thường thì đã chỉ có sắc xanh với sắc đỏ cớ gì lại có sắc tím thêm vào?"
Lập Viễn Sa bất lực thở hắt.
- "Mẹ! Con thật không hiểu nổi.
Mẹ khuyên cô này đón nhận con mình, mẹ bảo ông kia đừng quá khắt khe trong chuyện nhìn nhận sự thật vậy tại sao đến lượt con mẹ lại khó khăn như vậy? Tại sao mẹ không rộng lòng như cách mà những người đó đã từng theo lời mẹ đối với con của họ chứ?"
- "Người ta khác, con khác, con không giống họ, gia đình mình chỉ có mỗi mình con.
Con nói nếu con với cô ta thì sau này sẽ như thế nào đây?"
- "Mẹ ơi! Hôn nhân là nghi thức để chứng minh tình yêu chứ không phải hình thức để duy trì nòi giống."
Viễn Sa hơi giảm tông giọng nhưng ngữ điệu vẫn cực kỳ ngoan lì.
- "Thế lấy đâu ra người săn sóc khi về già, ai sẽ chăm nom hầu hạ lúc ốm đau bệnh tật? Hai đứa con gái có đủ mạnh mẽ để vượt qua những tháng ngày đó hay sao!"
Mẹ cô cũng chẳng hề kém cạnh.
Sắc bén bảo vệ lí lẽ của mình trước luận chiến của Lập Viễn Sa.
- "Bây giờ y tế phát triển, y học hiện đại chuyện gì mà không thể.
Bằng không bọn con có thể xin con nuôi.
Tiền Triều nổi tiếng là đất nước của những người trong cộng đồng LGBT.
Vậy mà con là công dân của Dân Chủ này lại bị cấm đoán hay sao?"
- "Chị một giữ vững thanh danh, hai đề cao sự nghiệp ấy vậy mà bây giờ lại thừa nhận là lesbian.
Không phải một pha tự vả quá đau đớn sao?"
Bạc Thiên An khoanh tay kênh kiệu, mặt tự kiêu tự đắc.
- "Không liên quan tới cô.
Cũng không tới lượt cô lên tiếng phán xét."
Lập Viễn Sa trừng mắt không nể nang dè chừng.
- "Đúng là không có ảnh hưởng gì mấy.
Chỉ là cảm thấy xấu hổ thay dì và dượng thôi! Nghĩ đến cảnh tượng...ưm...đã thấy tởm lợm rồi."
"Chát!"
- "Cô...!!!"
- "Lập Viễn Sa!"
Một cái tát như trời giáng dính chặt lên má đem cái bĩu môi rẻ mạt của ả ta sang hẳn phía bên kia.
Lập Viễn Sa giận đến run tay bỏ ngoài tai lời mẹ cô chỉ thẳng vào mặt Bạc Thiên An trầm trọng:
- "Đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như mình.
Tôi cấm cô đem cái nhem nhuốc của bản thân gán ghép lên người của tôi."
- "Mẹ! Dì dượng à! Chị Viễn Sa thật sự rất quá đáng.
Điều con nói có gì sai đâu mà chị ấy lại đánh con thế này."
Trước cặp mắt sắc lạnh như xuyên thấu cả ruột gan của mình Bạc Thiên An lẩy bẩy rụng rời, ôm bên má hằng đỏ 5 dấu tay rành rành của Lập Viễn Sa mếu máo tỏ vẻ đáng thương mong cầu tìm ra điểm tựa.
- "Thiên An! Con ngồi xuống đây.
Chuyện của gia đình dượng con không được xen vào.
Càng không được nói những lời khó nghe với chị của con.
Chúng ta không có quyền phán quyết."
Lập Nhậm Thuần lắc đầu nhìn mẹ cô ta đang nhỏ giọng khuyên lơn.
Ba cô thì còn lạ gì đứa cháu thừa thãi này nữa.
Và lời cô nói ắt hẳn là có nguyên do.
- "Bạc Thiên An! Lời nói tuy vô hình nhưng lại là thứ vũ khí có mức độ sát thương ghê gớm.
Dụ người là nó giết người cũng là nó.
Không thể tùy tiện tiêu xài vô nghĩ như vậy được."
- "Dượng còn bênh vực chị ta.
Rõ ràng là Lập Viễn Sa quá đáng, cậy vai vế ức hiếp con.
Con không phải chỉ nói đúng sự thật hay sao?"
Ả ta cong cớn cãi cùn.
- "Sự thật sao? Ai nói với con dượng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì Lập Viễn Sa là người đồng tính?"
- "Thế thì còn..."
- "Tự hào! Đừng nói là cả họ nhà ta đến cả cái Dân Chủ Tiền Triều này còn khó kiếm được một Lập Viễn Sa thứ hai.
Đừng nói là Les cho dù nó không có gì trong tay, dù nó có thua kém tất cả đi chăng nữa thì nó vẫn là con gái của tôi.
Trong mắt tôi vẫn là tuyệt vời nhất, không một ai có thể thay thế.
Xúc phạm nó lại càng không.
Những lời như vừa rồi còn một lần nữa để tôi nghe thấy thì đừng có mà trách.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...