Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi


Nguyễn Hà lắc đầu: "Không cần, Tiểu Ngọc là em gái tôi, tôi tin em ấy sẽ coi Tiểu Tuấn như con ruột, chỉ cần họ sống tốt, không có gì quan trọng hơn."
Nhìn chiếc xe cảnh sát xa dần, Sở Oản Oản thở ra một hơi dài: "Được rồi, tôi sẽ đưa cô xuống Diêm Vương."
"Xin cảm ơn cô!" Nguyễn Hà chân thành cười nói.
Sở Oản Oản lấy hai tay kết ấn, một lá bùa từ túi bay ra: "Quỷ môn, mở ra!"
Theo tiếng hô của cô, một cánh cửa đen tối mở ra sau lá bùa.
Từ trong cánh cửa, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, dáng vẻ đẹp trai, trong mắt còn mang nụ cười đùa giỡn.
"Này, cô bé, sao hôm nay chỉ có một mình cháu thôi, sư phụ của cháu đâu?" Sở Ngọc cười mỉm.
"Tôi xuống núi luyện tập, sư phụ vẫn ở trên núi." Sở Oản Oản nói.
Sở Ngọc liếc nhìn Nguyễn Hà và cười: "Khá lắm, mới xuống núi đã thu được một hồn ma, lúc trở lại sẽ ghi cho cháu một công đức.”
Sở Oản Oản nghe xong liền cúi người cảm ơn: "Vậy thì cảm ơn chú Sở rồi!"
Nghe được cách xưng hô này, Sở Ngọc lập tức không vui: "Con nhóc này, sao cứ gọi lung tung vậy, trông tôi có già lắm không?"
Sở Oản Oản bĩu môi: "Chú và tổ mẫu của tôi cùng một thế hệ, tôi gọi chú là “chú” đã là khen chú trẻ rồi đấy."

Sở Ngọc tức giận nhìn cô: "Gọi là “anh trai” mới đúng!"
"Chú Sở, dù sao chú là một con yêu quái hàng ngàn năm, có thể giữ mặt mũi chút được không?" Sở Oản Oản bất lực nói.
Thấy dọa không được, Sở Ngọc đành làm nũng: "Tôi mặc kệ, nếu cháu không gọi thì tôi không nhận cô ta!"
Bên cạnh, Nguyễn Hà vô tội gì chỉ có thể co rúm lại, lơ lửng chờ bên cạnh.

Sở Oản Oản bất đắc dĩ vỗ trán: "Chú trẻ con như thế, chú Minh Vương có biết cái này không?"
Ngay khi lời cô nói vừa dứt, từ sau Quỷ Môn truyền đến một giọng nói chiều chuộng: "Thôi được rồi, sao phải so đo với một cô gái nhỏ, lỡ sau này cô ấy kể lại với vị sư mẫu trên trời kia, cậu lại không thích."
Sở Ngọc nghe vậy, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Sở Oản Oản một cái: "Cháu cứ đợi đấy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cháu gọi mình là ‘anh trai’."
Sở Oản Oản làm mặt quỷ với anh ta: "Tôi sẽ đợi đấy, chú Sở~"
"Hừ~" Sở Ngọc cũng đáp lại bằng một cái mặt quỷ, rồi dẫn Nguyễn Hà vào Quỷ Môn.

Đợi đến khi cánh cổng đóng lại, Ninh Thần mới từ trong sự ngạc nhiên tỉnh lại.


Từ khi Nguyễn Hà xuất hiện, quan niệm về thế giới của anh đã bị lật đổ, cho đến khi Quỷ Môn mở ra, nhận thức của anh đã hoàn toàn được làm mới.
Ninh Thần nhíu mày hỏi: "Vừa nãy là ai vậy?"
Sở Oản Oản nói: "Người đó không phải là người, mà là một yêu tinh đào hoa canh giữ Quỷ Môn."
"Yêu...!yêu quái!!" Sự giật mình trong mắt anh không hề giảm bớt.
"Đúng vậy, còn là một yêu quái già."
"Vậy sao cô biết hắn ta thế?" Ninh Thần hỏi một cách nghi ngờ.
Sở Oản Oản nói: "Tổ mẫu của chúng tôi ở Tương Môn, cũng chính là chủ thần hiện tại của thiên giới, khi xuống phàm trải qua kiếp nạn đã vô tình có thêm một người em trai, đó chính là yêu quái già Sở Ngọc vừa nãy.”
"Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ đi khắp nơi bắt ma, mỗi lần bắt được ma quỷ, sư phụ đều trực tiếp mở Quỷ Môn, giao ma quỷ cho chú ấy đưa xuống Địa Phủ.

Qua lại như vậy, tôi và chú ấy trở nên quen thuộc."
Ninh Thần tò mò nói: "Ông nội rất kính trọng sư phụ của cô, sư phụ của cô rốt cuộc là ai vậy?"
Sở Oản Oản nói: "Sư phụ tôi là chưởng môn hiện tại của Tương Môn, Sở Cửu, nhưng chính xác thì phải gọi là Sở Tam Thập Cửu."
"Sở Tam Thập Cửu, cái tên thật lạ." Ninh Thần nhíu mày.
Cô giải thích: "Trong Tương Môn có một quy tắc, mỗi một vị chưởng môn và hậu duệ khi trưởng thành đều phải xuống núi luyện tập, kéo dài ba ngày, số ma quỷ mà họ bắt được trong ba ngày đó cộng với họ Sở sẽ là tên gọi của họ về sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận