Lúc Tần Minh Nghệ nhận được tin mừng từ con trai thì bà đang cùng khách hàng bàn bạc chi phí.
Bà liền vui vẻ, chủ động giảm giá ba phần, khiến cho khách hàng mông lung mờ mịt.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Minh Nghệ đặt điện thoại di động xuống, cười nhạt nói: "Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác lâu dài."
Khách hàng đã sớm nghe nói Tần Minh Nghệ rất khó đàm phán, đặc biệt là về lệ phí, cảm thấy mình thật may mắn, anh ta cũng đang suy nghĩ chuyện hợp tác lâu dài.
Sau khi kết thúc bàn bạc, Tần Minh Nghệ quay về trong xe, ngồi hơn hai mươi phút.
Ngoài sự vui sướng, bà cảm thấy có chút phức tạp.
Nhìn bản thân mình trong gương, năm tháng để lại dấu vết trên khóe mắt bà, rất nông, chỉ có vài nếp nhăn, bà cảm thấy mình không già, hoặc thậm chí vẫn còn trẻ tuổi, cũng rất là đột nhiên khi được làm bà nội.
Tần Minh Nghệ tìm số của Hà Quân Thạc, hỏi ông: [Tần Dữ có nói gì với ông không?]
Hà Quân Thạc: [Ừ.
Tôi đang xem trên mạng mấy nhà trẻ ở Bắc Kinh.
Có một số trường mẫu giáo không tệ, cũng có một số trường cách công ty luật của chúng ta không xa.]
Tần Minh Nghệ: "..."
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Không thể nói chuyện được nữa, bà thoát hộp thoại.
- -
Biết mình được lên chức ông ngoại, cả đêm này Bồ Vạn Lý không ngậm được miệng, ở trong nhà đi quanh quẩn, cũng không biết muốn làm gì, sau đó lại đơn giản dọn dẹp vệ sinh phòng bếp sạch sẽ.
Ông dự định cuối tuần sau sẽ bắt đầu, cửa tiệm sửa xe sẽ chỉ mở cửa trong năm ngày, thứ bảy ông ấy sẽ đến xưởng của Ân Hạo làm việc bán thời gian, chủ nhật đến Bắc Kinh, sáng thứ hai lại bắt xe sớm về Tô Thành, không trì hoãn việc mở cửa tiệm vào buổi sáng.
Chủ nhật ông sẽ nấu cho con gái những món ăn và đồ ăn nhẹ mà con gái yêu thích, rồi làm đồ ăn khuya để trong tủ lạnh, làm đủ trong vòng một tuần là được.
Bồ Thần không đồng ý: [Bố, bố không cần phải đi mỗi tuần như vậy, ngồi xe rất mệt.]
Bồ Vạn Lý xua tay: [Không mệt, không mệt.
Đến lúc chơi game rồi.]
Bây giờ ông không chỉ học quản lý tiền bạc, mà còn học chơi game.
Trò chơi do Tần Dữ dạy.
Tần Dữ nói phải làm cho cuộc sống của ông phong phú lên, nếu không ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán.
Ông học chơi game nhanh hơn học quản lý tiền bạc.
Theo lời Tần Dữ nói, ông có thiên phú chơi game, không cần nghe âm thanh cũng có thể thắng, còn có thể phối hợp với đồng đội.
Tần Dữ đặt tên ID của ông trong trò chơi là: Chủ tịch tiệm sửa xe.
Thỉnh thoảng Tần Dữ không tăng ca, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ lên mạng chơi game với ông.
Tần Dữ nói Bồ Vạn Lý yên tâm: [Bố, con nhất định sẽ chăm sóc tốt Thần Thần.]
Bồ Vạn Lý cười nói: [Hai đứa cũng nên cho bố cơ hội trải nghiệm cuộc sống ở cùng một lúc hai thành phố chứ.
Bố không sợ nhất là bận rộn, mà sợ nhất chính là nhàn rỗi không có việc gì làm cả.]
Vào lúc này, điện thoại của Bồ Thần vang lên, là cô của cô gọi đến.
Bồ Văn Tâm vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với cháu gái, nói với cháu gái những lưu ý khi mang thai.
Đông Đông nghe người lớn nói chuyện nói, nói chị gái có em bé, cậu bé nghĩ mình sẽ lập tức được lên chức anh trai, sẽ sớm có một cô em gái siêu cấp dễ thương.
Nhưng mà sự phấn khích của cậu bé chưa được năm phút, mẹ đã chúc mừng cậu bé nhỏ như vậy đã trở thành cậu.
Đông Đông đang chìm đắm trong niềm vui được làm anh trai, nhảy cẫng lên.
Một chân vừa mới bay lên trời, chân còn lại đang định nhấc lên thì đã bị đóng băng tại chỗ, bị câu nói "Con là cậu" của Bồ Văn Tâm kéo lại, không thể động đậy được.
"Mẹ, ai làm cậu ạ?"
Cậu bé không thể tưởng tượng được, xác nhận lại với mẹ.
Bồ Văn Tâm: "Con đó, không phải con thì còn ai?"
Đông Đông trợn tròn hai mắt, cậu bé đã ở tuổi nhận thức, chuyện làm cậu là một điều không thể tưởng tượng được.
Cậu bé nói năng lộn xộn: "Không phải.
Mẹ, con...!Mẹ, con là anh trai.
Không phải kết hôn mới làm cậu sao? Con còn nhỏ như vậy, sao có thể kết hôn được?"
Nói xong, cậu bé u sầu: "Bạn học của con không biết có muốn kết hôn với con không nữa."
Bồ Văn Tâm bật cười haha, đính chính: "Không phải ai nhỏ hơn con cũng gọi là em trai em gái, có quan hệ huyết thống thì phải xem bối phận."
Đông Đông chốc lát không thể chấp nhận được.
Cậu bé chưa tốt nghiệp mẫu giáo đã làm cậu.
Làm anh trai tốt, cậu bé có thể có em gái nhỏ xinh đẹp, có thể nhường hết đồ chơi cho em gái chơi.
Vẻ mặt Đông Đông bất đắc dĩ nhưng đành chấp nhận thực tế: "Mẹ ơi, con gọi em gái là gì?"
Bồ Văn Tâm: "Con là cậu, cô bé là cháu gái của con."
Cái xưng hô cháu gái này có chút xa xôi đối với Đông Đông: “A.” Được rồi.
Rất nhanh sau đó, cậu bé đã chấp nhận sự thật rằng mình là một người cậu, làm một người lớn cũng không tệ, cậu bé rất thoải mái.
Tâm tình của đứa trẻ luôn có thể phục hồi nhanh chóng.
Mười phút sau, Đông Đông đã bắt đầu mong chờ sự ra đời của cháu gái.
Cậu bé nằm trên ghế sô pha, vừa xem phim hoạt hình vừa nghĩ nên gọi cháu gái bằng cái tên gì mới được.
Giới hạn cậu bé nghĩ đến chỉ có tên, đồ ăn ngon và đồ chơi.
- -
Trong suốt thời gian mang thai, Bồ Thần vẫn ở Bắc Kinh.
Còn Bồ Vạn Lý thì mặc gió mặc mưa, mỗi buổi trưa cuối tuần đều đúng giờ đến Bắc Kinh.
Ông không muốn con gái và con rể đến đón.
Dùng điện thoại di động đón xe rất tiện, không cần nói chuyện, cũng đến được nơi cần đến.
Chỉ cần trong lòng bố không có gánh nặng, Bồ Thần đều tùy bố.
Bồ Vạn Lý đã dành cả một buổi chiều để làm bánh ngọt cho con gái, làm món lỗ thái* cho Tần Dữ.
*Lỗ thái 卤菜: Đây mà một món ăn của người Trung Quốc.
Mình cũng không biết là món gì, mình thấy nó gần giống món phá lấu ở Việt Nam.
Mọi người có thể tìm trên mạng bằng từ tiếng trung để xem cho biết nhé.
Kể từ khi mang thai, mỗi tuần Bồ Thần được nghỉ một ngày.
Cô chọn ngày bố đến, buổi chiều ở trong phòng bếp phụ giúp bố một chút, buổi tối thì cùng ông xuống nhà đi tản bộ.
Đây là những ngày mà cô ở cùng bên bố mà cô có mơ cũng không dám mơ.
Sáng sớm hôm sau, bố thức dậy trước bọn họ, sớm đi đến bến xe.
Bồ Thần mang thai không có phản ứng gì, ăn uống được cũng ngủ được.
Mỗi ngày Tần Dữ thích nhất là ghé tai lên bụng cô để cảm nhận cử động của thai nhi.
Anh hôn nhẹ lên vùng bụng đang nhô cao và căng phồng của cô: "Bé Thần, em có mệt không?"
Bồ Thần dựa vào đầu giường, lắc đầu.
Chân tay cô vẫn uyển chuyển, không có cảm giác mệt mỏi.
Cô mập hơn trước mười cân nhưng đều toàn ở phần bụng.
Đồng nghiệp nói nhìn từ phía sau lưng, căn bản không biết cô là phụ nữ mang thai.
Cô không béo lên chính là phải cảm ơn Tần Dữ.
Anh hoàn toàn dựa vào sách dạy nấu ăn của chuyên gia để nấu ăn cho cô.
Ngoại trừ bữa trưa ăn ở căng tin công ty luật do đầu bếp nấu, bữa sáng hay tối đều tự tay Tần Dữ nấu cho cô.
"Tần Dữ."
Tần Dữ hôn lên nơi thai vừa máy, ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?” Bồ Thần cho anh xem giao diện của ứng dụng tổng hợp giọng nói, chỉ vào phần lựa chọn ngữ cảnh, nói: “Em đang suy nghĩ có nên thêm một nhân vật nữa hay không?"
Cô muốn gì, Tần Dữ đều đã chuẩn bị cho cô, anh nói: "Tạ Gia Nghênh và những người trong đội đang phát triển nhân vật người mẹ mà em muốn."
Tạ Gia Nghênh hiện tại cũng là mẹ của đứa bé, cô ấy càng hiểu tâm trạng lúc này của Bồ Thần.
Khi biết Bồ Thần mang thai, Tạ Gia Nghênh đã gọi điện thoại cho anh, bàn về việc phát triển một nhân vật mới.
Ban đầu lúc thành lập đội, Bành Tĩnh Dương kéo Tạ Gia Nghênh vào đội là hoàn toàn chính xác.
Chín năm trôi qua, Tạ Gia Nghênh có công ty riêng, đưa vào thị trường, nhưng cô ấy luôn đặt chức vụ này trong lòng, vẫn theo đuổi dự án này.
Thỉnh thoảng Tạ Gia Nghênh sẽ nhắc đến nickname couple của anh và Bồ Thần "Bay qua biển cả" và "Đôi cánh của em".
Cô ấy nói: Vì cái nickname này, tớ sẽ theo dự án này cho đến khi Bồ Thần có thể nói được.
“Muốn có giọng nói trong ngữ cảnh mới, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.” Bồ Thần vòng tay qua cổ Tần Dữ làm nũng.
Tần Dữ: "Nhất định là giọng của người mẹ dịu dàng nhất."
Anh hôn lên cổ cô: "Bé Thần, lúc này đừng làm nũng với anh.
Chờ đứa nhỏ được sinh ra, em lại làm nũng với anh được không."
Mấy tháng nay anh vẫn luôn khắc chế, dựa vào tay của mình tự giải quyết.
Những hành động làm nũng trong lúc vô tình này của cô sẽ khiến cho anh kiềm chế càng thêm khó khăn.
Ngày hôm sau.
Tần Dữ đang xem tài liệu trong phòng làm việc, điện thoại cố định trên bàn vang lên, là số điện thoại của bố anh.
Bố anh nói anh qua đó một chuyến, muốn bàn chuyện làm ăn.
Tần Dữ đặt điện thoại xuống, khép tài liệu lại, đi tìm bố.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Hà Quân Thạc đang sửa gì đó trên máy tính: "Vào đi."
Tần Dữ đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống chiếc ghế trống trước bàn làm việc của bố.
Hà Quân Thạc lưu tập tin đã chỉnh sửa, in ra một bản sao.
Ông đưa tờ giấy A4 cho Tần Dữ: "Con nhìn xem một chút, phía trên đều là nhà trẻ chọn cho đứa bé.
Có ba nhà trẻ rất tốt.
Bố đã đi khảo sát thực tế."
Tần Dữ: "...!Bố, bây giờ nói chuyện này không phải có chút sớm sao?"
“Sớm cái gì.” Hà Quân Thạc: “Hai tháng nữa là con của con sẽ chào đời rồi.”
Tần Dữ không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn.
Hà Quân Thạc ra hiệu: "Con nhìn xuống dưới.
Phía dưới đây là nhãn hiệu của các mặt hàng thực phẩm, quần áo dành cho trẻ nhỏ do mẹ con sắp xếp.
Cả bé trai và bé gái đều có một bản, để đảm bảo không có gì sai sót.
Tất cả các nhãn hiệu được liệt kê ở trên được đứa nhỏ của bạn bè bố mẹ hoặc là của khách hàng sử dụng, danh tiếng không tệ.
Con và Bồ Thần có thể lựa chọn những nhãn hiệu mà hai đứa yêu thích."
Danh sách sản phẩm dành cho đứa nhỏ này do Tần Minh Nghệ gửi nhầm cho ông.
Vốn định gửi tài liệu làm việc, bà đã gửi thêm file này vào tệp đính kèm.
Chờ đến lúc phát hiện thì không thể thu hồi email lại được nữa.
Tần Minh Nghệ nhắn lại cho ông: Ông cứ thoải mái chuyển cho con trai.
Ông không ngờ Tần Minh Nghệ lại cẩn thận như vậy.
Trước đây lúc mang thai Tần Dữ, trước khi sinh Tần Minh Nghệ vẫn đang còn thảo luận vụ án với khách hàng.
“Cảm ơn mẹ giúp con.” Tần Dữ gấp danh sách này lại cất đi.
Hà Quân Thạc hỏi: "Bồ Thần có muốn nghỉ trước một tháng hay không?"
Tần Dữ: "Cô ấy nói không cần, cô ấy cũng giống như những đồng nghiệp khác, không có gì đặc biệt." Anh nói với bố: "Bọn con tính về Tô Thành sinh con.
Đến lúc đó phải làm phiền bố đến Tô Thành chăm cháu rồi."
Về Tô Thành sinh con là ý của bà ngoại.
Bà ngoại nói sinh con ở đâu cũng giống nhau.
Không bằng quay về Tô Thành.
Cho dù là mẹ hay bố hay cô của Bồ Thần thì chăm sóc Bồ Thần và đứa nhỏ cũng sẽ tiện hơn.
Vốn dĩ anh cũng muốn để Bồ Thần trở về Tô Thành sống trong căn hộ riêng của bọn họ.
Bà ngoại nói ở đối diện trường học, ngày tháng sẽ không còn nhàm chán nữa, đứng trên sân thượng còn có thể nhìn thấy sân tập của trường học, nhớ lại một vài chuyện lý thú lúc còn đi học, rất thú vị.
Bồ Thần đồng ý với đề nghị của bà ngoại, cảm thấy điều này rất tốt.
Trong khoảng thời gian này, bà ngoại lại một lần nữa đổi giường trong phòng của anh.
Đến lúc đó Bồ Thần ở trong căn phòng trước đây của anh, còn phòng của đứa nhỏ ở bên cạnh, rộng rãi hơn phòng của anh nữa.
Bà ngoại nói bà, mẹ và dì giúp việc sẽ cùng nhau chăm sóc Bồ Thần, nhất định có thể chăm sóc tốt.
Ở đối diện trường học cũng có cái lợi, xuống lầu là ngõ nhỏ, bố Bồ Thần qua đây cũng chỉ mất có vài phút.
Trước ngày dự sinh mấy ngày, Bồ Thần và Tần Dữ trở về Tô Thành.
Đứa bé dường như biết cô đã đến Tô Thành, đêm hôm đó đã vội vàng muốn ra.
Bồ Thần đau đớn mồ hôi đầy trán, cô chỉ có thể kìm nén nước mắt.
Ngược lại Tần Dữ bị đau khóc lên.
Nếu như cô có thể nói chuyện, ít nhất cô có thể nói cho anh biết cô đau đớn thế nào.
Hơn tám giờ tối, Đông Đông là người cuối cùng biết mình là cậu.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, cậu bé đang xem phim hoạt hình thì nhận được điện thoại từ mẹ.
Mẹ bảo cậu bé đi ngủ sớm hơn, không cần đợi mẹ.
"Mẹ phải ở bệnh viện chăm sóc chị gái.
Hôm nay Đông Đông của chúng ta được chính thức làm cậu rồi."
Đông Đông "đứng hình" một chút, sau đó bật dậy khỏi ghế sô pha: "Mẹ, mẹ nói bố đưa con đi bệnh viện.
Con muốn gặp cháu gái nhỏ."
Cái tên mà cậu bé nghĩ ra cho cháu gái nhỏ cuối cùng cũng có tác dụng.
Bồ Văn Tâm: "Là cháu trai nhỏ, không phải cháu gái nhỏ."
“Tại sao?” Vẻ mặt Đông Đông mê man: “Không phải nói đó là cháu gái sao? Sao lại thay đổi rồi? Vậy cái tên mà con đã chọn phải làm sao đây?”
Bồ Văn Tâm cười: "Đông Đông đã đặt tên gì cho cháu gái nào?"
Giọng nói của Đông Đông rất nhỏ: "Một loại trái cây ăn rất ngon, tên là Anh Đào Nhỏ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...