Edit: Cỏ
Chương 11: Đại nhân nhà ta tức sủi bọt mép
"Đại ca!"
"Sao lại bắt về hai người vậy?"
"Lúc bắt người bị người ta nhìn thấy, nên mang hết về đây." Nam nhân cười hắc hắc, phát ra thanh âm khiến người nghe buồn nôn: "Dù sao cũng sẽ bị chúng ta chà đạp, thêm một người cũng như vậy thôi không phải sao? Lớn lên cũng xinh đẹp lắm..."
Khi Tống Vân tỉnh lại, trước mắt một mảnh đen nhánh, bên gáy bị người ta đánh mạnh một cái, hiện tại vẫn còn đau nhức không chịu được, phát hiện hô hấp có chút không thoải mái, trên đầu lại giống như bị trùm thứ gì lên, ngay cả chân tay cũng bị trói bằng dây thừng, muốn động đậy một chút cũng không thể.
Bên cạch có tiếng hai nam nhân đang nói chuyện, nghe đối thoại hơn phân nửa chính là người đã bắt nàng.
Sau đó liền truyền đến một loạt thanh âm cọ xát vải dệt, nam nhân được gọi là "Đại ca" hình như cho ai đó một cái bạt tay cực vang, rồi chửi ầm lên: "Duma! Đây đâu phải Tư Lễ Lễ? Lẽ ra lão tử không nên giao việc cho tên ngốc như ngươi, chỉ cần bắt người trong bức họa này thôi cũng bắt sai được!"
"Đại ca....Tư Lễ Lễ đó căn bản không đuổi theo mà....Ta nghĩ người này cũng là người trong phủ Tư, nên...."
Lại một tiếng "Chát" vang lên, thanh âm nam nhân gầm rú cực kỳ khó nghe: "Bên trên đều nói muốn chúng ta chà đạp Tư Lễ Lễ, tát thẳng vào mặt Tư Chính Khanh.
Mẹ nó ngươi bắt một cái thị nữ có ích lợi gì!"
"Vậy, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác xem...Đại ca...Huynh xem ở đây có hai người..." Người nọ nuốt nước miếng, hưng phấn nói: "Chúng ta tận hưởng xong liền bán đến chỗ khác đi, không phải cũng được lời sao!"
"Tiểu tử ngươi cũng thâm lắm, để lão tử nhìn xem đứa ngươi nói xinh đẹp có bộ dáng gì..."
Ánh sáng đột nhiên mạnh mẽ chiếu vào, Tống Vân nheo nheo mắt, mới phát hiện bản thân vừa bị trùm bao tải.
"Đệt, đây thật đúng là cực phẩm...."
Ánh mắt tà dăm của nam nhân quét một lượt trên dưới Tống Vân, tựa hồ như trong mắt hắn, nàng đã trở nên trần như nhộng.
Hắn duỗi tay qua muốn sờ khuôn mặt nhỏ của Tống Vân, lại bị Tống Vân quay đầu sang một bên.
"Ồ, còn là một nha đầu cá tính!"
Tống Vân liếc cô nương bên cạnh, hình như nàng bị thương còn nặng hơn nàng, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"Đại ca, đứa bên cạnh còn chưa tỉnh, không thì chúng ta cùng nhau xử đứa này trước..."
"Cút sang một bên đi!" Nam nhân tung chân đá vào một chân của tiểu đệ: "Lão tử còn chưa lên, sao đến lượt ngươi?"
"Dạ dạ dạ...Vậy lão đại, ta ra ngoài canh chừng cho huynh!"
Nói xong liền khập khiễng chạy ra ngoài.
Màu da nam nhân ngăm đen, đầy vẻ du đãng, hơn nữa trên mặt nở nụ cười dâm đãng, làm dạ dày Tống Vân mấy lần trào lên.
Hắn thò mặt qua, muốn hôn một cái lên đôi môi phấn, lại bị Tống Vân dùng "thiết đầu công".
Châu trâm trên búi tóc của Tống Vân vốn không cài chặt, hiện tại trực tiếp tuột khỏi búi tóc, phát ra tiếng "keng" vô cùng mỏng manh, rơi xuống trong tầm tay Tống Vân.
Lực đạo này không nặng, nhưng cũng đủ đâm cho nam nhân nóng máu: "Mẹ nó dám đâm gia gia ta?"
Tống Vân lén cầm lấy châu trâm rơi xuống đất trong tay, buổi sáng lúc nàng cài trâm đã cảm thấy cây trâm này có chút sắc bén, không ngờ lại rất có tác dụng.
Nàng vội vàng giả vờ đáng thương: "Công...Công tử, ta là quá sợ hãi...."
"Ngài xem, ta vốn chưa từng tiếp xúc với nam nhân, ngài lại đột nhiên nói muốn yêu thương ta, ta đương nhiên...."
Nói nói, Tống Vân còn rặn ra vài giọt nước mắt, mà ở nơi nam nhân không nhìn thấy, nàng đã nắm chặt cây trâm, dùng mũi nhọn sắc bén mài dây thừng buộc trên tay.
Rất ít người có thể thờ ơ trước lệ mỹ nhân, tuy rằng giờ phút này nam nhân t*ng trùng lên não, cũng không thể không động lòng, hơn nữa nhìn khuôn mặt Tống Vân đúng kiểu cô nương ngoan hiền, còn nhẹ giọng nói chuyện với hắn, làm hắn không khỏi có chút lâng lâng.
"Công tử...Ngài cho ta một chút thời gian chuẩn bị, ta phối hợp với ngài, đảm bảo làm ngài thoải mái..." Tống Vân liếc thấy cô nương bên cạnh đã tỉnh, càng thêm ra sức hấp dẫn lực chú ý của nam nhân, động tác trên tay không ngừng nghỉ: "Không dối gạt gì ngài, ngài nhìn dáng người của ta...Trước lồi sau vểnh, khẳng định "làm" vô cùng sướng...."
"Đệt, nhìn không ra ngươi vẫn là một tiểu dâm oa."
Nam nhân nháy mắt nổi lên hứng thú, nhéo cằm nàng đánh giá.
Tống Vân nhân cơ hội vặn vẹo, làm bộ váy vốn đã xẻ thấp càng lộ ra nhiều bộ ngực tuyết trắng hơn, nam nhân lập tức không thể kiềm chế, xé rách quần áo nàng, xoa nắn hai luồng tròn trịa trước mặt.
"Vú cũng thật lớn...."
Nam nhân tiến lên hôn cổ và ngực nàng, mùi mồ hôi phả ra làm Tống Vân không thể không nín thở.
Nàng nhịn xuống ghê tởm, yêu kiều rên rỉ ra tiếng: "A....Công tử, lại dùng lực chút...."
Nam nhân đã hoàn toàn vì nàng trầm mê, bàn tay dơ bẩn xoa bóp bộ ngực thành đủ loại hình dạng, hắn thở hổn hển cắn lên đầu v* đỏ thắm, không chút nào lưu tình.
"Cơ thể này, thật mẹ nó mềm...."
Tống Vân không nhịn được, trực tiếp kêu lên đau đớn, tiếng kêu này tựa hồ càng kích thích nam nhân, hắn bắt đầu thô bạo mà xé rách chân váy của Tống Vân, thuận tiện kéo quần mình xuống, lộ ra đồ vật xấu xí giữa hai chân.
Lục Lạc vừa mới tỉnh lại, nhìn tình huống hỗn loạn này trước mặt, sợ tới mức sững sờ tại chỗ, không biết có thể làm gì không.
Mà Tống Vân thừa dịp lúc nam nhân cúi đầu hôn lên vai ngọc của mình, lặng lẽ quay đầu làm cái khẩu hình với Lục Lạc: Đừng sợ.
Nước mắt từ trong hốc mắt Lục Lạc nháy mắt mãnh liệt chảy xuống.
Chờ đến khi nam nhân nâng eo mông Tống Vân lên, chuẩn bị rồng vàng tiến đảo, dây thừng cột lấy tay Tống Vân rốt cuộc cũng bị cứa đứt mà tuột ra.
Nàng không hề do dự chút nào, dùng hết sức lực toàn thân, cắm cây trâm vào động mạch trên cổ của nam nhân.
Nam nhân gào rống ngã xuống đất, Tống Vân sợ hắn không chết, lại kéo một cây trâm khác trên đầu xuống, chọc thẳng vào ngực hắn.
Một cái, hai cái, ba cái.
Tư Chính Khanh một chân xử lý hết đám thủ vệ của nam nhân, khi đá cửa tiến vào, vừa lúc nhìn thấy Tống Vân cơ hồ trần truồng toàn thân đang cưỡi trên người nam nhân, dùng cây trâm máy móc mà đâm từng cái vào thân thể hắn.
Hắn vội vàng ngăn trở đám thủ hạ phía sau đang muốn xông vào: "Giữ cửa!"
Tư Chính Khanh dời mắt, sải bước đến gần chỗ Tống Vân, giơ tay kéo xuống áo choàng màu đen thêu vân kim sắc sau lưng, quấn lấy Tống Vân mới dám nhìn thẳng nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, dùng thanh âm ôn nhu nhất có thể phát ra gọi tên nàng: "Tống Vân?"
Tống Vân sửng sốt, khóe mắt chảy ra nước mắt, nước mắt lướt qua mặt rơi vào máu, hòa thành một điểm hồng chói mắt giữa vũng máu.
"Hắn ta chết rồi."
Tư Chính Khanh vỗ vỗ mu bàn tay trắng nõn lộ ra mạch máu màu xanh lá của nàng, ý bảo nàng buông cây trâm ra.
Nào ngờ bàn tay loang lổ vết máu của Tống Vân vẫn nắm chặt cây trâm kia như cũ không bỏ, đầu tiên nàng quay đầu lại nhìn Lục Lạc, thấy Lục Lạc không sao mới nhìn về phía Tư CHính Khanh, giọng nói khàn khàn: "Hắn chết rồi?"
"Phải."
Sợ Tống Vân tự làm thương mình, Tư Chính Khanh vẫn là đoạt lấy trâm châu từ trong tay nàng, ném ra xa.
"Ta...." Tống Vân cúi đầu nhìn máu tươi trên bàn tay, lại nhìn nam nhân đã tắt thở kia, chỉ cảm thấy trước mắt mình đều là màu đỏ: "Ta đã giết người sao?"
"Hắn đáng chết."
Tư Chính Khanh trực tiếp giữ lấy gáy Tống Vân để nàng vùi vào ngực mình, cảm nhận được chất liệu may mặc trước ngực bị nước mắt thấm ướt, cố gắng khống chế lực độ, thật cẩn thận mà vuốt ve mái tóc dài hỗn độn của nàng.
Hắn nhìn về phía Lục Lạc: "Có sao không?"
Lục Lạc lắc lắc đầu, thập phần lo lắng mà nhìn chăm chú Tống Vân đang im lặng khóc thút thít.
"Ngươi trở về với thị vệ trước, Lễ Lễ ở nhà chờ ngươi."
"Nhưng......"
"Không có việc gì."
Tư Chính Khanh ôm Tống Vân đứng dậy, nhấc chân hung hăng đạp vỡ cái đầu bên chân của nam nhân kia, lại phát tiết mà di mạnh, sau đó dùng thân thể của nam nhân lau đế giày bị dính máu, rồi cất bước về phía trước, cẩn thận mà sửa sang lại áo choàng trên người Tống Vân, kéo trên kéo dưới, bọc kín mít nàng từ đầu tới đuôi.
Hắn nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Tống Vân, mày nhăn lại, lời nói thốt ra so với an ủi Lục Lạc, càng giống đang an ủi chính mình hơn.
"Nàng sẽ không sao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...