Triệu Tư Dao xách theo một giỏ thức ăn đi vào trong rừng, bước qua cổng không gian rồi ra khỏi hang động. Cô nhanh chóng nhìn thấy Lâm Nhật Hòa đang ngồi hững hờ trên bãi biển để đợi đội cứu hộ trở lại. Cho đến hôm nay anh ta đã ngồi đó năm ngày rồi.
Lúc đầu Lâm Nhật Hòa bảo mình sẽ ở đây chờ đợi, tự lo cho bản thân mình, không cần phiền đến cô nữa.
“Nhưng còn vấn đề ăn uống thì làm sao?” Triệu Tư Dao thắc mắc.
“Tôi sẽ vào rừng kiếm thức ăn.” Lâm Nhật Hòa đáp “Tôi mượn cái mã tấu và hòn đá lửa này, có nó thì không sợ thú dữ nữa.”
“Anh đi thử tôi xem.” Triệu Tư Dao không tin tưởng lắm.
Thế là Lâm Nhật Hòa hùng hổ trở lại khu rừng để tìm trái cây, Triệu Tư Dao theo sau và thấy anh đang bị một đám khỉ ném hạt vào người do định hái chuối trong lãnh địa của chúng.
“Thôi, thôi, anh qua thế giới bên kia đi.” Triệu Tư Dao thở dài nói.
“Ý cô là thế giới của tôi hay bảo tôi đi chết vậy?”
“Anh chết để làm cái gì chứ? Ý tôi là thế giới của anh đấy. Tôi sẽ đem thức ăn qua cho.” Triệu Tư Dao nói.
Thế là cho tới tận hôm nay, Lâm Nhật Hòa vẫn chưa được đón về đất liền.
“Họ không quay lại thật rồi.” Lâm Nhật Hòa thất vọng nói khi thấy Triệu Tư Dao đi tới.
“Chắc họ nghĩ anh chìm xuống biển rồi.”
“Cũng chỉ tại tôi về quá trễ thôi, ai mà không nghĩ không có người ở đây chứ.”
“Đúng rồi, tại anh cả đấy.”
“Cô không an ủi tôi được à?”
“An ủi cái gì chứ, tôi đã phải nuôi anh cả tuần rồi đấy, còn bắt tôi phải đi an ủi nữa à? Tự nhiên vào rừng rồi vác một cục nợ về.” Triệu Tư Dao nổi nóng.
“Vâng, xin lỗi.” Lâm Nhật Hòa thấy cũng có lý, do anh tò mò đi vào thế giới khác trước, cô vốn chẳng có trách nhiệm phải cứu anh.
“Mà thôi, bỏ qua đi. Giờ anh tính thế nào nếu họ không tới đón anh nữa.” Triệu Tư Dao hỏi “Anh cũng đâu thể cứ ngồi đây cả đời được.”
Lâm Nhật Hòa trầm tư suy nghĩ, trước giờ anh đâu ngờ được mình lại rơi vào hoàn cảnh thế này, giờ bảo phải làm gì nhất thời không có gì trong đầu cả. Thấy Lâm Nhật Hòa có vẻ không biết nên làm gì, Triệu Tư Dao gợi ý “Hay là thế này, anh nghĩ sao nếu qua thế giới của tôi sống luôn?”
“Vậy cũng được à?” Lâm Nhật Hòa ngạc nhiên, lúc trước anh có từng nghĩ sẽ dọn sang nhà khác, hoặc thành phố khác để sinh sống. Lần nghĩ lớn nhất cũng chỉ là sang nước khác, giờ lại bảo sang hẳn thế giới khác nghe có chút kì quặc.
“Được hơn sống trên đảo hoang đấy.” Triệu Tư Dao nhận xét.
“Ý cô là tôi sẽ trở lại sống với cô à?” Lâm Nhật Hòa hỏi.
Triệu Tư Dao gõ đầu Lâm Nhật Hòa nói “Ai cho. Lúc trước anh là người bị nạn nên tôi cho tá túc, giờ định chiếm nhà của tôi luôn à? Nhưng đúng là tạm thời không thể để anh ra ngoài xã hội được, tôi sẽ nuôi anh đến khi khôn lớn.”
“Tôi đâu phải con nít chứ.” Lâm Nhật Hòa phản đối cách nói đó.
“Nhưng cũng đâu khác mấy. Thôi, ăn nhanh về nhà nào, đừng chờ trong vô vọng nữa.” Triệu Tư Dao nói.
Sau bữa đó, Lâm Nhật Hòa trở về nhà của Triệu Tư Dao. Vừa bước vào nhà, cô khịt khịt mũi rồi hỏi “Mấy ngày qua anh có tắm không vậy?”
“Cô cứ đùa, ở đảo hoang tắm kiểu gì?” Lâm Nhật Hòa đáp.
“Anh mới đùa đấy, trời ơi, hôi như cú vậy. Mau đi tắm mau, ám mùi vào nhà tôi mất.” Triệu Tư Dao la toáng lên.
Cô chỉ cho anh phòng tắm, thật ra đó là một phần con suối được dựng tường che xung quanh. Sau khi đã thơm tho, sạch sẽ, Lâm Nhật Hòa mới được bước vào nhà. Bây giờ, anh đã thay một bộ trang phục theo kiểu của thế giới này.
“Nói thật, mặc bộ này thấy cứ kì kì.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Đồ đẹp thế mà chê à? Đúng là không có mắt thẩm mĩ.”
“Không phải xấu, chỉ là không quen mắt thôi.”
“Lắm chuyện quá đấy. Bây giờ anh chọn một nghề đi, thợ săn, thợ mộc, thợ rèn, thợ may,... tôi sẽ chỉ cho anh.”
Tất cả những công việc đó anh đều không quen làm, và anh cũng ngại phải bắt đầu học từ đầu. Sau bảo nhiêu ngày tháng trên trường đại học, anh đã tự nói với lòng chỉ cần cố gắng hết bốn năm là sẽ không cần học hành gì nữa. Giờ phải quay lại với con số không thì quả là khó chấp nhận.
“Tôi nghĩ ra rồi, tôi có thể làm thầy dạy chữ.” Lâm Nhật Hòa thấy điều anh làm giỏi nhất trong thế giới này là đọc viết.
“Đừng tưởng dễ thế, anh không qua trường lớp, không đỗ đạt gì thì ai cho anh dạy chứ? Tìm cái gì làm được ngay ấy.” Triệu Tư Dao bác bỏ ý kiến đó.
“Vậy... vậy thì tôi làm gì đây?” Lâm Nhật Hòa bối rối.
“Sao anh lại hỏi ngược lại tôi?” Triệu Tư Dao cũng không biết nên xử lý thế nào, đúng là chẳng có việc gì phù hợp với người chỉ cầm bút như Lâm Nhật Hòa. Mà giờ không thể giữ anh ta ở nhà mãi được, mà bỏ mặc anh ta một mình lại càng không hay. “Thôi anh cứ ngồi suy nghĩ đi nhé, tôi có việc cần phải đi rồi.”
Sau khi Triệu Tư Dao rời đi, Lâm Nhật Hòa bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ, mãi không biết nên làm gì, anh nghĩ có lẽ mình nên bỏ lối sống thư sinh từ bây giờ mà chấp nhận làm người nông dân hay người tiều phu. Lâm Nhật Hòa bỗng thấy trong một góc phòng có vài cuốn sách, anh tò mò tới xem thử.
“Ồ, ra là sách truyện à? Để xem ở bên đây họ viết lách thế nào?” Lâm Nhật Hòa cầm một cuốn lên đọc.
Đến tối, Triệu Tư Dao trở về, vừa bước vào đã hỏi ngay “Anh quyết định tương lai thế nào rồi?”
“Tôi sẽ trở về thế giới của mình.” Lâm Nhật Hòa nói chắc nịch.
“Tôi biết là anh đang thấy tuyệt vọng lắm, nhưng từ từ sẽ quen thôi. Đừng phát điên lên như thế.” Triệu Tư Dao nghĩ chắc là anh vẫn còn mơ mộng đến việc được cứu.
“Không phải tôi nói khùng nói điên đâu, cô đã đọc cuốn sách này rồi đúng chứ?” Lâm Nhật Hòa giơ ra một quyển có nhan đề [Vùng đất thần].
“Chưa, đây là của người ta tặng. Tôi không có hứng đọc.” Triệu Tư Dao trả lời.
“Để tôi tóm tắt cho cô nghe, tôi tin là vẫn còn một cổng không gian khác nữa.” Lâm Nhật Hòa tự tin nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...