Triệu Tư Dao đi băng băng trong rừng không sợ hãi bất cứ thứ gì, còn Lâm Nhật Hòa thì lại vô cùng lo lắng. Cuộc chạm trán với bầy sói và sư tử vẫn còn khiến anh khá ám ảnh.
Ngoài ra, tốc độ đi của Triệu Tư Dao rất nhanh, không thèm để ý tới người không quen đi rừng như Lâm Nhật Hòa. Có lẽ nếu gọi bảo cô chậm lại thì Triệu Tư Dao cũng đồng ý thôi, nhưng với sự sỉ diện của mình, anh quyết không muốn tỏ ra yếu đuối. Hơn nữa, anh không muốn biến thành con rùa.
“Đây là chỗ tôi tìm thấy anh này, từ đây anh còn nhớ đường về không?” Triệu Tư Dao nói.
“Phù... hộc... hộc... nhớ chứ, nó... luôn ở trong đầu tôi.” Lâm Nhật Hòa vừa thở vừa nói.
“Tôi đi nhanh quá à? Sao không lên tiếng chứ, tôi quên mất anh là dân khoa học công nghệ không quen đi rừng.” Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa nhanh chóng điều tiết hơi thở, thẳng lưng ưỡn ngực tuyên bố “Mấy cái đường rừng này làm gì làm khó được tôi. Đi tiếp thôi nào.”
“Làm cái gì mà sĩ diện dữ vậy.” Triệu Tư Dao nói nhỏ.
Lâm Nhật Hòa liền chạy như bay đến vách đá lần trước, Triệu Tư Dao theo sau. Do quá gấp gáp, anh vấp phải hòn đá té sấp mặt.
“Trời ơi, đã bảo đừng cố quá thành quá cố mà, anh đâu có nghe.” Triệu Tư Dao liền đi tới đỡ Lâm Nhật Hòa dậy.
“Không, tôi đâu có ngã.” Lâm Nhật Hòa liền nảy số.
“Không ngã thì là té chứ gì?” Triệu Tư Dao thở dài, không hiểu nổi anh ta sĩ diện thế làm gì.
“Tôi thấy bông hoa này đẹp quá nên cúi xuống ngắm cho kĩ thôi.” Lâm Nhật Hòa giơ một bông hoa lên.
Một thoáng im lặng, Triệu Tư Dao lên tiếng “Nhìn mặt tôi xem có giống tin không?”
“Không à?” Lâm Nhật Hòa bối rối.
“Anh cắm đầu cứ cúi đầu cái gì chứ, đừng sĩ diện nữa, ngã thì nhận ngã đi, tôi đâu có cười anh đâu.” Triệu Tư Dao nói.
Đúng là lúc này cô ấy không cười thật, nhưng anh cảm thấy lời nói này vẫn có gì không đáng tin.
“Nhưng đúng là bông hoa đẹp thật, lại còn thơm nữa.” Lâm Nhật Hòa đưa bông hoa lên ngửi thử, đây là một mùi hương dễ chịu mà không thể tìm được trong thế giới của anh.
“Anh là con ong mật à?” Triệu Tư Dao lại tiếp tục so sánh “Với lại bông hoa đó có độc đấy.”
Lâm Nhật Hòa tái mét ném bông hoa đi, Triệu Tư Dao cười lớn “Đùa thôi, đùa thôi. Phản ứng nhanh nhẹn thế là tốt đấy.”
“Cô làm tôi đau tim mấy lần rồi đấy, ở với cô lâu hơn chút nữa chắc tôi chết sớm mất.” Lâm Nhật Hòa tiếp tục chầm chậm đi về phía vách đá.
“Yên tâm, sắp được về rồi, tôi cũng không mong anh ở lại thêm chút nào đâu.” Triệu Tư Dao đi theo song song.
Cuối cùng cũng đến khu vực vách đá nơi có cổng không gian, Lâm Nhật Hòa lấy điện thoại để mở xem tấm hình chụp vị trí cổng không gian. Bỗng sắc mặt anh lại trắng nhợt.
“Sao thế?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Hết pin rồi.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Pin là cái gì?”
“Cô không cần biết, nhưng điện thoại hết dùng được rồi.”
“Điện thoại là gì? À, nhớ rồi, là cục sắt này, thế thì sao?”
“Tôi kể rồi mà, tôi chụp lại vị trí lối ra vào ở đây. Giờ thì phải mò từ từ thôi.” Lâm Nhật Hòa thất vọng, đưa tay lên nhấn vào vách đá, từ từ đi dọc theo nó để tìm kiếm.
Triệu Tư Dao đi kế bên, cầm chắc ngọn giáo để đề phòng thú dữ. Cô lên tiếng “Không biết anh tin không, nhưng bộ dạng của anh bây giờ trông giống người thiểu năng lắm.”
“Cái này thì tôi tin, nhưng giữ hình tượng gì giờ này nữa.” Lâm Nhật Hòa nói.
Do cũng đã nhắm được đại khái vị trí nên quá trình tìm kiếm cũng không quá lâu, khi chạm vào cổng không gian, bàn tay của Lâm Nhật Hòa liền xuyên qua.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Anh sung sướng kêu lên rồi chạy qua bên kia, đây đúng là hang động mà anh đã trú mưa hôm trước.
Triệu Tư Dao cũng bước qua cổng xem thử thế giới của Lâm Nhật Hòa, cô nhìn quanh rồi hỏi “Khoa học công nghệ đâu?”
“Cô ngốc quá, đây là đảo hoang mà, khoa học công nghệ nào tới tận đây.” Lâm Nhật Hòa nói rồi nhanh chóng chạy ra khỏi hang. Anh nhìn quanh, có vẻ vẫn không có ai lên đảo, anh có chút thất vọng. Nhưng bây giờ có thể qua thế giới khác tìm kiếm đồ ăn nên Lâm Nhật Hòa cũng không quá lo lắng nữa.
Anh bước ra ngoài bãi cát, thấy rất nhiều dấu chân người, từ thất vọng anh dần chuyển sang tuyệt vọng.
“Sao thế?” Triệu Tư Dao từ sau đi tới hỏi.
Lâm Nhật Hòa chỉ vào những dấu chân đó, Triệu Tư Dao chưa hiểu ra “Nghĩa là sao?”
“Đội cứu hộ đã tới và đi rồi, khả năng cao là họ sẽ không quay lại đâu.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Tệ đến thế ư? Anh không để lại dấu hiệu gì cho thấy anh ở trên đảo à? Mới hai ngày mà họ đã bỏ đi rồi.” Triệu Tư Dao hỏi.
“Không, đã kịp làm gì đâu, tôi có kể cô nghe hết rồi mà.”
“Tôi tưởng anh lượt bỏ bớt chi tiết thôi, nếu sớm biết vậy đã đưa anh về càng nhanh càng tốt rồi.” Triệu Tư Dao cảm thấy có lỗi.
“Thôi thì đành chịu vậy.” Lâm Nhật Hòa cũng không còn tâm trạng để đổ lỗi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...