Căn hộ của Lâm Nhật Hòa chỉ gồm một phòng khách với gian bếp ở một góc, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
Lâm Nhật Hòa liền chỉ vào bếp điện của mình “Ở thế giới này, chúng tôi nấu ăn không cần đánh lửa, vậy nên tôi mới không biết cách tạo ra lửa.”
“Thì có ai nói gì anh nữa đâu.” Triệu Tư Dao quan sát căn phòng rồi nhận xét “Ngoài việc khoa học công nghệ hơn thì nhà ở đây cũng không khác biệt lắm.”
Đúng lúc đó điện thoại của Lâm Nhật Hòa đổ chuông, anh nghĩ là ba mẹ gọi lại hỏi thăm lần nữa, nhưng đó là Mã Vinh.
“Alo sếp, có việc gì à?” Lâm Nhật Hòa hỏi.
“Cậu bình tĩnh quá nhỉ, mất tích nửa tháng trời còn hỏi tôi có việc gì à?” Mã Vinh hét vào điện thoại.
“Em biết, có hơi khó nói, em định sẽ báo cáo với sếp sau. Nhưng sao sếp biết em về rồi?” Lâm Nhật Hòa thắc mắc.
“Tôi thấy cậu và một cô gái ở dưới chung cư, nên quyết định gọi thử cho cậu xem sao, không ngờ đúng là cậu thật. Giờ tôi vẫn còn bên dưới này, xuống đây gặp tôi mau.” Mã Vinh ra lệnh.
Lâm Nhật Hòa không ngờ lại phải gặp sếp sớm đến như vậy, anh dặn Triệu Tư Dao “Ở yên trong phòng nhé, muốn làm gì thì làm.”
“Được, cứ yên tâm, tôi biết cần làm gì mà.”
Lâm Nhật Hòa vội xuống dưới chung cư, liền thấy xe của Mã Vinh, lúc nãy anh không để ý đến nó. Họ quyết định ngồi trên xe nói chuyện luôn, Mã Vinh là người bắt đầu trước. “Cậu đã đi đâu đấy, giữa biển như thế, làm sao về được đất liền?”
Anh biết Mã Vinh không có ý hỏi thăm mình mà chỉ đang tìm một tin tức nóng hổi để đưa lên bảng tin.
“Nói ra chắc sếp không tin đâu” Lâm Nhật Hòa đáp.
“Tin hay không thì để sau, cứ trả lời tôi cái đã.” Mã Vinh nói.
Lâm Nhật Hòa liền kể hết mọi chuyện xảy ra từ lúc đắm tàu, tất nhiên đã cải biên câu chuyện để bản thân nhìn oai phong hơn. Mã Vinh há hốc mồm, không tin được những gì mới nghe, nếu không phải do cực kì tin tưởng Lâm Nhật Hòa thì chắc ông đã nghĩ anh bị điên rồi.
“Nhìn cô ta rõ ràng là một cô gái nhu mì, mỏng manh mà, sao lại có chuyện làm thợ săn đánh nhau với cọp, báo, cá sấu chứ.” Mã Vinh vẫn thấy có chút khó tin.
“Không trông mặt mà bắt hình dong được đâu ạ.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Có lẽ là thế, nhưng còn cậu, tôi biết quá rõ rồi, thư sinh như cậu lấy đâu ra việc vật nhau với sư tử rồi cả hai cùng ngất xỉu chứ, tôi nghĩ nó còn chưa làm gì là cậu đã ngất rồi ấy chứ.” Mã Vinh chỉ ra thêm điểm không hợp lý.
“Dạ, đó là biện pháp nghệ thuật thôi ạ.” Lâm Nhật Hòa thừa nhận mình đã sửa lại câu chuyện.
“Từ bao giờ chém gió cũng là nghê thuật đấy.” Mã Vinh cảm thấy cái chính vẫn là lối vào thế giới khác kia, đây sẽ là một phát hiện chấn động “Lâm Nhật Hòa, tiếp theo cậu hãy mau viết bài về thế giới đó, tôi và cậu sẽ thu được nhiều lợi từ vụ này đây.”
Mặc dù không mấy hài lòng với việc Mã Vinh bỗng nhiên hưởng lợi chung với anh, nhưng Lâm Nhật Hòa biết rõ thà như thế vẫn sẽ tốt hơn việc chống lại Mã Vinh, anh đáp “Em cũng định sớm viết về nơi đó, sẽ thật tốt nếu có thể để người dân hai bên làm bạn với nhau.”
Lâm Nhật Hòa nghĩ nếu có thể kết nối hai thế giới với nhau và đưa công nghệ đến thế giới kia thì sau này anh có thể tới thăm Triệu Tư Dao dễ dàng hơn. Anh và Mã Vinh bàn bạc kĩ lưỡng thêm một lúc.
Khi trở lại phòng, anh thấy Triệu Tư Dao đang đọc cuốn [Lịch sử nhân loại].
“Cô hứng thú với lịch sử thế giới này à?” Lâm Nhật Hòa hỏi.
“Tất nhiên, đến một nơi xa lạ thì lịch sử là thứ nên tìm hiểu mà.” Triệu Tư Dao đáp “Ra là khoa học công nghệ cũng có nhiều mặt xấu của nó.”
Lâm Nhật Hòa không hiểu sao bỗng nhiên cô lại nói thế, liền ghé đầu vào xem thử thì thấy Triệu Tư Dao đang đọc về chiến tranh thế giới.
“Phải, thứ gì cũng có hai mặt mà.” Lâm Nhật Hòa đáp.
Triệu Tư Dao bỗng nhớ ra nhà trọ ở thôn Bạch Sa vẫn còn để hành lí và ngựa ở đó, tiền trọ chỉ đặt cọc vài ngày, nếu không trở về ngay thì có khả năng đồ đạc sẽ bị đem bỏ hết.
Dù khá luyến tiếc khi cô không ở chơi lâu, nhưng Lâm Nhật Hòa nghĩ sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại. Anh chuẩn bị một máy quay khác để có thể lấy tài nguyên viết bài tại Động Bích Vân. Sau đó, cả hai lại đi ngược hành trình về lại cổng không gian.
“Anh mang theo máy quay đó làm gì thế?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Tôi sẽ cho mọi người biết về thế giới của cô, lúc đó, hai bên có thể là bạn của nhau. Nếu có thể đưa khoa học công nghệ đến đó, thì tôi có thể dễ dàng đến gặp cô rồi.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Anh nghĩ tôi cho anh đến à?” Triệu Tư Dao bỗng tỏ ra khó chịu.
“Ơ, cô ghét tôi thế à? Tôi tưởng chúng ta là bạn chứ.” Lâm Nhật Hòa lúng túng.
“Đương nhiên là tôi cho anh đến rồi.” Triệu Tư Dao cười lớn “Ôi trời, mới dọa tí đã lo lắng thế rồi.”
Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp “Tuy nhiên, tôi không chắc việc để hai thế giới qua lại có phải là ý hay không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...