Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Phá giới phù to bằng lòng bàn tay xuyên qua hư không với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt ngắn ngủi Thạch Hạo cũng không biết đã bay được bao xa.
Cuối cùng phù này mờ dần, phóng ra ánh lửa đốt cháy hư không tạo thành một cánh cửa đưa hắn ra ngoài.
Thạch Hạo cảm thán, loại bí bảo hi thế này quả nhiên không bình thường, chính xác như vậy, trong nháy mắt tiêu hao hết thần năng cuối cùng lại nối liền với bên ngoài tạo thành một con đường an toàn.
Ầm!
Thạch Hạo rơi xuống, đất đá bắn lên, lực xung kích quá lớn tạo thành một cái hố sâu, hắn đứng dậy quan sát xung quanh.
Cỏ dại cao quá eo, vô cùng hoang vu.
Đây là một mảnh đại thảo nguyên, bao la bát ngát, Thạch Hạo không biết đang ở phương nào, cách Thiên châu bao xa.
Gió thổi tới, tất cả cây cỏ đều đang lay động phát ra tiếng xào xạc kèm theo mùi đất và cỏ cây.
Thạch Hạo bay lên, thân thể có máu tràn ra, hắn không khỏi nhíu mày, ở bên trong hắc lao bị Chân Thần lấy pháp kiếm xuyên thủng thân thể nên đã bị thương nặng, tuy rằng đã ăn bảo dược của Khổng Tước tộc, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
"Thiên Nhân tộc!" Hắn khẽ nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Lần này, lại gặp phải kiếp nạn như vầy, bảo vệ Vân Hi mấy chục vạn dặm, có ân với Thiên Nhân tộc, kết quả lại rơi vào một kết cục như vầy, bị người giam cầm, làm nhục.
Hắn nghĩ lại, có đại tộc vì một loại truyền thừa vô thượng thì đừng nói là lương tâm, e là chuyện dối trá và tàn bạo hơn cũng có thể thản nhiên mà làm.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau này dù như thế nào, đều không để chính mình rơi vào trong tuyệt cảnh.
Thực lực mới là căn bản, hắn nhẹ nhàng thở dài.
"Ta nếu thành Đế, chắc chắn sẽ lại đến, dù là Hoàng tộc, Đế tộc cũng phải diệt." Thạch Hạo tự nói, lúc rời khỏi Thiên Nhân tộc thì hắn cũng không thề thốt hay nói bất kỳ lời nào, chỉ là liếc mắt nhìn chằm chằm.
Bởi vì, có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một lần hành động chân chính.
"Ma Quỳ viên, Minh thổ, Thiên quốc... Ta sẽ đến từng chỗ một, viết nên khúc ca bằng máu và lửa."
Đây cũng chẳng phải lời thề của hắn mà chỉ là chuyện cần làm trong tương lai, Thạch Hạo nhìn về hướng trời xa nói nhỏ, lúc rời đi, mấy đại Giáo chủ còn muốn ra tay bắt giết hắn, vài bóng người lạnh lùng vô tình vẫn còn hiện lên ở trước mắt.
Phía cuối đường chân trời cũng có dãy núi biểu thị đây cũng không phải là đại thảo nguyên thuần túy.
Thạch Hạo đứng ở giữa không trung, phóng tầm mắt nhìn tới, hắn phun ra một ít vết máu, ở Thiên Nhân tộc bị thương rất nặng, trên người có mười mấy cái lỗ máu.
Kiếp nạn lần này khiến hắn cảm thấy mình bị áp bức và lăng nhục.
"Ta muốn quật khởi, tăng lên thực lực của mình, dù chỉ là một người cũng có một ngày trở thành Đế tộc!" Hắn đáp xuống đất, dọc theo đại thảo nguyên đi về phía trước.
Cỏ dại um tùm, vùng đất này rộng mênh mông.
Hắn triển khai đại thần thông Súc địa thành thốn, một đường đi về phía trước, hắn muốn tìm đến nơi có người ở để hiểu rõ hiện nay đang ở nơi nào.
Trên đường đi Thạch Hạo lần thứ hai phun máu thì không khỏi cau mày, cảm giác cần phải tìm một chỗ trị thương, đây là lần đầu tiên không chiến mà lại bị thương nặng.
Đột nhiên hắn dừng lại vì nghe được tiếng sấm vang đặc biệt nặng nề.
Sau đó mặt đất nổ vang, run rẩy dữ dội kèm theo tiếng rít như thác lũ.
Rất nhanh hắn nhìn thấy một dòng lũ đen ngòm vọt tới tốc độ cực nhanh, chấn động mảnh đại thảo nguyên này.
"Là kỵ binh!" Thạch Hạo thất kinh, đó là một nhóm kỵ sĩ thiết giáp đều ăn mặc áo giáp màu đen, ngang dọc trên đại thảo nguyên, phóng đến rất nhanh, nhìn từ xa tựa như một dòng lũ màu đen tràn qua mặt đất.
Cách nhau rất xa, vô tận sát khí cũng đã tràn ngập lại đây, tựa như giá rét trời đông giáng xuống.
Trong mắt Thạch Hạo bắn ra tia điện, tỉ mỉ quan sát, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, những toạ kỵ này đều rất bất phàm, tất cả đều là cùng loại hung thú -- cự lang*.
*: sói lớn.
Mỗi một con sói đều đen kịt như mực, to như voi, đồng thời lớp vảy lạnh lẽo lấp lóe ánh đen bao phủ, chúng nó chạy còn nhanh hơn cả gió thổi.
Quái vật to lớn như vậy lại có tới mấy ngàn con, thành đàn mà đến tự nhiên giống như dòng lũ đen ngòm.
Tất cả kỵ sĩ đều cầm các loại thiên mâu, chiến mâu, chỉ về trước, sát khí tràn ngập.
Cùng lúc đó Thạch Hạo nghe được trên mặt đất sau lưng cũng truyền đến tiếng vang, âm thanh gót sắt điếc tai, giẫm nát cỏ dại cao bằng nửa người.
Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một dòng lũ đỏ thẫm, sát khí nặng hơn, cũng là một nhóm kỵ binh, nhưng thú cưỡi không giống, là một đám hung sư* màu đỏ.
* hung sư: sư tử hung ác.
Bờm của đám sư tử này đỏ đậm, dài đến hai, ba mét, đón gió mà bay tựa như ngọn lửa đỏ thẫm đang cháy hừng hực.
Đây là một đám hung thú vô cùng hung ác, một một con đều to như một ngọn núi nhỏ, mấy ngàn con cùng chạy và điên cuồng gào thét giẫm cho đại thảo nguyên rung động dữ dội.
Trên người hung sư đều có chiến sĩ mặc giáp trụ đỏ thẫm ngồi thẳng, nâng lên binh khí màu máu đáng sợ, bùng phát chiến khí giết tới.
Giờ phút này, yên tĩnh sớm bị đánh vỡ, sư tử màu đỏ và cự lang màu đen cùng xông vào nhau, chiến đấu đẫm máu.
Thạch Hạo ngạc nhiên, vừa mới đi tới đại thảo nguyên này liền thấy được một trận đại chiến ngoài dự liệu, cũng may hắn tin tưởng trận chiến này không liên quan đến hắn.
Hắn hóa thành một cái bóng mờ đi ngang qua đại thảo nguyên, né qua kỵ binh hai bên, ở phía xa lẳng lặng quan chiến.
"Giết!"
"Hống..."
Tiếng kêu "giết" vang trời, kèm theo tiếng sư tử gầm cùng tiếng sói tru, chấn động toàn bộ đại thảo nguyên, hai bên vừa tiếp xúc, máu tươi lập tức vọt lên.
Cuộc chiến đấu này vô cùng kịch liệt, sư trảo to lớn xoay tròn mang theo sức mạnh phá núi xé rách mặt đất, mà sói đen có vảy chi chít, đồng dạng cực kỳ hung ác điên cuồng.
"Phốc!"
Có hung sư xé ra một con cự lang, máu tươi phụt lên mười mấy mét.
"Gào..." Sói tru điếc tai, một con cự lang màu đen há mồm phun ra một vệt đao ánh sáng xuyên thủng thần quang bảo vệ của một con sử tử rồi chém nó thành hai nửa.
"Đạo chích Hắc lang, các ngươi nạp mạng đi!" Mấy ngàn tu sĩ trên lưng sư tử đỏ hét lớn, đồng thời vung lên binh khí, phù văn bắn ra, chém về phía trước.
"Bọn giặc Huyết Sư, các ngươi là đồ chết tiệt!" Kỵ sĩ Hắc Lang cũng đều đang gầm thét, giơ lên các loại trường mâu, bắn ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng đen đâm hướng đối thủ.
Phốc!
Cuộc chiến này rất khốc liệt, thỉnh thoảng có người rơi xuống khỏi cự thú, bị chém đầu, bị đâm thủng ngực, máu nhuộm đỏ đại thảo nguyên.
Còn có rất nhiều người bay lên trời chiến đấu, lấy ra bảo cụ, triển khai thần thông, kịch liệt chém giết.
Cũng có rất nhiều huyết sư và cự lang màu đen vọt lên trời cao, chở chủ nhân đại chiến, rất nguyên thủy cũng rất máu tanh và dã man, hai bên đều chém giết rất hung hãn.
Thạch Hạo kinh dị, đây rõ ràng chỉ là trộm cướp, đều là hạng người không lương thiện gì, vậy mà cả hai bên đều có cao thủ Thần Hỏa cảnh, thậm chí còn có hai Chân Thần chém giết lẫn nhau.
"Thật lợi hại, đây là địa phương nào?" Thạch Hạo không rõ, chỉ là hai phe giặc cỏ cùng thổ phỉ vậy mà đều hung tàn và mạnh mẽ như thế, thật không biết mình đã đến nơi nào.
Không lâu sau, hai bên lưu lại sáu, bảy trăm thi thể, có cự thú cũng có tu sĩ, máu nhuộm đỏ cả thảo nguyên này.
"Hỗn độn diễm chỉ là truyền thuyết cổ đại, các ngươi lại chỉ nghe lời đồn mà lại tin chúng ta thật sự phát hiện, rồi tập kích Huyết sư đoàn chúng ta, vậy thì chờ bị trả thù đi."
"Hừ, khu vực này từ lâu vẫn có truyền thuyết về Hỗn độn diễm, rõ ràng cao thủ Hắc Lang tộc chúng ta bất ngờ phát hiện được manh mối, lại bị tộc ngươi sát hại cướp đi, đương nhiên phải cho chúng ta một lời giải thích."
Hai bên chém giết, đại chiến dữ dội, giữa bầu trời các loại bảo cụ bay vèo vèo, chằng chịt, đâu đâu cũng có bóng người, còn có các loại sư tử to lớn, sói đen, tất cả đều có thể bay, phát ra bảo thuật.
Răng rắc!
Thỉnh thoảng có binh khí bị gãy và máu tươi tỏa ra, càng có một ít thi thể to lớn rơi xuống, đập trên thảo nguyên.
Trong lòng Thạch Hạo chấn động, hắn ở xa nghe được rõ ràng, dĩ nhiên là Hỗn độn diễm!
Đây là thứ trong truyền thuyết, chẳng lẽ trên đời này thật sự còn có ngọn lửa sao?
Bất kỳ sinh linh nào muốn tiến vào Thần Hỏa cảnh đều cần "nhen nhóm Thần Hỏa", chỉ cái tên của cảnh giới này thôi cũng đã nói lên tất cả.
Có người mượn nhờ Thần Hỏa đan, có người dựa vào sức mạnh bản thân, còn có người sẽ tìm những ngọn lửa thần bí nhất trên thế gian này để gột rửa bản thân, tôi luyện thân thể cùng thần hồn, càng bá đạo hiệu quả càng cao.
Như các loại Trọc Thần hỏa, Ngũ Sắc Thiên hỏa, đều là kỳ vật xếp hạng hàng đầu.
Mà các loại Địa ngục hỏa, Thiên đường hỏa càng là vang dội xưa nay, nếu chiếm được thì sự tiến hóa có thể được hoàn mỹ nhất, xây dựng nên đạo cơ mạnh mẽ, một bước lên trời, sức chiến đấu người cùng cấp không thể so sánh được, nhưng đáng tiếc xưa nay không có mấy người tìm được.
Như Hỗn độn diễm vẫn chỉ là truyền thuyết, đương nhiên cũng có người tin tưởng người cổ đại đã từng chiếm được nhưng đều bị thiêu chết không cách nào lấy nó trúc cơ được.
Hỏa diễm khác nhau, thực lực tu sĩ nhen nhóm Thần Hỏa cũng rất khác nhau, bởi vậy bất kỳ cường giả nào muốn tiến vào Thần Hỏa cảnh đều vô cùng cẩn thận, không dám dễ dàng phá vào.
Bởi vì chuyện này liên quan đến thành tựu tương lai của một người, tầm ảnh hưởng rất lớn, đồng dạng ở Thần Hỏa cảnh, thần hỏa khác nhau thì thực lực khả năng chính là khác biệt một trời một vực, chênh lệch to lớn.
Đây là địa phương nào, sao lại có manh mối của Hỗn độn diễm? Thạch Hạo khá giật mình, đồng thời tim đập thình thịch, trước mắt hắn đang ở Tôn giả cảnh, tiếp theo liền muốn cân nhắc nhen nhóm Thần Hỏa.
Hỗn độn diễm có sức mê hoặc quá lớn, tuy rằng từ xưa đến nay đều chỉ là truyền thuyết, không chắc là có thật, đồng thời mặc dù có những người nghe nói từng chiếm được Hỗn độn diễm, nhưng đều là tự thiêu chính mình, không một ai thành công lấy nó xây dựng đạo cơ dưới thần đạo, vậy mà cũng khiến bất kỳ người nào sau khi nghe tin thì tâm tình đều rung động.
Đại chiến phía xa đã kết thúc, hai tên Chân Thần lưỡng bại câu thương, hai nhóm giặc cỏ cũng rút đi lưu lại một đám thi thể lớn.
Huyết sư to lớn, cự lang màu đen như ngọn núi nhỏ, đặt chung một chỗ, máu tươi đầm đìa, ngoài ra còn có các loại cao thủ và hơn hai ngàn kỵ binh cùng mất mạng ở nơi này.
Thạch Hạo đi tới, tỉ mỉ cảm ứng, quả nhiên phát hiện vài tên kỵ sĩ tuy bị trọng thương nhưng vẫn còn chưa tắt thở, hắn triển khai bí pháp kéo dài tính mạng của một người dò hỏi chuyện mình muốn biết.
Kết quả những giặc cỏ này đều rất hung tàn, căn bản không phối hợp thậm chí còn muốn đánh thương hắn.
Thạch Hạo không thể không vận dụng thần thông, quấy nhiễu tâm thần của bọn họ, khiến bọn họ như tượng gỗ hỏi gì đáp nấy.
"Đây là địa phương nào?"
"Hỏa châu."
Tuy gọi là Hỏa châu thế nhưng căn bản không nhìn thấy ngọn lửa nào, chỉ có đại thảo nguyên mênh mông khiến Thạch Hạo kinh ngạc, không lâu sau hắn đã hiểu được vì sao châu này lại lấy tên là Hỏa châu.
"Cách Thiên Châu bao xa?"
"Không biết, chưa từng nghe tới Thiên Châu."
Thông qua đáp án này, Thạch Hạo có thể xác định, bây giờ tối thiểu cũng đã ngang qua mấy chục tới gần trăm châu, nếu không, một tên Tôn giả không thể không biết.
"Nơi này giáp với châu nào?"
"Giáp với Thiên Tiên châu, Côn châu."
Sắc mặt Thạch Hạo lộ ra khác thường, Thiên Tiên châu có học viện Thiên Tiên vô cùng nổi tiếng, Phượng Vũ từng chiến đấu với hắn ở trên đàn Đồng Tước hình như là ở nơi đó.
Sau đó hỏi đến vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Các ngươi có manh mối về Hỗn độn diễm."
Một hồi dò hỏi hắn cũng biết được một ít tình huống.
Cuối cùng Thạch Hạo lại hỏi rất nhiều vấn đề khác, có hiểu biết nhất định đối với nơi này, Hỏa châu rất loạn, giặc cỏ khắp nơi, trộm cướp hoành hành, thế lực phân bố rắc rối phức tạp.
Ở nơi này, sản sinh ra các loại thần liệu hi hữu, trên thảo nguyên đủ loại thần quáng, các thế lực lớn đều có quân trú đóng chỉ để thu được thiên tài địa bảo quý báu nhất.
Thậm chí nghe nói nơi này còn có tiên kim được chôn trong một tòa cổ quáng thần bí trong truyền thuyết.
Nơi này là thiên đường của người mạo hiểm, là sào huyệt của trộm cướp, cũng là nơi thí luyện của thiên tài các học viện lớn, là chiến trường của kiệt xuất trẻ tuổi các đại tộc đỉnh cấp, vô cùng náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...