Dịch: Ngân
Biên: ronkute
(*): Bàn tay của trời xanh.
"Nó lại xuất hiện nữa..." Thạch Hạo nhỏ giọng, có vui, có buồn, có mất mát, vô số cảm xúc ngổn ngang, tâm tình phức tạp.
Hắn quan sát bên trong cơ thể mình, cốt văn như là những nét bút xoay ngang, dựng thẳng, cong tròn, nén lại... xây dựng với nhau, sáng rực như ánh bình minh, dày đặc như sao trời, thánh lực tự hiện ra.
Năm xưa, bởi vì khối cốt này mà máu và nước mắt cùng chảy, xảy ra quá nhiều chuyện, buồn vui hợp tan, một đời này của hắn cũng vì thế mà thay đổi theo.
Từ lúc cơ thể bị móc cốt đẫm đầy máu, cho tới khi sinh mệnh hấp hối, bị lãng quên ở Thạch thôn trong Đại hoang, lại tới một người quật khởi, chinh chiến thiên hạ... tất cả đều do khối chân cốt này gây nên.
Cốt văn sao lại tái hiện? Nỗi lòng của Thạch Hạo như sóng lớn, không cách nào bình tĩnh được, những dấu vết này đang ngưng tụ lại với nhau.
"Rầm!"
Bên trong Phi Tiên thạch cứ như chuông sớm trống chiều, có đạo âm xuyên thấu qua cánh tay truyền vào trong cơ thể của hắn, lay động để hắn cẩn thận giác ngộ, chịu phải sự dẫn dắt vô cùng lớn.
Cốt văn dày đặc trong máu thịt cứ như là nước thép nóng rực mà hừng hực chảy xuôi, không ngừng tràn về toàn bộ thân thể, hiển lộ toàn bộ màu sắc của loại bảo thuật kia!
Thạch Hạo áp chế xúc động thu hồi lại tâm tình, tập trung toàn bộ tinh thần để cảm ngộ hoa văn này, muốn mình nắm giữ trọn vẹn, đây là một cơ hội hiếm có.
Cả người hắn rơi vào trạng thái không minh, vùi đầu vào trong trạng thái vong ngã, trong mắt chỉ có bảo thuật, chỉ có cốt văn!
Đây là một loại cảm ngộ ở cấp độ cực sâu, tâm tình bình tĩnh, từng tia ký hiệu ngưng tụ thành hình hiện ra trong người hắn, bị hắn hiểu rõ cặn kẽ.
Bảo thuật của Chí tôn cốt trời sinh sinh ra thì đáng sợ biết dường nào, phức tạp tới cực điểm, toàn bộ phù văn đan xen với nhau cứ như bầu trời đầy sao, rất khó nhớ hết.
Thạch Hạo không biết khi bỏ qua cơ hội này thì lần sau còn có thể nhìn thấy loại bảo thuật này nữa hay không, cho nên vứt bỏ hết tạp niệm, chỉ muốn ghi nhớ loại bí pháp này.
Trong nhất thời, hắn yên lặng không hề có chút cựa quậy nào, vùi đầu vào thế giới trong cơ thể mình.
Xung quanh, tất cả mọi người lộ ra sắc mặt khác thường, tên quỷ này sao không lên tiếng nữa?
Dù nói gì đi nữa thì mọi người cũng đều giật mình, hắn nhấc Phi Tiên thạch lên ba thước so với mặt đất nhưng rồi đứng yên, duy trì trạng thái này vô cùng lâu.
Đây cần phải có lực đạo đáng sợ tới mức nào?
Nên biết, mấy vị kỳ tài vừa nãy đã tốn hết tinh lực mà cũng chỉ lay động được, còn vị sơ đại kia thì nhấc lên được một hai thước thì không cách nào kiên trì được nữa.
Hắn lại có biểu hiện cỡ này, thật là đè ép cả đám người này!
Mạn Châu Sa Hoa và Hoa Sen đều biến sắc, đây là một tên quái vật như thế nào? Thật sự rất sợ hắn thừa thế xông lên, nhấc bổng giơ lên cao, hai người nhìn nhau, vừa khiếp sợ lại vừa lo lắng.
"Thật là lợi hại, tên điên này quả nhiên có tiền vốn để tự kiêu, lẽ nào hôm nay hắn sẽ giơ khối kỳ thạch này lên ư?"
Trong lòng mấy người này bồn chồn, tất cả cảm thấy khó mà tin nổi.
Bất kể là Thiên Nhân tộc hay là mười mấy kỳ tài của ngoại tộc đều đố kỵ, không muốn hắn thành công, một hành động vĩ đại này sẽ do người này tạo ra sao?
Đột nhiên, mọi người phát hiện thân thể hắn hơi run, sau đó thân thể tựa như không thể kiên trì nổi nữa.
"Ồ, nhìn bộ dáng của hắn tựa như trụ không nổi nữa, sắp ngã rồi." Có người nhỏ giọng nói, lộ ra nét mừng.
Thân thể của Thạch Hạo lay động, càng ngày càng kịch liệt hơn, Phi Tiên thạch trong tay hắn có một chút ánh sáng lộng lẫy chảy qua tựa như muốn tuột khỏi tay rơi xuống vậy.
"Ta biết hắn sẽ thất bại mà, không một ai có thể thành công, hắn tưởng mình là ai?"
"Dị thạch của kỷ nguyên tiên cổ, không người nào có thể giơ lên cao nổi!"
Mọi người của Thiên Nhân tộc đều thở dài, bộ tộc của bọn họ không có một ai giơ Phi Tiên thạch lên được, nếu như bị một ngoại nhân làm được thì còn mặt mũi gì nữa?
Những cường giả trẻ tuổi tới từ các đại giáo khác, ai cũng đều là tuấn kiệt một phương, giờ phút này cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì hạ thấp bản thân mình rồi.
Mạn Châu Sa Hoa và Hoa Sen không còn căng thẳng nữa, cả người thả lỏng, nếu như người này thành công thì các nàng chắc phun máu luôn quá.
"Đừng có cậy mạnh, ngươi cơ bản làm không được đâu." Mạn Châu Sa Hoa cười trên nỗi đau của người khác, cố ý khích Thạch Hạo hòng muốn nhìn thấy vẻ mặt xám xịt khi thất bại của hắn.
"Cố cũng không được đâu, ngươi không có loại thiên tư kia. Gượng ép giữ chặt thì sẽ khiến ngươi đứt gân gãy xương, thậm chí bị chém cả căn cơ." Hoa Sen nhẹ giọng nói.
Hiển nhiên, nàng đang trả thù, khích bác Thạch Hạo dùng sức, bởi vì trước đây nàng bị chọc tức tới phát điên.
Hơn mười cường giả tuổi trẻ của ngoại tọc đều lộ ý cười, lẳng lặng đợi Thạch Hạo bị bẽ mặt, bị Phi Tiên thạch đè ép.
Nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy gì, thân thể Thạch Hạo không ngừng lắc lư chứ không có ngã xuống.
"Ta thấy cũng gần rồi đó." Có người bắt đầu đếm ngược, miệng nở nụ cười hi vọng có thể thấy được hình ảnh sụp đổ của cái tên được gọi là kỳ tài này.
Trên sân diễn võ có rất nhiều người, tất cả đều là cường giả trẻ tuổi, bọn họ lẳng lặng chờ đợi sự thất bại của thiếu niên đứng giữa sân kia.
Thời gian trôi qua, hơn trăm giây đã trôi qua!
"Ồ, sao vẫn chưa ngã ta?"
"Thật là kỳ lạ, rõ ràng hắn đứng không vững thì làm sao có thể gắng gượng được nữa chứ, có gì đó không đúng á."
Mọi người ngạc nhiên, lộ vẻ không hiểu.
Mọi người thất vọng, ai cũng hoài nghi, hắn đáng ra bị ép cho vỡ nát, vì sao vẫn còn lắc lư nơi đó?
"Ta đoán chừng hắn sẽ bại vong đột ngột, rõ ràng không trụ nổi nữa thế nhưng vẫn gắng gượng đứng đó, chắc chắn thân thể sẽ chia năm xẻ bảy mà thôi!"
"Thú vị, xem ngươi kiên trì tới khi nào." Mạn Châu Sa Hoa khẽ nói.
Bỗng nhiên, Thạch Hạo chuyển động, hai tay khẽ đưa lên cao, Phi Tiên thạch cũng dâng lên một thước, tức là cách mặt đất đã bốn thước rồi. Đồng thời, thân hình hắn ổn định như bàn thạch chứ không còn lắc lư như trước nữa, ngừng lại "xu hướng suy tàn", đứng vững nơi đó.
Mọi người đờ ra, đặc biệt là những người vừa hí ha hí hửng vừa nãy, ai cũng đều ngậm miệng lại.
Ngay cả Mạn Châu Sa Hoa cũng kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp và tinh xảo cứng đờ, tên quỷ này là đang cố ý, chờ nàng nói ra câu đó?
Tất cả mọi người đều giật mình, hắn lại chịu nổi, hơn nữa còn kiên trì hơn trăm giây, mạnh có chút kỳ quái.
Lẽ nào nãy giờ hắn đang cố ý?
"Quá xấu hổ, trêu người khác à, dám làm thế không sợ bản thân mình trụ không nổi bạo thể mà chết à." Có người lạnh lùng nói.
Vừa nãy có không ít cường giả trẻ tuổi mở miệng đưa ra kết luận, giờ nhìn lại thì bọn họ đã sai, trên mặt ai nấy đều nhịn không được, thiếu niên giữa sân kia dùng hành động này như tát vào mặt bọn họ vậy.
"Da mặt dày thật, tâm địa thì đen và xấu, đây chính là miêu tả chân thật nhất về hắn." Hoa Sen nói, nàng cũng chẳng hề vừa lòng.
Trên thực tế, việc này cũng không thể trách được Thạch Hạo, hắn từ đầu chỉ tập trung vào thế giới trong cơ thể mình, sao còn nghĩ tới chuyện khác chứ, tất cả đều dựa vào phản ứng bản năng mà thôi.
Trong mắt hắn, chỉ có cốt văn thần bí, hắn như kẻ si kẻ mê chìm đắm bên trong, nghiên cứu thật cẩn thận, quan sát thật nghiêm túc, ghi nhớ từng cốt văn.
Thời gian này vô cùng quý giá với hắn, không được lãng phí.
"Kiếp quang Thượng Thương*..."
(*): Trời xanh.
Trong cơ thể của hắn xuất hiện ánh sáng chói lọi, cắt đứt vĩnh hằng khiến thế giới trong lòng của hắn trở nên trong suốt, khí tức bất hủ tràn ra ngoài.
Ngày trước, hắn đại chiến với Trùng Đồng giả tới mức cửu tử nhất sinh, và cũng từng gặp ánh sáng như thế này, chính là pháp môn vô thượng do Chí tôn cốt sinh ra.
Từng tia cứ như là tiên hà ở thiên ngoại soi sáng hóa thành cốt văn, hóa thành gợn sóng, hóa thành vạn vật, có mặt khắp nơi, chiếu rọi thượng thương.
Thạch Hạo chìm đắm ở bên trong, không thể tự kiềm chế được, thể ngộ các loại biến hóa ở trong, để tâm đi ngộ pháp.
Trời cao giáng phạt, xét xử nhân gian, cốt văn đan dệt, mạnh mẽ và đáng sợ.
"Ồ?"
Thạch Hạo tỉnh lại trong cảnh ngộ đạo thì hơi kinh ngạc, cốt văn đang biến hóa, đang diễn biến, hoàn toàn khác với trước đây.
Thiên ngoại, kiếp quang Thượng Thương không ngừng buông xuống rồi bắt đầu ngưng tụ lại hóa thành một cánh tay chiếu vào trong tầm mắt của hắn, ẩn chứa biến hóa của chư thiên.
Bàn tay trắng như ngọc nằm dày đặc ký hiệu, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ như có thể phá diệt tất cả!
"Thì ra là thế!" Trong lòng Thạch Hạo hiểu ra, đây mới chính là bảo thuật đầy đủ nhất.
Chẳng lẽ nói, lần Thạch Nghị thi triển trước kia cũng là chưa hoàn toàn nắm giữ, khối cốt ấy cũng chưa hòa vào làm một thể để trở nên hoàn thiện?
Nếu như Trùng Đồng giả còn sống, nếu như còn gặp lại có thể sẽ sử dụng thần thông không thiếu sót này.
"Thượng Thương chi thủ!" Thạch Hạo đã hiểu, biết tên gọi của bảo thuật mà khối cốt thứ nhất thai nghén ra.
Hắn đã mất đi khối cốt này và cũng không có Chí tôn huyết thì làm sao có thể nhìn thấy được cốt văn? Thạch Hạo kinh ngạc, lúc này thức tỉnh thì bắt đầu suy xét tới vấn đề này.
"Thân thể làm gốc, mọc ra khối cốt này, thai nghén ra bảo thuật bẩm sinh, có thể bên trong nguồn gốc này còn có dấu vết bản chất nhất kia nữa." Sau khi suy đoán thì hắn đưa ra kết luận.
Sau đó, hắn nghĩ tới Phi Tiên thạch, vật này có giá trị quá lớn, lại có thể làm thức tỉnh vết tích nơi sâu nhất trong cơ thể, tái hiện lại cốt văn Chí tôn.
Đến tột cùng là kỳ vật gì thế này? Thạch Hạo âm thầm khống chế Trùng đồng quan sát thật kỹ thì phát hiện bên trong khối đá này có một vật nhìn không rõ.
"Một bộ cổ kinh?"
Vật kia được sương mù bao phủ ẩn trong khối đá này, khó mà nhìn xuyên vào được, dù là Trùng đồng cũng không có tác dụng, không cách nào có thể nhìn ra được hình thể thật sự của nó.
Hắn âm thầm cảm thán, chẳng trách như lời đồn, khối kỳ thạch này có thể chiếu rọi chân cốt, thần bì, bảo huyết... của sơ đại, quả nhiên không hề đơn giản, dựa vào thứ này để tu hành thì có thể thấy được bản thân rõ ràng hơn.
Đồ vật của kỷ nguyên tiên cổ, quả nhiên lợi hại, Thạch Hạo âm thầm thán phục.
Năm xưa, Thiên Nhân tộc uy chấn ba ngàn châu, được xưng là Hoàng tộc ở thượng giới, vì vậy mới có thể sở hữu khối tiên thạch vô giá này, tìm khắp thượng giới cũng không thấy khối thứ hai.
Thạch Hạo tĩnh tâm, lần nữa ngộ pháp, dứt bỏ tất cả, cẩn thận cảm ứng cốt văn của Thượng Thương chi thủ, từng cốt văn từ từ được ghi nhớ sâu trong tận đáy lòng.
Đây là một cơ hội hiếm có!
Xung quanh, mọi người trơ mắt nhìn còn Thạch Hạo lại nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt lấy Phi Tiên thạch, thần sắc bình tĩnh không buồn mà cũng chẳng vui.
Mạn Châu Sa Hoa thật sự tức tới phát điên, tên quỷ này diễn quá đạt, người khác tốn biết bao sức lực thì cũng chỉ xê dịch được khối đá này, hắn lại thoải mái như vậy.
"Đừng có làm ra vẻ, ta biết ngươi sẽ không kiên trì lâu nữa đâu, chỉ là cố ý làm vẻ như thế, một lúc nữa khi thân thể tổn hại thì đừng có trách sao không nhắc nhở đó."
"Ngươi đang tích trữ sức lực sao, còn muốn nhấc lên nữa? Ta đoán, ngươi nhất định sẽ thất bại." Hoa Sen mỉm cười, đả kích và khiêu khích hắn.
Trên thực tế, Thạch Hạo cơ bản không thể nghe được lời nói của hai cô gái này, hắn đã rơi vào trong thế giới của bảo thuật, đang thể ngộ Thượng Thương chi thủ.
"Ta không tin rằng hắn có thể nhấc bổng Phi Tiên thạch được!" Một vị sơ đại trẻ tuổi của ngoại tộc cười khẩy.
Những cường giả của Thiên Nhân tộc cũng âm thầm gật đầu, không cho rằng hắn sẽ thành công, bởi vì trước kia, một vị thiên tài lợi hại nhất trong tộc đã nhấc lên ngang vai, thế nhưng lúc đó hai tay lại nổ tung.
"Hả... hắn đang nhấc lên nữa kìa!"
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Thạch Hạo chuyển động trong vô thức, hai tay ôm lấy Phi Tiên thạch rồi từ từ giơ lên, lần này thân thể dù một chút run rẩy cũng không có, vững chắc như là ngọn núi lớn.
Sau đó, hai tay của hắn nâng kỳ thạch lên, ngang vai, rồi qua vai!
Hắn đứng nơi đó, giơ Phi Tiên thạch lên thật cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...