Chí tôn song cốt đại chiến thiếu niên Ma vương Hoang!
Cuộc chiến này đã chấn động tứ phương, hấp dẫn mọi chú ý của người nơi đây, rất nhiều người muốn xem năng lực nghịch thiên tới cỡ nào của người sở hữu hai khối tiên cốt.
Đồng thời, mọi người cũng rất chờ mong, muốn tận mắt thấy biểu hiện của Hoang. Nên biết, đây là người dám hò hét trước mặt truyền nhân Tiên điện, đánh bại mấy vị sơ đại.
"Keeng!"
Tia lửa khắp nơi, thần hà ngập trời, nắm đấm của hai người chạm vào nhau cứ như là Chân hoàng đang đắm chìm giữa tiên hỏa, lưu chuyển phù văn vô cùng sáng chói.
Màng nhĩ của mọi người như bị đâm đau nhói, hai mắt như bị đốt cháy, ngũ giác mơ hồ, tất cả đều híp mắt đóng chặt thính giác nếu không sẽ bị thương ngay.
Tóc của Thạch Hạo bay lượn, ánh mắt khiếp người, nắm đấm của hắn phát sáng, tinh lực cuồn cuộn, khi vung lên cứ như là đang thúc đẩy vòng tròn sinh tử, giống như Thần vương cái thế giáng trần!
Cả người Tần Hạo cứ như là ánh kim loại tỏa ra ánh sáng năm màu, nắm đấm cũng được chiến y bao quanh va chạm với bàn tay của Thạch Hạo khiến thần lực dâng trào.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã quyết đấu tới mấy chục quyền, tiếng kim loại rung trời, phù văn sáng rực, khi va chạm là sấm vang chớp dội, dị tượng kinh người.
Người của Tần tộc biến sắc, chiến y Trường sinh là gì? Đó chính là pháp y vô thượng do chính tay của Bất lão Thiên tôn luyện chế, có thể giúp tu vi của một người tăng lên một cảnh giới lớn. Đồng thời, có thể bảo vệ thân thể, vững chắc không hư, giúp người khác nắm giữ khí lực tốt nhất, được xưng là kim cương bất diệt.
Nhưng mà, thiếu niên Ma vương đối diện kia càng thêm mạnh mẽ, chỉ dùng thân thể đơn thuần nhất chống lại Tần Hạo mặc chiến y Trường sinh, thể chất mạnh cỡ nào?
Đương nhiên, dựa theo suy diễn của Tần Trường Sinh, thể chất của Tần Hạo sau này cũng có thể như vậy, không cần chiến y, chỉ cần đủ tuổi, đạt đủ cảnh giới thì có thể khiến kim thân bất hủ.
Bởi vì, hắn có hai khối tiên cốt, có thể tẩm bổ thân thể khiến hắn càng ngày càng mạnh mẽ hơn, thể chất sẽ vượt qua mọi sơ đại khác, đạt tới mức tận cùng và hoàn mỹ nhất.
"Thật là lợi hại, thiếu niên Ma vương Hoang có lai lịch như thế nào đây, hắn không thể có hai khối tiên cốt thì làm sao thân thể có thể đạt tới mức này, thân thể bất hoại sao?!"
Một cường giả Thần hỏa cảnh lẩm nhẩm, trong lúc nháy mắt thì có chùm sáng trắng bạc bắn ra, ẩn hiện sát cơ, lúc nào cũng có thể giết thẳng vào, hạ gục Thạch Hạo.
Hắn cho rằng đây là một mối họa lớn nên cần phải bóp chết ngay lập tức, nếu không một khi đã kết thù như vầy thì tương lai sẽ là phiền phức vô cùng!
Những người khác cũng căng thẳng theo, uy danh của chiến y Trường sinh uy chấn thiên hạ, là báu vật của thế nhân, ai đạt được thì có thể giúp tu vi bản thân tăng lên một cảnh giới lớn, việc này kinh khủng tới mức nào?
Mấu chốt nhất chính là, nó vững bền không diệt!
Nhưng mà, thiếu niên Hoang lại kinh người như thế, chống đỡ trực diện thần y bất hủ mà không hề rơi xuống hạ phong, nắm đấm va chạm với chiến y năm màu phát ra những đốm lửa văng tứ tung, ràng lành ngập trời.
Kinh người tới cỡ nào chứ?!
Con mắt của Tần Hạo híp lại lộ vẻ nghiêm túc, sức chiến đấu của người trước mắt này quả nhiên đáng sợ, chẳng trách có thể xếp hạng nhất trên cổ bia do Ma tôn lập.
Nhưng mà, hắn cũng chẳng hề ủ rủ mà vẫn tự tin y như trước, hắn có hai khối tiên cốt, và được Tần Trường Sinh suy diễn, cơ thể hắn nhất định sẽ được tẩm bổ tới trạng thái mạnh nhất, không kém bất cứ người nào.
Vì vậy, hắn đại chiến cùng thiếu niên Ma vương vẫn tự tin và bình tĩnh như trước.
Huống hồ, chỗ mạnh mẽ nhất lại là bảo thuật vô địch của hắn, hai khối chân cốt đủ để hắn bễ nghễ thượng giới, có thể ngạo thị hết thảy đạo và pháp.
"Xoẹt!"
Nắm đấm của Tần Hạo phát sáng, hắn phát hiện chỉ dựa vào thân thể thì không làm gì được Hoang cả, thân thể của người này đã đạt tới cảnh giới cực điểm khó có thể vượt qua được, lúc này hắn vận dụng tới bảo thuật.
Sức mạnh Luân hồi, cướp đoạt năm tháng, loại thần thông cái thế này bước đầu đã hình thành, đang bắt đầu tỏa ra ở nơi đây.
Chỉ trong nháy mắt, phù văn sáng rực khuếch tán hướng thẳng về phía Thạch Hạo, cứ như là thủy triều mênh mông chém sạch lấy toàn bộ cừu địch.
Con ngươi của Thạch Hạo sâu lắng, đây vốn là thần thông của hắn thế nhưng khối cốt này bị thiếu khuyết, hiện vẫn còn chưa dài ra như cũ, không thể theo kịp uy thế năm đó của hắn.
Nếu là trước kia, thần thông này vừa ra thì sẽ nhấn chìm bốn phía, bao phủ toàn bộ cừu địch ở xung quanh, thế nhưng hiện tại không gian vẫn còn chưa bị phong tỏa.
Đương nhiên, nếu đổi lại là người bình thường thì đây đã là tuyệt sát, cơ bản không thể phát hiện ra những tỳ vết như vầy, chỉ có thể bị đánh trúng và cướp đoạt đi năm tháng.
Xoẹt!
Sau lưng Thạch Hạo hiện lên cánh chim bằng lôi điện, chân đạp trong hư không dọc theo một quỹ tích khó tả đi vòng qua, cứ như là quả lắc đồng hồ tiến về trước vậy.
Nhìn thì rất chậm thế nhưng tốc độ lại nhanh tới cực điểm, chỉ là lưu lại từng bóng mờ nên mới khiến người khác tưởng là hắn vẫn còn lại chỗ, hắn đi theo hình zíc zắc giết tới gần.
Hắn ngồi chồm hổm xuống, chân phải quét về trước bùng phát ra hơn trăm luồng ánh điện, lôi đình nổ tung bao quanh lấy cẳng chân này bổ về phía đầu lâu của Tần Hạo.
"Hả?" Tần Hạo giật mình, đây chính là lần đầu tiên hắn vận dụng bảo thuật vô địch, tuy rằng hiện nay còn thiếu khuyết thế nhưng kẻ địch không thể phát hiện ra nhanh như thế mới đúng, kết quả này nằm ngoài ý muốn.
"Ầm!"
Hắn không thể không giơ tay lên che ở bên tai để bảo vệ đầu lâu, thần quang bùng phát chống lại uy phong của đòn chân phải kia.
Thạch Hạo rất quen thuộc bảo thuật Luân hồi, ghi nhớ sâu trong lòng, khắc in trong tận huyết nhục xương cốt cho nên biết phải đối phó ra sao, hắn sau khi né tránh phù văn thì áp sát ngay tới phụ cận, thần quang vạn trượng, chân phải này còn đáng sợ hơn cả bảo cụ đánh vào cánh tay đưa lên chống đỡ kia.
"Ầm!"
Sức mạnh của một chân này quá lớn, cả cánh tay của Tần Hạo tê dại, mặc cho có chiến y Trường sinh bảo vệ thế nhưng cũng phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Luân hồi!"
Tần Hạo lộ sát cơ, phù văn của Chí tôn cốt cũng chưa có tắt mà lại lần nữa bị hắn thúc đẩy bao phủ về phía Thạch Hạo, lần này cũng không để lại chút lỗ hổng nào.
Hắn tin chắc, trong trận chiến cùng thế hệ thì thứ thần thông này có thể giết địch dễ dàng. Nên biết, năm đó người ấy lấy yếu chống mạnh, cảnh giới tuy không đủ thế nhưng lại dùng thần thông này để giết Thần chứ đừng nói hôm nay lại là chiến với người cùng cấp!
"Ầm!"
Cùng lúc đó, người của Tần tộc chuyển động, có cường giả nhen nhóm Thần hỏa nhanh chóng ập tới hòng chặt đứt đường lui của Thạch Hạo, một quyền nện ra muốn giết chết ngay hắn.
Hơn nữa cũng không chỉ có một người, hai đại cường giả Thần hỏa cảnh đồng thời xuất thủ, một người có con mắt trắng bạc gần như không có tròng đen, bùng phát ra bạch quang chói mắt.
Tên còn lại bắn ra ánh đỏ, lửa thần che kín thân thể, tay cầm cốt kiếm chém thẳng về phía Thạch Hạo!
"Hừ!"
Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, lấy ra lò luyện đan, không chút do dự mở nắp lò trút thiên hà ra ngoài.
Hắn không có công kích Tần Hạo, dù sao cũng là đệ đệ mình, mà tập trung đón lấy hai người kia, lần này ngay cả đất của Mộ tiên cũng lao ra ngoài một ít.
"Ầm!"
Tia điện đan xen giống như là mạng nhện, tiếng sấm đinh tai nhức óc, ánh chớp tóe tung.
Đồng thời, sức mạnh nguyền rủa không chỗ nào không lọt bao phủ hai người, cơ bản không cách nào tránh né được.
"A..."
Một trong hai người hét lớn, bị tia điện đánh cho lông tóc dựng đứng. Hắn cảm giác mình ở Thần hỏa cảnh thì có thể mạo hiểm đỡ lấy đòn đánh này sau đó sẽ giết chết Thạch Hạo. Tuy nhiên chuyện có thể không như mong muốn, lôi đình đáng sợ nhưng kém xa nguyền rủa, khiến cả người hắn hiện lên phù văn thần bí, thân thể run rẩy, miệng môi đen xì.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, tóc bay vù vù, mắt tỏa ánh điện, tay cầm nắp lò nện mạnh tới va chạm cùng kẻ kia.
"Bụp!"
Người này bởi vì trúng nguyền rủa cho nên hành động chậm chạp, cả người không còn chút sức lực nào cả nên đưa tay đỡ lấy, nhưng khi nắp lò đập trúng thì nổ tung, máu tươi tràn ngập.
"Đi chết đi!"
Thạch Hạo hét lớn, khống chế lò luyện đan trấn áp về trước, đi kèm là ánh chớp và nguyền rủa.
Keeng!
Bên cạnh, cường giả Thần Hỏa cảnh tay cầm cốt kiếm rất cẩn thận tới trợ giúp, hắn dùng pháp kiếm làm bằng xương cốt màu tím đánh thẳng lên trên lò luyện đan, vận dụng pháp lực mạnh mẽ hòng đón đỡ đòn đánh này.
Lò luyện đan run lên thế nhưng lại trút thiên hà về phía sau chảy thẳng lên trên thanh kiếm này, lúc này hắn cứ như gặp rắn rết nhanh chóng rút lui lại.
Cùng lúc đó Thạch Hạo quét chân, bịch một tiếng, cú đá này quét trúng lên trên mặt của tên cường giả Thần Hỏa cảnh đã trúng nguyền rủa kia.
Tiếng rên vang lên, xương gò má của hắn vỡ nát đồng thời sáu bảy cái răng kèm theo máu tươi phụt ra ngoài.
Nhưng mà, chung quy lại hắn vẫn là cường giả Thần Hỏa cảnh, mặc dù trúng nguyền rủa thế nhưng vẫn phát ra thần diễm để bảo hộ thân thể, bảo vệ đầu lâu, gian nan rút lui.
Hết thảy chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, lúc này song phương lại tách ra.
Ánh mắt của Tần Hạo lấp lánh, có chút tức giận khi hai đại cường giả xuất thủ.
Con ngươi của mọi người đều co rút, phục kích như thế, hai đại cường giả Thần Hỏa cảnh đánh giết thế nhưng cũng không thể đánh gục được Thạch Hạo, một người trong số đó còn chật vật như vậy.
Chuyện này vô cùng kinh người!
"Lò luyện đan rất thần bí, có thể chứa đựng thiên hà trước Mộ tiên!" Có người nhỏ giọng nói.
Trên thực tế, trong lòng mọi người chẳng hề yên được.
Thạch Hạo nhìn về trước, chế nhạo nói: "Là cao thủ Thần Hỏa cảnh luôn đấy, ấy vậy lại đi đánh lén ta, ngươi còn muốn giữ mặt mũi không hả? Chẳng biết xấu hổ!"
Hai đại cường giả đều lộ vẻ tức giận, lần này quả thật chẳng chút vẻ vang gì, cả hai cùng xuất thủ thế nhưng lại không thể bắt được đối phương, thật sự đúng là mất mặt.
"Tên nghiệt súc không biết trời cao đất rộng này, ngươi sống không qua được hôm nay rồi!" Phía sau có người lạnh giọng nói, người của cung Hỏa Ma đã vây tới.
"Giết hắn!" Đồng thời, những người khác của Tần tộc cũng muốn động thủ.
Đại ma thần tiến lên đứng chung một chỗ với Thạch Hạo, đối mặt với mọi người.
"Xoẹt!" Thạch Hạo giơ tay, trong lòng bàn tay lấp lóe phù văn lôi đình nổ vang tiên trì, khiến nơi đó bùng phát.
Việc này quá đột ngột, cũng rất ngông cuồng bá đạo, bởi vì hắn còn vận dụng cả lôi đình trong lò luyện đan nữa, dung hợp như thế này thì đủ để khiến thần linh kiêng kỵ.
"Ầm!"
Ánh điện đan xen, mọi người rút lui.
"Ồ, tinh thạch chân huyết!" Tên mập hét lên nhanh chóng xuất thủ.
Tiên trì bị công kích, bên trong con suối không ngừng bắn linh vật, thần liệu hi thế ra ngoài, còn có tinh thạch thần bí phong ấn tinh huyết đỏ đậm tỏa ra hào quang.
Con mắt của mọi người đều đỏ hoe, nếu như cân bằng của tiên trì bị đánh vỡ thì không một ai chịu ngồi yên nữa, tất cả đều xông lên tranh cướp.
Nơi đây náo loạn!
Ngay cả Thiểm Điện Tử, Chân Cổ, Đằng Nhất, Thanh Tiên cũng di chuyển, tất cả đều xuất thủ, phù quang bùng phát ngập trời.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó xuất hiện một cánh cửa sáng lấp lánh, bên trong lượn lờ sương mù dẫn tới nơi truyền thừa đầy thần bí kia!
Các cường giả của cung Hỏa Ma và Tần tộc trở nên điên cuồng, không lo nổi chuyện vây công Thạch Hạo nữa, ai nấy đều xông thẳng về trước, những sơ đại khác thì không cần phải nói.
Nếu đi vào trước tiên thì sẽ chiếm được tiên cơ, có thể đạt được vận may lớn.
Thạch Hạo và tổ phụ liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng ra tay, hai người cướp được hai khối thần liệu, còn có một viên tinh thạch đỏ đậm phong ấn chân huyết khiến những người xung quanh đố kỵ.
Nhưng mà, loại tranh cướp này cũng không tới mức không màng sống chết, bởi vì mọi người không muốn trì hoãn ở nơi này, nếu như thuận lợi chờ trong con suối bay ra hết thần vật thì lúc đó sẽ tiến vào trong cánh cửa kia.
"Đây chính là nơi truyền thừa?" Thạch Hạo giật mình, hắn nhìn thấy những dị tượng, phù văn in dấu trong hư không, bắn ra thần âm, hắn và Thập ngũ gia đã giết thẳng vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...