Thế Giới Hoàn Mỹ

"Ta muốn trở lại!" Tử Tiêu Không đứng trên tế đàn, mái tóc tím bay loạn trong gió, con ngươi bắn ra thần mang trong veo, hắn vô cùng điên cuồng.

Hắn là một con Chân hống, muốn thu Thạch Hạo làm người hầu thế nhưng lại bị đối phương cưỡi trên lưng, còn muốn bắt mình làm tọa kỵ nên đã khiến Tử Tiêu Khôn phát điên, nhục nhã vô cùng.

"Quay lại đi." Bên ngoài bí cảnh, trong hư không, một ông lão gầy gò ngồi xếp bằng nơi đó thế nhưng khi chớp mắt, ánh tím như tia chớp, sắc bén kinh người khiến người khác đều rùng mình.

Tóc của hắn rất ít, vẻ già nua trên mặt, ngăn cản lại Chân hống tử kim, nói: "Ngươi trở lại cũng không phải là đối thủ của người ta, không được lỗ mãng, nơi này không có cơ duyên dành cho ngươi."

Tử Tiêu Khôn nghe thế thì sắc mặt đỏ bùng, muốn phản bác thế nhưng khi há miệng chỉ nói được hai chữ, nói: "Lão tổ!"

Mọi người nghe thấy thế thì thất kinh, sau đó là ồ lên, bộ tộc Chân hống tử kim cũng có một lão tổ, hắn ta cũng tới? Chuyện nào tạo nên chấn động, đây là một cự phách từ thời thái cổ!

Liên quan tới hắn tuyệt đối là một truyền kỳ, tộc Chân hống hé miệng hét một tiếng thì có thể khiến nhật nguyệt ở thiên ngoại rơi rụng, đây chính là truyền thuyết do hắn tạo nên.

Trận chiến năm đó, hắn hét lớn một tiếng khiến đối thủ bỏ mạng, trong đó cũng không thiếu Giáo chủ, khiến ngân nguyệt và ngôi sao của vực ngoại rơi xuống, thần uy cái thế!

Khó tin nhất chính là, nhìn thì tưởng tuổi thọ của hắn đã cạn thế nhưng vẫn còn sống!

Năm tháng dài đằng đẵng qua đi, trời mới biết hiện tại hắn đáng sợ tới dường nào rồi.

Đây là cự hung thái cổ nổi danh cùng với lão tổ Thao thiết, trong tình huồng bình thường thì rất ít khi xuất hiện, thế gian này ít có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn.

"Tử Mông huynh, tiểu bối muốn đi rèn luyện thì cứ để hắn đi, không bằng ta cho hắn thêm một miếng mệnh phù răng thú." Bất lão Thiên tôn xuất hiện, người cũng như tên, trông chỉ có mười tám mười chín tổi, trẻ tuổi và nhiệt huyết, đồng thời tướng mạo cũng vô cùng đẹp trai, chỉ là trong mắt có từng điểm tang thương.

"Quên đi, đây không hợp quy củ, hơn nữa hắn tuy rằng xưng là chí tôn trẻ tuổi Hống tộc thế nhưng vẫn thua sơ đại một đoạn. Bộ tộc ta thật sự không có người nối nghiệp rồi." Lão Hống cảm thán.

Bên cạnh, Tử Tiêu Khôn mặt mày xanh lét, thế nhưng cũng không dám phản bác câu nào.

"Đúng là thứ không có chí tiến thủ, chỉ biết cặp kè với nô bộc của người ta, như vậy mà cũng dám xứng đi tranh bá, dám xưng tôn trước mặt kẻ khác?" Lão Hống Tử Mông liếc nhìn hắn, khiến Tử Tiêu Khôn chấn động hai tai, sắc mặt trắng bệch.

Hắn muốn hét lớn, hắn làm như thế cũng vì kiếm chút mặt mũi, muốn kết bạn cùng với truyền nhân của Tiên điện, không muốn đắc tội với người hầu của hắn thế nhưng những lời này không cách nào phát ra được.

Cuối cùng, tính cách bướng bỉnh của Tử Tiêu Khôn nổi lên, nói: "Ta muốn trở lại, dù có chết cũng được!"


Hắn xoay người đối mặt với bí cảnh, không chịu rời đi.

"Đưa hắn tới khu vực của Tần tộc, tới thời điểm đó có thể giúp đỡ lẫn nhau." Tần Trường Sinh mở miệng, kỳ thực muốn chăm sóc Tử Tiêu Khôn đôi chút.

"Ta không muốn đi!" Thiếu nữ của bộ tộc Long tước sắc mặt tái nhợt nói, nàng bị thương quá nặng, thân thể run rẩy nhanh chóng rời khỏi tế đàn.

Tất cả mọi người đều giật mình, thiếu niên Ma vương kia là ai? Trảm phụ tá đắc lực của đại nhân Tiên điện, giết kiệt xuất trẻ tuổi của bộ tộc Chân hống, càng đánh cho thiếu nữ của bộ tộc Long tước không dám tái chiến.

Việc này quá kinh người!

Nơi sâu trong bí cảnh, linh hồ xanh thẳm.

Hơi nước lượn lờ, sương mù như mây, cứ như là tiên cảnh.

Thạch Hạo thưởng thức chiếc linh vũ xinh đẹp trong tay, vô cùng hài lòng, bên trên dày dặc phù văn, nhẹ vung một cái thì nó bắn ra thần mang đầy sắc bén. Đồng thời, còn đi kèm sương khói vô cùng rực rỡ, đây là một chiếc chân vũ nguyên thủy có giá trị kinh người, thuộc về bộ tộc Long tước.

"Không biết con Hống và Long tước kia có xuất hiện nữa không, thế nhưng cũng chả rảnh chờ các ngươi."

Thạch Hạo thu lại chân vũ, đứng trên một tảng đá ven hồ, dùng Trùng đồng thượng cổ quan sát hồ nước trong veo và lấp lánh này, hắn đang tìm kiếm Ngân long liên.

"Sao lại không thấy?"

Hắn lộ vẻ kinh ngạc, hồ nước này cũng không phải rất sâu nên hắn có thể quét tới tận đáy hồ, những loại tôm cá đều nhìn thấy thế nhưng bóng hình của cây bảo dược kia thì không.

Chủm!

Thạch Hạo nhảy vào trong hồ rồi lặn xuống tới tận đáy, nơi này rất yên tĩnh, không có chút kỳ lạ gì, mùi thơm ngát nhàn nhạt lưu chuyển.

"Không hổ là thánh dược!"

Rất nhanh, Thạch Hạo phát hiện ra vấn đề, trong hồ nước này có một dòng sông ngầm dẫn tới một nhánh sông lớn khác, hắn nhanh chóng truy đuổi, không muốn bỏ qua bảo dược hi thế này.

Dòng sông ngầm dưới lòng đất này rất dài đồng thời chảy rất xiết, bên trong dòng chảy này có hương thơm phiêu đãng. Thạch Hạo lộ nét mừng, phát hiện những tàn tích trên đường đi.


Xuôi theo mấy trăm dặm thì dòng nước mới bắt đầu hiền hòa lại, sau đó chảy dần lên trên cao tiến vào một hồ nước khổng lồ.

Ầm!

Một luồng kiếm khí kinh thiên bổ suýt trúng đầu Thạch Hạo khiến hắn tức giận, vừa mới vào hồ lớn này thì đã có người ra tay với hắn, không thể tha thứ được.

Xoẹt!

Một ánh kiếm đỏ đậm lao tới xẻ đôi dòng nước, khiến đáy hồ sụp lún, vô cùng kinh khủng, thế nhưng kiếm khí lần này lại cách xa vị trí khi nãy.

Việc này khiến Thạch Hạo kinh ngạc, sự chính xác quá kém, cơ bản không cần tránh cũng được, chẳng lẽ không phải công kích hắn?

Hắn cẩn thận dò ra thần niệm thì phát hiện bên ngoài đang có rất nhiều bóng người đang hỗn chiến, họ đang triển khai đối quyết kinh thiên, trong đó cũng có sơ đại, có chí tôn trẻ tuổi!

Ngoài ra còn có sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa!

Hắn tỉnh ngộ, mình tiến vào trong chiến trường hỗn loạn này, và cũng chẳng có ai cố giết hắn, chỉ là lan tới nơi này mà thôi.

"Hỏng rồi, Ngân long liên là một cây thánh dược, vô cùng hi hữu, đừng rơi vào tay của người khác nhen." Thạch Hạo thầm kêu không ổn, hắn rất cẩn thận, cũng không có ngoi khỏi mặt mà truy tìm bên trong lòng hồ.

"Rầm!"

Sóng nước bắn lên rất cao, khắp nơi trắng xóa suýt chút nữa đã hất bay hắn lên trời cao.

Chiến đấu trên không trung vô cùng kịch liệt, mấy trăm dặm của hồ nước hoàn toàn mờ ảo, sóng nước ngập trời, khó có thể yên tĩnh được, có rất nhiều phù văn tiến vào trong hồ.

Có thể nói, bên dưới mặt nước cũng hỗn loạn không kém.

Không chỉ có thần lực dâng trào mà còn có cả đạo văn dày đặc, vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy chút là sẽ gặp nạn ngay, rất có khả năng bỏ mạng.

Thạch Hạo chửi thầm, việc này chẳng hề thuận lợi gì, vì hắn lần theo con Ngân long liên kia nên đã gặp phiền toái lớn.


Mà một khi thánh dược này bị người khác phát giác thì chắc chắn sẽ nảy sinh đại chiến siêu cấp, những sinh linh bên trên kia đều sẽ lao xuống tranh đoạt với hắn.

"Xuất hiện đi!" Miệng hắn khẽ nhẩm, một đường truy tìm.

May là, tốc độ của hắn cực nhanh, né trái tránh phải những phù văn bảo thuật tiến vào trong hồ.

"Ồ, phát hiện ra rồi!"

Rốt cuộc, Thạch Hạo cũng nhìn thấy vài luồng ánh bạc, chúng nó có tốc độ cực nhanh, tuy rằng chỉ dài bằng cánh tay thế nhưng lại rất dễ phân biệt được, nó giống như chân long trắng bạc bóng lưỡng.

Ầm!

Sóng lớn ngập trời, nơi đây sôi trào.

Thạch Hạo cau mày, vô cùng tức giận, nếu không phải vì thánh dược thì hắn đã nhào lên chiến một trận rồi, những kiếm khí này suýt chút nữa đã bắn trúng hắn.

Mà những con Ngân long liên này càng không cần phải nói, vô cùng hoảng sợ.

"Hả?" Đột nhiên Thạch Hạo thất kinh, hắn nhìn thấy một tiên thể trắng bóng lóe lên rồi biến mất dưới mặt nước, đang đuổi theo con Ngân long liên kia.

Có người cũng đã phát hiện ra thánh dược sao? Muốn cướp đi.

Một bàn tay trắng dò ra trong nháy mắt bắt lấy được một con Ngân long, sau khi quan sát thật kỹ thì thân thể run lên, tựa như vô cùng bất ngờ và vui sướng.

Thạch Hạo tới gần, yên lặng không chút tiến động, nhìn thấy một cô gái, thân thể cao ráo, trắng mịn như tuyết, thướt tha cảm động, giống như là một tinh linh vậy.

Hơn nữa, người này ẩn giấu truy đuổi, bản lĩnh vô cùng cao thâm, gần trong gang tấc cũng khó mà cảm ứng được, nếu không tận mắt nhìn thầy và lại gần thì khó mà biết được bên dưới mặt nước có một cô gái.

Nàng xuất thủ lần nữa, lại bắt thêm được một con Ngân long.

Thạch Hạo biết, không thể chờ đợi được nữa, hắn tới phụ cận, nhanh như tia chớp chụp lấy chiếc đùi trơn mịn và thẳng tắp của này, dùng phù văn giam cầm lại.

Sau một khắc, hắn nhanh chóng chuyển động,trong nháy mắt đã thu lấy hai con Ngân long liên trong tay nàng.

Hiển nhiên, cô gái này vô cùng khiếp sợ, thân thể trắng mịn lấp lánh ánh sáng nổi hết cả da gà lên, bị tập kích bất ngờ khiến thân thể nàng căng thẳng.

Đồng thời, cả người nàng phát sáng, vận dụng bảo thuật hòng đánh văng Thạch Hạo ra xa.


Việc này khiến Thạch Hạo kinh ngạc, cặp đùi thon trắng mịn như là ngọc thạch này lại còn cứng hơn cả bảo cụ, gợn sóng đáng sợ tỏa ra, nếu như người thường thì đã bị đá chết tươi rồi.

"Tới đây cho ta!"

Hắn chụp mạnh mắt cá chân của đối phương.

"Là ngươi!"

Tóc đen của cô gái này tung bay, quay người lại thì lộ ra dung nhan tuyệt thế, trong con ngươi tràn ngập vẻ hoảng hốt, nàng nhận ra Thạch Hạo bởi vì trước đây không lâu đã từng thấy qua.

Toàn thân áo trắng phấp phới dưới mặt nước lộ ra những vùng da thịt trắng mịn, mặt trái xoan, lông mi dài, mắt to trong veo, tóc đen như thác nước, cả người xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở.

Thạch Hạo tự nhiên nhận ra ràng - Nguyệt Thiền tiên tử.

Ngay sau đó, hắn không chút lưu tình phóng ra động thiên duy nhất, tiến hành trấn phong nàng.

Sự mạnh mẽ của Nguyệt Thiền tiên tử vượt quá tưởng tượng của hắn, mi tâm của nàng phát sáng, một gợn sóng đáng sợ tỏa ra, cái trán trắng mịn phát sáng, lực thần hồn cũng mạnh mẽ không kém.

Mi tâm Thạch Hạo đau nhức, trước mắt biến thành màu đen suýt chút nữa đã bất tỉnh, nếu như là Tôn giả bình thường thì thần thức sẽ nổ tung, vứ vậy tử vong.

Hắn càng vững tin hơn, trong thức hải của Nguyệt Thiền đang có một nguồn sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đang ngủ say, có thể là một vị nữ thần đang ngủ!

Nhưng, chung quy lại hắn đã chống lại được, động thiên duy nhất mở ra, hào quang mông lung lóng lánh làm suy yếu thần thức đáng sợ kia, khiến cho thứ này không cách nào xuyên vào đầu lâu của hắn.

Chủ thân Nguyệt Thiền hoảng sợ, gần đây nàng đã thức tỉnh được một phần hồn lực, trong cự ly ngắn có thể chém giết thiên kiêu trong tộc, chính xác, đây là lá bài tẩy lớn nhất của nàng!

Cũng chính vì vậy, những sơ đại bình thường sẽ không đám giao phong cùng àng.

Mà hiện tại, đòn chủ lực này lại thất bại, không có hạ gục kẻ này, đồng thời cặp chân trắng mịn của nàng bị người này ôm lấy giam cầm trong chùm sáng.

"Chém!"

Thạch Hạo khẽ quát, sau khi nhận ra nàng thì cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc gì nữa, tay phải phát sáng, phù văn đan dệt hóa thành một chưởng đao cắt thẳng về phía chân thon mịn kia.

Nói đi nói lại, hắn vẫn tính có "giao tình" với thứ thân Nguyệt Thiền, thế nhưng lại chẳng có chút gì với tiên tử tuyệt thế trước mặt này, đây là quyết chiến sinh tử.

Vì vậy, hắn không chút do dự mà xuất thủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui