Thế Giới Hoàn Mỹ

Dịch: Độc Nhân
Biên: ronkute

Con chim này linh tính quá rõ, không dài hơn nửa thước, toàn thân sặc sỡ ánh bạc, tuy còn nhỏ như vầy nhưng lại có thể nghe hiểu, có chút hung ác, cặp mắt to đen láy như ngọc thạch đen, bộ mặt vô cùng sinh động.

Thạch Hạo hết trở rồi lại lật, kéo kéo lông đuôi xinh đẹp như ngân hồng, việc này khiến cho lông tơ của chim con đều dựng ngược cả lên, nó muốn liều mạng với Thạch Hạo!

"Tính tình của ngươi sao lại hung vậy hả, đừng có lộn xộn." Thạch Hạo gõ gõ ngón tay lên sau ót của nó khiến chim con đầy xinh đẹp này tức giận không thôi.

Thạch Hạo thấy vui vui nên không ngừng chọc nó, hết gõ đầu lại vuốt vuốt cặp cánh bạc lấp lánh kia, thấy bộ dạng thờ phì phò trông rất buồn cười.

Là một con Ngân Hoàng non sao? Sinh linh này từ xưa tới nay rất hiếm, nếu là thật thì chắc chắn sẽ tạo nên sự chấn động mạnh, các giáo sẽ đứng ngồi không yên.

Dù sao, việc này cũng có thể dính dáng tới một loại bí pháp bảo thuật Chân Hoàng vô thượng!

Thần thông có cấp bậc như thế này đủ để xưng là cấm kỵ, các bá chủ ở thượng giới này đều mơ ước, sẽ tạo nên hồi tai họa, nơi đây chẳng thể yên tĩnh được.

Ánh mắt của Thạch Hạo nóng rát, nuốt một ngụm nước miếng, đây nếu là một con Ngân Hoàng thì quả thật là một vận may nghịch thiên đối với hắn!

"Để tao nhìn cho rõ điểm kỳ quái của mày nào." Hắn lẩm bẩm, chỉ nhìn hình dáng của con chim này thì khó mà đưa ra kết luận chuẩn xác được, hắn lấy ra Trùng đồng hòng xem xét chân cốt trong cơ thể của con chim non này.

"Vù" một tiếng, Trùng đồng run run, phát ra ánh sáng tán loạn, không thể nào nhìn thấu được con chim non này, trong cơ thể của nó hình thành một tầng hào quang màu bạc không ngừng thiêu đốt ngăn cản tất cả với ngoại giới.

Thạch Hạo ngạc nhiên không thôi, con chim này càng thêm bất phàm, dùng Trùng đồng mà cũng không thể quan sát được thì đủ chứng minh sự thần bí của nó.

"Lẽ nào trong cơ thể của nó có thần bảo trời sinh, tự động hộ thể, chặn lại tất cả những thứ này?" Hắn nắm lấy chim nhỏ không ngừng nghiên cứu tìm tòi.

"Mở!"

Thạch Hạo vận dụng đạo âm hét lên một tiếng, dùng sức mạnh thần thức hòng xem ý thức hải của con chim non này. Thế nhưng lại bị ngăn cản, nơi mi tâm của nó phát sáng, đó là một ngọn ngân diễm đang chập chờn do phù văn hóa thành.


Nếu như cưỡng ép thăm dò thì chắc chắn con chim non này sẽ giải thể!

Thạch Hạo vuốt cằm, lẩm bẩm: "Phù văn và tiềm năng của nó vô cùng mạnh, có thể bị động phòng ngự thế nhưng cũng không thể chủ động thi triển pháp môn?"

"Thôi được rồi, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt ở bên người." Hắn cười ha ha, nếu như là một con Ngân Hoàng vậy thì rất ghê rồi!

Con chim này làm vẻ ủ rủ, hờn dỗi.

"Đói bụng không, tao kiếm thức ăn cho." Thạch Hạo tìm lấy một cái chậu rồi bỏ vào chút thịt tươi đưa tới gần chim non.

"Keeng!"

Làm người khác kinh ngạc đó là, con chim non này giơ chân, động tác rất điêu luyện, vô cùng xinh đẹp đánh văng cái chậu về phía gò má của Thạch Hạo.

"Muốn tạo phản hả!" Thạch Hạo chụp lấy cái chậu rồi dùng sức nện xuống đầu của con chim non, khiến nó trừng mắt căm giận.

"Nè, mày là chim nên không ăn những thứ này hả? Đừng có mà trừng với tao, với lại do mày không chịu nói chứ bộ." Thạch Hạo nói.

Con chim này càng tức giận thì càng xinh đẹp, bên trong cặp mắt long lanh kia là ngọn lửa căm giận, dùng cái mỏ nhỏ mổ mạnh về phía Thạch Hạo.

"Mày vẫn chưa có tên hơ, để ta suy nghĩ nào." Nếu đã quyết định nuôi bên cạnh thì Thạch Hạo phải phát huy ra tài nghệ mà mình 'am hiểu' nhất.

"Trước đây, bên cạnh ta cũng có vài thụy thú và chim thần, chúng nó đều có những cái tên rất hay, mày muốn tên gì nào?" Thạch Hạo nhìn nó.

Chim con màu trắng bạc linh cảm điều chẳng lành nên dùng sức trừng hắn.

"Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử, Tam Hắc... Theo thứ tự là tới mày, vậy nên gọi tên gì đây?" Thạch Hạo lẩm nhẩm.

Con chim non màu bạc muốn ngất xỉu, tên gì mà dở dữ vậy? Lại còn đặt tên mình theo thứ tự kia, cảm thật chuyện chẳng lành quả nhiên đã thành sự thật rồi.


"À, hay gọi là Tứ Bạch đi, cứ theo thứ tự mà đặt." Thạch Hạo thì thào, sau đó lặp đi lặp lại cái tên này rồi nở nụ cười ha hả, nói: "Chuẩn, sau này đó là tên của mày đấy."

Chim non mở to hai mắt, rùng mình một cái, cái tên này... khiến nó không thể nào chấp nhận được, cả người đều nổi cả da gà.

"Ánh mắt đó là gì hả, rất mừng đúng không hay là thấy choáng, mắt trừng lớn như thế để làm gì hả?" Thạch Hạo không vừa lòng, bởi vì nó phát hiện con chim này đang khinh bỉ mình.

Thạch Hạo gọi nó là Tứ Bạch thế nhưng con chim này lại thề chết không chịu, không thèm nhìn mặt hắn, bộ dáng vô cùng oán giận, bất kể là nét mặt hay là biểu hiện đều đang chê cái tên này.

"Được rồi, thế thì vì mày ta sẽ phá lệ một lần vậy. Những thần thú và thụy cầm của ta, có hai con rất bất phàm, vì thế tên của chúng nó sẽ khác với mọi người, nhưng thôi ngươi sẽ ngoại lệ vậy." Thạch Hạo nói.

Con chim con lườm hắn, thật sự không tin nó sẽ nghĩ ra một cái tên hay.

"Bọn nó một tên là Bóng Lông, một tên là tiểu Hồng, đều rất giống vẻ ngoài của bọn chúng." Thạch Hạo khoe.

Con chim non lảo đảo, cái tên này quá tệ, thật sự không thể chịu nổi!

"Từ này về sau gọi ngươi là Bạc vậy." Thạch Hạo hài lòng gật đầu, cảm thấy cái tên này rất hợp với chim nhỏ lấp lánh ánh bạc kia.

Chim con tự nhiên sẽ dù chết cũng không theo, tên này quá dở khiến nó phát điên, hiện tại mới nghe thì không sao thế nhưng mấy ngày sau mỗi lần đều bị Thạch Hạo gọi như thế thì đúng là nỗi dày vò.

Khu vực này có rất nhiều tu sĩ qua lại, đám Nguyệt Thiền, Thiểm Điện Tử, Đằng Nhất, Chân Cổ... đều từng giao thủ với người khác, những chiếc tích đáng sợ được lưu lại khiến nơi đây náo động.

Nhưng mà, bất kể tìm kiếm ra sao thì cũng không phát hiện ra cô gái tóc bạc kia.

Vì thế, mọi người tìm tới một quái sư* vô cùng nổi danh nhờ gã bói thử một quẻ, đáp án, cô gái tóc bạc kia vẫn còn ở chỗ này, vẫn chưa hề rời đi.

(*) Thầy bói.


Mấy ngày liên tiếp, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.

Trong lúc này, "Bạc" mấy lần muốn bỏ trốn thế nhưng đều bị Thạch Hạo ôm trở về, cơ bản không có cách nào chạy thoát được.

Lần mới đây, nó chạy ra ngoài thôn thì gặp ngay Thiểm Điện Tử đang giao thủ với người khác, tia chớp đáng sợ xẹt xẹt trên không trung của dãy núi, mặt đất chấn động, kết quả nó ủ rủ tự mình trở về.

Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nâng cầm suy nghĩ, chụp lấy nó tra xét khiến cho Bạc chẳng hề dễ chịu, cặp mắt xinh đẹp trừng lấy hắn.

"Bộ dạng này của mày chẳng hề bình thường chút nào, nếu như bị người khác phát hiện thì sao bây giờ ta, để tao giúp mày thay đổi diện mạo miễn rước lấy mầm họa." Thạch Hạo nói.

Ban đầu, Bạc nghe thấy thế thì cặp mắt chớp chớp tỏ vẻ tán thành, nó làm bộ rụt rè phối hợp với gương mặt đầy biểu cảm.

Nhưng kế tiếp, nó ra sức giãy giụa bởi vì Thạch Hạo lấy ra một đoạn cốt tiễn* rồi cắt xoèn xẹt trên bộ lông của nó, lông chim tán loạn trắng bạc đầy đất.

(*): Tiễn: cái kéo, cái kẹp.

Nó vùng vẫy kịch liệt nhưng vẫn vô dụng, thế này mà gọi là thay đổi diện mạo sao, rõ ràng là đang tàn phá, trong mắt của Bạc lấp lánh ánh lửa, toàn bộ linh vũ đều dựng đứng, nó quá tức giận!

"Hơi khá rồi đó, mày có thích không?" Sau đó không lâu thì Thạch Hạo ngừng tay, lấy một tấm gương đồng đặt trước mặt để nó chiêm ngưỡng.

Bạc ngay về phía gương đồng, trong nháy mắt nhìn thấy mình trong gương thì cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa đã té xỉu trên mặt đất, sau đó thì liều mạng với Thạch Hạo.

Bởi vì bộ lông toàn thân đều bị cắt trụi tới nham nhở, vô cùng thê thảm, xâu xí vô cùng!

"Ta muốn giết ngươi!"

Thạch Hạo thi thoảng nghe được giọng nói của một cô gái rất êm tai thế nhưng âm thanh này lại vo cùng tức giận, hắn nghiêng đầu lộ vẻ càng kinh ngạc hơn mà nhìn Bạc.

Lông cả người của chim non đều dựng thẳng, cơn tức giận bùng cháy trong ánh mắt, dữ dằn trừng lấy hắn.

"Như vầy còn chưa đủ, vẫn có thể bị phát hiện, để tao giúp mày thêm chút nữa." Thạch Hạo chẳng thèm để ý tới nó, tay cầm cốt tiễn linh hoạt uốn lượn.

"Chuẩn rồi đó!" Cuối cùng, hắn lộ vẻ mừng rỡ, vô cùng hài lòng, cất đi cốt tiễn, thả Bạc xuống đất, lần nữa đưa gương đồng tới trước mặt nó.


Bạc gần như không dám mở mắt ra, biết lần ngày còn kinh khủng hơn lần trước nữa, nó linh cảm được rằng, lông đuôi đầy xinh đẹp cùng với linh vũ rực rỡ trên đầu đều bị cắt cụt ngủn hết.

"Yên tâm đi, lần này rất đẹp, bảo đảm mày sẽ ưng ý. Nếu như người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không nhận ra mày là một con Ngân Hoàng đâu." Thạch Hạo nói vô cùng tự tin.

Nhưng khi những câu này lọt vào tai của Bạc thì cứ như bị sét đánh, vẻ bực bội càng tăng hơn, cảm thấy nhân sinh không ngờ thảm thương đến thế, sao lại đụng phải một tên quái thai hung tàn như vầy chứ, suốt ngày tự sướng bản thân!

"Nhìn nhanh đi nào, tay nghề của ta quả thật là xuất thần nhập hóa, lần biến đổi này có thể nói là hoàn mỹ không chút tì vết!" Thạch Hạo giục.

Bạc lén mở một con mắt, trong lòng thật sự rất bất an, không biết mình bị hành hạ tới hình dáng gì nữa, nhưng nói chung lại cũng rất muốn nhìn mình thành ra bộ dạng gì.

Lập tức, con mắt còn lại của nó cũng mở to, cả hai trợn tròn sau đó là hét thảm, nó đập mạnh đầu vào gương đồng rồi hôn mê đi.

Bởi vì, lông chim trắng bạc đều bị cắt tỉa sạch sẽ, giờ cả người trọc lốc, đối với một con chim trời xinh thích chưng diện mà nói, đây tựa như bị đánh rớt xuống dưới mười tám tầng địa ngục vậy.

"Ánh mắt quá tệ, chẳng biết thưởng thức gì cả." Thạch Hạo lắc đầu, rung rung lay tỉnh nó dậy, nói: "Mày không thấy dung mạo của mình đã biến đổi hoàn toàn rồi sao, đã biến thành một chủng tộc khác, ai cũng chẳng thế nhận ra được."

Quả thật, nó là một con chim bồ câu biến hóa từ Ngân Hoàng, đương nhiên bộ lông cũng không còn xinh đẹp thế nhưng vẫn đẹp hơn hẳn với những con bồ câu khác, hình dạng hiện giờ đã biến đổi hoàn toàn.

"Tài nghệ thật tinh xảo mà, đây quả là một kiệt tác hoàn mỹ nhất trời cao, ta không thể không bội phục mình được mà." Thạch Hạo ha hả cười nói, giả vờ khiêm tốn, nói: "Diệu thủ ngẫu nhiên mà có."

Hai mắt của Bạc tóe lửa thế nhưng giờ vẫn không thể nào vận dụng được bảo thuật, nếu không thì phải đốt cháy tên quỷ này tới mức kêu gào vang xin mới thôi, xem thử còn hả hê như vầy được không.

"Cái gì, không tệ lắm đúng không?" Thạch Hạo hỏi.

"Vô cùng bi thảm mà!" Thi thoảng lại vang lên âm thanh đầy du dương kèm theo bị phẫn, còn có tức giận, như ẩn như hiện truyền ra vậy.

"Không sao, nghỉ dưỡng mấy ngày thì sẽ mọc ra một ít ngân vũ, lúc đó sẽ y như bồ câu vậy, sau đó tao sẽ mang mày rời khỏi nơi đây, ai cũng không phát hiện ra được." Thạch Hạo tự tin nói, đồng thời bổ sung, nói: "Sau này nếu lông mọc lại như cũ thì bảo đảm sẽ chế tác lại đẹp như bây giờ."

Còn có lần sau?!

Bạc tức giận, cặp mắt to đen láy như ngọc thạch hừng hực ngân diễm, âm thầm xin thề, chờ lúc nó khôi phục lại chân thân thì sẽ thả tên này vào trong miệng núi lửa, trấn áp trăm năm!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui