Khối cốt này nằm ở trong tay toả ra ánh sáng nhẹ nhàng, không có rực rỡ loè loẹt, cũng không ảm đạm tối tăm, cầm trên tay rất là dễ chịu.
Thạch Hạo kích động, cẩn thận cảm ứng, nó tin chắc vật này chính là chí bảo!
Người của Bất Lão sơn không nhận ra nên nén nó vào trong một góc, nếu như biết được thì đời nào còn ở đây.
Trước đây, Thạch Hạo từng có một khối hoàn chỉnh ở Thạch thôn, khối đó có tác dụng cực lớn, mở ra con đường tu hành cho nó, giúp nó nắm vững căn cơ, đó chính là Nguyên thủy chân giải đang được đặt ở Thạch thôn.
Còn nửa khối nó đoạt được ở thủ phủ Thạch quốc trong lần đấu giá kia, hiện đang trên người nó, lập tức nó lấy ra ghép hai khối cốt trắng bóng lại với nhau.
Đáng tiếc, vẫn không hoàn chỉnh, vẫn thiếu mất một khối.
Nó nghi hoặc, nếu như tập hợp và ghép hoàn chính khối cốt này, chẳng phải sẽ là một khối Nguyên thủy chân giải khác hay sao?
Theo như lời nói của Liễu Thần, Nguyên thủy chân giải tổng cộng gồm ba thiên Thượng - Trung - Hạ, phần đầu tiên là Thần dẫn, một số bá chủ ở thượng giới từng quan sát qua, thiên thứ hai là Siêu thoát, ngay tại hạ giới thì có rất nhiều người tìm kiếm thiên thứ hai này thế nhưng chẳng ai có thu hoạch cả.
Chẳng lẽ, đây lại là thiên thứ hai Siêu thoát ư? Nó cảm thấy không phải cho lắm.
"Nếu là bản trung Siêu thoát, hiện tại hơn nửa ta xem vẫn chưa hiểu, đó là vật mà nhân vật cấp bá chủ mới có thể quan sát." Nó tự nhủ.
Đả Thần Thạch tiến tới đánh giá, nó nói đây ít nhất cũng là một khối Thiên cốt, chỉ là không đầy đủ, mặt trên cũng không có ấn ký gì cả.
Tiểu Tháp chảy nước miếng, vài lần dụ hoặc Thạch Hạo để nó nuốt lấy, hoà vào trong tháp thân của mình.
Chắc chắc Thạch Hạo từ chối ngay, vật này quá quý giá, thế gian khó tìm, nếu như phá huỷ thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Theo như Liễu Thần nói, Nguyên thủy chân giải được sinh ra trước cả khai thiên, sinh trưởng cùng với hỗn độn, nó khắc trên mình những đạo ngân mộc mạc, thế nhưng lại có bí lực của thứ hoá mục nát thành hiếm thấy.
Nó sinh ra cùng trời đất, tạo hoá vạn vật. Mặt trên in những hình thù chim bay cá nhảy, thể hiện toàn bộ những việc sau khi khai thiên tích địa trong vô tận năm tháng qua.
Bất kẻ là thứ gì, chất liệu như thế này, nhẹ nhàng lấp lánh, có quan hệ với Nguyên thủy chân giải, tuy tâm thần Thạch Hạo không yên, luôn nghĩ tới chuyện của ba mẹ thế nhưng hiện tại vô cùng phấn chấn, vui mừng khôn xiết.
Đây tuyệt đối là thu hoạch lớn. Hai khối tàn cốt ghép lại với nhau, chỉ thiếu một khối nữa là hoàn chỉnh, tới lúc đó nhất định sẽ vui hơn cả lúc này.
Đả Thần Thạch kêu gào, bắt chước theo dáng vẻ của Thạch Hạo khi ở Bách đoạn sơn, la hét: "Của ta, của ta, đều là của ta!"
Các loại vật liệu trong bảo khố này chồng chất như núi, bảo huy chiếu rọi cứ như là quang vụ mịt mờ vậy, sáng rực khiến người khác phải nheo mắt,cuốn hút người khác vào bên trong, không cách nào kiềm chế được.
Bảo vật ở đây cứ như là cỏ rác, xếp chồng bừa bãi lên nhau, mà thần liệu ít nhất cũng có tới hai mươi loại khiến tiểu Tháp thèm nhỏ dãi.
Nhưng mà, với tình cảnh này, nó phải để Thạch Hạo chọn thu hoạch trước, sau đó mới tới phiên nó.
Không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến nó cẩn thận như thế, ép nó phải tuân theo một loại pháp tắc cân bằng, ở phương diện này gần như là ngang bướng, không hề thay đổi với quyết đinh của mình.
Thạch Hạo lưu luyến, những thứ này giá trị quá lớn, ví như Thái dương thạch lấp lánh ánh vàng, đây chắc là Thiên nhật bị phá huỷ, cô đọng lại thành tinh hạch to bằng nắm tay, năng lượng ẩn chứa bên trong khó mà tưởng tượng nổi.
Dù là ở thượng giới, những thần ma kia nhìn thấy cũng phải đỏ mắt, giá trị vô cùng lớn.
"Ha ha, đúng là vận may, lại có đất Hỗn độn à?" Tiểu Tháp kinh ngạc kèm theo vẻ vui mừng khó tả.
Đất hỗn độn không phải là vật phàm, vượt qua cái gọi là thần liệu, cả thế gian khó mà tìm thấy, có thể gặp chứ không thể cầu, bởi vì bên trong có ẩn chứa dấu ấn của thời đại hỗn độn, có thể chế tạo ra bảo cụ vô thượng.
Năm đó khi ở tổ Côn Bằng, Thạch Hạo cũng đạt được một ít, tuy không lớn thế nhưng cũng khiến tiểu Tháp vui mừng, nhưng giờ lại thấy một đống to như đầu đứa trẻ con.
"Thứ tốt nhen!" Tiểu Tháp cười ha hả, muốn nuốt hết vào trong.
Thạch Hạo ngăn lại, một đống này tương lai rất có thể sẽ cần dùng để chế tạo bảo cụ, kết quả lại bị tiểu Tháp gạt bỏ, nói cho nó biết, sau này với sự hỗ trợ của mình thì đời nào không luyện được bảo cụ mạnh mẽ?
"Tao muốn sửa chữa Bất diệt chiến y!" Thạch Hạo hét lơn, thế nhưng đã chậm, tiểu Tháp cao cỡ gang tay như cá voi hút nước, hút sạch thần liệu ở trước mặt.
Thạch Hạo chỉ biết trơ mắt nhìn, sau đó tiểu Tháp lườm nó, nói: "Cho ta khối tàn cốt trắng bóng kia, ta có thể cân nhấc tìm cho ngươi một vài thần liệu."
Bên kia, Đả Thần Thạch cũng chẳng hề ngượng ngùng, nó cứ như là con người há cái miệng thật lớn, hàng loạt mảnh vụn bay tán loạn, hào quang lưu chuyển.
Đương nhiên, còn rất nhiều vật liệu không đáng lọt vào mắt của tiểu Tháp, Đả Thần Thạch thì không được nuốt, tất cả đều bị Thạch Hạo quơ sạch vào trong túi càn khôn.
Những thứ này đều là vật liệu báu vật, chỉ có điều yêu cầu của tiểu Tháp quá cao, nó chỉ cần những vật liệu có thần tính, hoặc là những thứ có phù văn độc đáo thì mới nuốt mà thôi.
Những vật liệu còn lại này sẽ làm phong phú hơn bảo khố Thạch quốc, dù gì cũng là vật của Bất Lão sơn, song phương đối lập nhau, nếu cướp bóc như thế thì nó cũng chẳng hề bứt rứt trong lòng gì cả.
Sau khi rời khỏi bảo khố thì Đả Thần Thạch ợ một tiếng no nê, trong miệng không ngừng phun ra hào quang, giống như uống rượu say xỉn vậy. Còn tiểu Tháp thì vô cùng hài lòng, toàn thân trắng bóng, những vết tích lưu lại lúc chiến đấu vừa rồi đều biến mất tăm.
Bất Lão sơn, tích luỹ từ thượng cổ cho tới giờ đều bị bọn nó cướp sạch, sự tổn thất này khó có thể đánh giá được.
Ngoại giới, đại chiến vẫn rất kịch liệt, Bất lão Thiên tôn đang quyết đấu với tên sinh linh kia, vận dụng Ngũ hành sơn để phóng thích khí tức bất hủ.
"Ồ, hắn vẫn còn chiến đấu được à, đáng lẽ thời gian của hình chiếu này không duy trì tới giờ mới đúng chứ?" Tiểu Tháp thất kinh.
"Không đúng, hắn mang tới một pháp khí kỳ lại." Bỗng nhiên nó có phát giác, trên đầu của Bất lão Thiên tôn có một bức tranh lờ mờ, đang không ngừng bổ sinh tinh khí mà hắn đã tiêu tán kia, giúp cho cuộc chinh chiến này diễn ra lâu hơn.
Người của Bất Lão sơn phát hiện bảo khố bị trộm thì vô cùng tức giận, thế nhưng không hề có bất cứ biện pháp nào, chỉ biết đứng nhìn la ó mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi bảo khố thì tiểu Tháp lảo đảo, bắt đầu phá giải đại trận nơi đây, những vật liệu dùng để bố trí trận cũng không bỏ sót, việc này khiến cho Thạch Hạo không biết nói gì cả.
Rời khỏi bảo khố thì Thạch Hạo lập tức tới vườn thuốc của Bất Lão sơn, khi tới tới thì thấy toàn bộ cây cỏ đều héo úa, tinh khí khô cạn.
"Thật đáng tiếc mà!" Trong lòng nó đau như cắt.
Không nghi ngờ chút nào, sau khi sinh linh bất diệt kia thoát vây, há miệng hút một hơi nguyên khí trời đất, nhật nguyệt tinh hà... vườn thuốc này không có may mắn thoát khỏi.
Nơi đây có rất nhiều linh dược, bảo dược liên miên, kết quả toàn bộ héo úa, tinh hoa mất hết, dù là thân rễ cũng bị hao tổn, khó mà sống được.
Tổn thất này vô cùng khổng lồ, Thạch Hạo thở dài, vô cùng tiếc nuối, lẽ lão vào bảo sơn mà đi tay không về? Việc này khiến người khác phát điên mà.
"Thánh dược ở nơi nào?" Thạch Hạo vứt bỏ mọi việc, hoá thành một Hùng hài tử tìm kiếm khắp nơi, còn lấy ra cả Trùng đồng để tìm kiếm.
"Tìm thấy rồi!" Nó kêu lên một tiếng vui mừng, nơi phương xa có một trận pháp vô cùng bí ẩn, ngăn trở linh khí tiết ra bên ngoài, nó nhanh chóng phóng về trước.
Trên đường tiến tới, nó nhìn thấy mấy cái hồ Niết bàn thế nhưng tất cả đều đã khô cạn, nó còn chưa thử nghiệm mà tên sinh linh kia vừa thoát khốn đã hút cạn khô rồi.
Đúng là đáng tiếc, trong ao đều là bảo dịch, vô duyên vô cớ bị lãng phí.
"Tiểu Tháp, mau mau phá trận." Thạch Hạo sốt sắng, lần đầu tiên đứng gần thánh dược như vậy.
Bất Lão sơn tự nhiên là có cao thủ, đặc biệt là khu vực này, thế nhưng ai có thể chặn đứng tiểu Tháp? Nó chấn động nhẹ, trận pháp thần linh tan rã, một đống vật liệu bị nó hấp thu.
Không cần nói nhiều, lần này nó là người có thu hoạch phong phú nhất, đoạt được cả đống thần liệu.
"Ồ, đất Ngũ sắc, thứ tốt!" Tiểu Tháp kinh ngạc.
Ở đây, có một cái hồ linh dịch thế nhưng đã khô cạn từ lâu, tinh khí đều tiêu hao hết, dù được đại trận bảo vệ thế nhưng cũng bị tên sinh linh bất diệt kia nuốt sạch.
Mà trong ao có bốn cái chậu bằng đá lưu chuyển thần quang năm màu, đây chính là báo vật hiếm có trên thế gian, nhìn thấy thứ này tiểu Tháp chảy cả nước miếng, nhanh chóng vọt tới.
"Đây chính đất Ngũ hành ở trên Ngũ hành sơn, có thể trồng thần vật, vừa khéo ta lại muốn nếm thử mùi vị ra sao, rốt cuộc cũng toại nguyện." Nó cười đến nỗi không ngậm lại được miệng.
"Không được!"
Thạch Hạo ngăn cản, bởi vì trong đất Ngũ hành này có trồng một cây rất quái dị, có năm lá, mà mỗi lá cứ như là bàn tay của trẻ nhỏ, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.
"Chẳng lẽ là thánh dược của Bất Lão sơn - cây Ngũ nguyên?"
Nhìn thì giống như cây cỏ, phiến lá khô héo, gần như chết đi, hào quang năm màu nhàn nhạt lưu chuyển, hương thơm lan toả.
"À, ở hạ giới thì cũng chỉ là cỏ, mang tới thượng giới mới có thể lột xác trở thành cây, tinh hoa thần tính vô lượng. Nhưng mà, cây cỏ này cũng là thánh dược, suýt chút nữa thì bị tên sinh linh kia hút sạch. Nói chung lại, dù gì cũng là thánh dược, sức sống rất mạnh mẽ, vẫn còn sống." Tiểu Tháp cũng thấy đáng tiếc.
"Đây là thánh dược, tuy gần chết, tinh hoa thần tính cũng không còn lại mấy phần, thế nhưng mang đi thì hay hơn, vạn nhất sau này có thể phát triển thì sao." Thạch Hạo quyết định.
Lần này, tiểu Tháp lại áp chế ham muốn, không có nuốt lấy đất Ngũ hành.
Người của Tần tộc tức giận, có người nhìn thấy nó mang đi chậu quý trồng cây Ngũ nguyên thì biến sắc, thế nhưng không cách nào ngăn cản.
"Thứ tốt, rốt cuộc cũng đạt được một cây thánh dược chân chính, hi vọng nó có thể sống sót." Thạch Hạo vô cùng vui mừng.
Năm đó, ba mẹ nó tới đây cũng vì cầu mấy cái lá cây này, kết quả bị từ chối và còn bị giam cầm, hiện giờ cả cây nó cũng mang đi luôn.
"Nếu như ngươi mang tới thượng giới, nhất định nó sẽ hoá thành cây Ngũ nguyên, giá trị không sao đo lường được!" Tiểu Tháp bình luận.
Đột nhiên, nó chấn động rồi lộ vẻ kinh sợ, đưa mắt nhìn về phương xa, sau đó khẽ hô một tiếng, ám chỉ không ổn.
Ở phương Tây, có kim quang vô lượng toả ra, khí lành dân lên đè ép cả thiên địa, sau đó một thân ảnh khổng lồ hiện ra, trang trọng mà uy nghiêm, từ bi mà thần thánh.
Đó là một tượng thần cực lớn, toàn thân ánh vàng đang ngồi xếp bắng trong hư không, còn lớn hơn cả một ngọn núi.
"Hình chiếu của cái tên Tây Phương giáo làm sao cũng hạ xuống chứ!" Vẻ mặt của tiểu Tháp trở nên nghiêm túc.
Đó chính là một pháp tướng vô cùng to lớn, nó nhanh chóng cô đọng lại thành một Trượng lục kim thân, toàn thân óng ánh và sáng rực, cực tốc tiến tới, trong tay cầm một đoạn tre xù xì.
Sinh linh bất diệt xoay ngời rời đi, không có ham chiến nữa.
Khiến tiểu Tháp thất kinh chính là, sinh linh bất diệt này đang bay về phía nó, đây là dẫn hoạ điển hình, muốn chia sẻ gánh nặng.
Tiểu Tháp hô lớn một tiếng: "Ta đã thả ngươi ra, ngươi lại dùng cách này để trả ơn đấy ư?"
"Giúp ta chặn ba ngày, khi nguyên khí hơi khôi phục, tất có báo đáp lớn." Sinh linh bất diệt lên tiếng, cánh chim màu vàng che ngợp trời xanh, âm thanh đinh tai nhức óc.
Nói nó một đấu ba, đời nào nó chịu mạo hiểm, xưa nay nó là người chưa bao giờ chịu thiệt.
Biết làm sao được, tốc độ của tên sinh linh bất diệt này quá nhanh, hai cánh giương ra, mây mù vàng óng đảo lộn, núi sông trên mặt đất hoá thành tro bụi.
Hắn chạy tới rồi cuốn lấy tiểu Tháp, khiến cho nó nguyền rủa liên tục.
"Rầm!"
Khúc tre óng ánh cứ như ngọc bích điểm về trước, đánh thẳng lên thân tháp khiến nó ngã nháo nhào.
Phía sau, Trượng lục kim thân phát sáng, trong tay cầm khúc tre đánh thẳng về phái nó.
Tiểu Tháp tức giận, đánh ra một luồng kiếm khí hỗn độn, toàn bộ đánh thẳng lên trên người Trượng lục kim thân, vô cùng kinh khủng.
"Dám ra tay với cả ông, coi chừng ông đập nát cả miếu thờ của ngươi đấy!"
Một bên khác, Bất lão Thiên tôn còn có cả Ngũ hành sơn cũng truy tới, lần nữa quyết đấu với sinh linh bất diệt kia, muốn thừa cơ hắn suy yếu để trấn áp.
"Vù!"
Tử khí đông lai, nơi xa một con trâu già xuất hiện, từ từ đi tới, đang cõng một bóng mờ giáng lâm xuống, sinh linh kia lưng vác kiếm tiến vào trong chiến trường.
Tiểu Tháp nguyền rủa, sao lại tới cùng lúc nhiều như thế?
Nó tránh né không tham chiến, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cũng không có nán lại lâu. Mà tên sinh linh bất diệt kia cũng rất cnahr giác, cũng không có chống đỡ trực hiện, hắn đuổi theo sau tiểu Tháp không hề rời bỏ.
Tiểu Tháp tức giận thế nhưng cũng không thể làm gì cả.
Nó chỉ có thể uy hiếp những người khác, nói: "Nếu còn dám đuổi nữa, ông đánh tan hình chiếu, rồi diệt sạch đạo thống của các ngươi chừ!"
Những người này lần lượt hiện thân tạo nên một biến hoá khó tả, Huyền vực rung động, khí tức sinh mệnh phồn thịnh.
"Ồ, một bảo giới thái cổ nào đó mở ra, cơ duyên thật lớn mà." Trượng lục kim thân kia khẽ nói.
Lần này, cái tên sinh linh bị trấn áp vô tận năm tháng kia bỏ mặc tiểu Tháp, trực tiếp xông về phía trước, muốn tìm khí thế thần bí kia.
Tiểu Tháp mắng to, sau đó đuổi theo, bởi vì nó cũng cảm nhận được, khả năng có cơ duyên lớn xuất hiện.
"Quả nhiên, một bảo giới thái cổ xuất thế!" Bá chủ thượng giới đều giật mình.
Thạch Hạo được tiểu Tháp mang theo, trước tiên nhằm về địa phương bí ẩn kia, nó vô cùng kinh ngạc, bởi vì nó nhìn thấy một vài người quen, là đám người Lam Vũ, Thuỷ Nguyệt, Hồng Hoàng...mới quen trước đây không lâu, bọn họ đều là các quý nữ và thiên tài của thượng giới.
Tiểu Tháp nhanh chóng tiến vào bảo giới thái cổ, mấy bá chủ cũng vọt theo sau.
"Liễu Thần!" Thạch Hạo kinh ngạc, nó cảm ứng được một luồng chấn động ngập trời vô cùng quen thuộc, đó thuộc về Liễu Thần.
Nó đã biến mất nhiều ngày, là đi tìm một cơ duyên mới, Thạch Hạo không nghĩ rằng nó lại xuất hiện ở trong bảo giới thái cổ này, bất ngờ phát hiện được khí thế của nó, hiển nhiên nơi này xuất hiện cũng có một phần liên quan tới Liễu Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...