Người tí hon này không lớn, ngồi xếp bằng ngay trước xương trán thế nhưng dáng vẻ lại vô cùng trang nghiêm, hình dáng y chang như Thạch Hạo nhưng vẻ nghiêm túc và thần thánh hơn hắn nhiều.
Người tí hon này tựa như một vị Cổ Thần thời hỗn độn và cũng tựa như là một vị Chân Tiên yên lặng bất động, miệng tụng chân kinh, tỏa ra từng tia ánh bình minh cùng với khí hỗn độn.
Tiếp đó, ba luồng tiên khí lưu chuyển và quấn quanh thân thể của người tí hon cao bằng nắm đấy ấy, tôn lên vẻ uy nghiêm và không thể xâm phạm.
Thạch Hạo chìm đắm vào trong một hoàn cảnh kỳ diệu, Đoán Thần pháp không ngừng vận chuyển rèn đúc nguyên thần, dẫn dắt sức mạnh của Hoàng Tuyền quả đang từ từ truyền vào trong, luyện nấu sức mạnh tinh thần của bản thân.
KInh văn rất thần bí, từ Nguyên Thủy Chân giải tới Lục Đạo Luân Hồi, từng môn không ngừng hiện lên rồi lại biến mất, tiếp đó là từ từ hóa thành chữ viết rồi in khắc lên trên thân của người tí hon ấy.
Đây là một biến hóa vô cùng thần kỳ, Thạch Hạo cảm thấy mình như đang giác ngộ, đang tìm Đạo, hàng loạt áo nghĩa đang từ từ lướt qua trong lòng, càng ngày càng thông hiểu, sự lý giải càng thêm sâu sắc hơn trước kia.
Rất nhiều người bản thân cho rằng đã hiểu rõ thế nhưng hiện tại mới thật sự nắm giữ, vả lại còn hiểu sâu hơn, lúc này nguyên thần đang tiến hóa giúp cho sức lĩnh ngộ của hắn tăng mạnh, đạo hạnh thâm sâu hơn.
Lại có thể như vậy nữa chứ!
Đây là một tạo hóa không cách nào tưởng tượng nổi, một trái Hoàng Tuyền quả mà lại giúp nguyên thần của Thạch Hạo trở nên cường tráng, do đó dẫn tới biến hóa kinh người như vậy.
Người tí hon cao bằng nắm đấm kia lơ lững trong hư không và ngồi xếp bằng trước xương trán của Thạch Hạo, nguyên thần ly thể, tìm hiểu những chân lý và quy tắc tự nhiên bên trong thiên địa này.
Trong nháy mắt, Đoán Thần pháp chợt đình chỉ, chỉ còn lại người tí hon đang dựa theo bản năng tiếp tục tụng kinh, rút lấy áp nghĩa của chư thiên!
Thạch Hạo không nhúc nhích, chí có nguyên thần hóa thành người tí hon bằng nắm đấm ngồi xếp bằng nơi đó, trên thực tế thì đó chính là hắn, là đang ngâm tụng các loại kinh văn.
Thần quang lấp lánh, hắn tiến vào trong một trạng thái không cách nào miêu tả được, tựa như đang trải qua luân hồi, đang sống lại ở thời viễn cổ, hắn như đang bước tới một nơi mịt mờ, muốn đi tới đời này!
Các nội dung quan trọng của Nguyên Thủy Chân Giải lần lượt hiện ra, sự rõ ràng trước nay chưa bao giờ có, trước kia hắn khổ sở tìm hiểu, cảnh giới càng tăng thì sự hiểu biết cũng càng tăng theo, thế nhưng hiện giờ lại đang nối liền, dung hợp, độ sâu sắc thâm thúy còn hơn ban đầu nhiều!
Ngày xưa cho rằng mình đã hiểu rõ thế nhưng giờ nhìn lại thì hoàn toàn sai lầm, vẫn còn kém xa, cho tới phút này hắn mới hiểu rõ toàn bộ quyển kinh văn này.
Nguyên Thủy Chân Giải không phải là bảo thuật, không phải là thiên công, mà là phương pháp cổ điển nhất, là đạo lý nguyên thủy nhất trên thể gian, nắm giữ nó thì có thể tiếp cận được với bản chất của càn khôn này.
Nó có thể rút ngắn lại những thứ phiền phức, để cho toàn bộ những thứ huyền bí không còn là bí mật nữa, biến những thứ bí ẩn trong chư thiên trở thành chuyện bình thường.
Hóa phức tạp thành đơn giản, đại Đạo đơn giản nhất!
Vấn đề ở đây là không phải xem ý nghĩa của nó, hiểu chân lý của nó, mà là hiểu rõ về cấp độ sinh mệnh thật sự, không phải là lý giải hiểu rõ những thứ ở trước mắt!
Trong chớp mắt tâm linh trong suốt thì Thạch Hạo chợt bừng tỉnh, như thể hồ quán đỉnh, tất cả đều rõ ràng, khi đối chiếu với những thứ mà mình hiểu biết trước đây thì hoàn toàn khác.
"Kinh văn quý giá nhất, những vật quý giá nhất vẫn ở bên cạnh ta, chỉ là không có lý giải toàn bộ mà thôi." Hắn chợt nhânj ra.
Có thể không riêng mình hắn, tất cả mọi người trên đời này vẫn chưa từng hiêu rõ bản chất chân nghĩa của Nguyên Thủy Chân Giải, nó có thể giúp cho một người quan sát cả thế giới, cái ánh nhìn về áo nghĩa chư thiên hoàn toàn khác với trước kia.
Hóa thứ tầm thường thành thần kỳ! Trước kia, Thạch Hạo từng nắm bắt được một chút, thế nhưng nếu so với hiện giờ thì cũng chỉ là da lông mà thôi!
Hiện giờ hắn đã thật sự hiểu được, cái gọi là hóa mục nát thành hiếm thấy, cốt văn đơn giản nhất cũng có thể gây dựng ra thần thông huyền diệu, bảo thuật bình thường cũng có thể tỏa sáng.
Không có phù văn nào vô dụng cả, cũng không có bảo thuật nào yếu kém nông cạn, chỉ là chưa tới thời điểm để nó lóa sáng, nói tóm lại chỉ do người không đủ mạnh mà thôi.
Đương nhiên, nếu như thần thông đủ mạnh thì bước khỏi đầu sẽ cao hơn một bậc.
Nguyên Thủy Chân Giải cũng không hề phủ nhận về những thần thông vô thượng như Côn Bằng pháp, Lôi Đế thuật, nó cũng chỉ giúp cho những đạo pháp này càng mạnh mẽ hơn, dựa vào chân nghĩa nguyên thủy cổ điển nhất để thúc đẩy.
"Ta sẽ càng mạnh mẽ hơn!"
Thạch Hạo có cảm giác này, hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, dường như bừng tỉnh từ trong một giấc mộng đẹp và rồi giác ngộ.
Trước đó, hắn rất kiêu căng tự mãn, cảm thấy mình đã là một trong những người mạnh nhất trong Thiên Thần cảnh từ cổ chí kim!
Mãi tới giờ hắn mới hiểu rõ, lúc ấy bản thân quá tự phụ, chỉ tới lúc ở ranh giới như vầy thì mới hiểu rõ, hắn mới cảm thấy bây giờ mới thật sự là một trong những người mạnh nhất từ trước tới này.
Hơn nữa hắn tin chắc, cũng có người hiểu được loại chân nghĩa này, dù không thông qua Nguyên Thủy Chân Giải thì sẽ thông qua những phương pháp khác để nắm được.
Đối với Thạch Hạo, Nguyên Thủy Chân Giải không phải là bảo điểm vô địch mà chỉ là một bộ kinh văn hữu dụng nhất, kích thích tâm linh nơi sâu nhất giúp hắn giác ngộ.
Tất cả rất đột ngột, chỉ mới ăn vào một trái Hoàng Tuyền quả, nguyên thần đang từ từ lớn mạnh, nháy mắt khi ngâm tụng kinh văn thì hắn chợt dựa vào thứ này để hiểu được chân giải.
Hoàng Tuyền quả không phải là mấu chốt, chỉ là chất xúc tác, nếu như không có cơ duyên lần này thì sớm muộn gì cũng sẽ có những nguyên nhân khác kích thích mà thành.
Chỉ là lần này quá đúng dịp nên mới giúp hắn cảm ngộ sớm hơn mà thôi, tích lũy đã quá đủ và chỉ còn thiếu một chút linh quang thì sẽ được khai sáng.
Nguyên thần ngộ đạo, kinh văn gia trì, các dấu ấn phù văn càng ngày càng nhiều được in khắc lên trên thân của người tí hon cỡ nắm đấm kia, giúp cho hắn càng thêm thần thánh và trang nghiêm hơn.
Đoán Thần pháp không còn được vận chuyển nữa, chỉ có mỗi sự tồn tại theo bản năng ngâm tụng chân kinh của Thạch Hạo.
Sau khi hiểu rõ Nguyên Thủy Chân Giải thì bắt đầu tới các loại như bảo thuật Lôi đế, Lục Đạo Luân Hồi thiên công, tựa như giống như luân hồi vậy, lần lượt từng loại một.
"Như đang ở luân hồi..." Về sau, Thạch Hạo chợt có một loại ảo giác như đang chuyển thế thật sự, mỗi một môn bảo thuật chí cường hay là thiên công phảng phất như đã từng học qua, chỉ là đang trong quá trình lãng quên của vãng sinh, hiện giờ mới nhớ lại được.
Trong lúc vô tình ba luồng tiên khí quấn quanh trên thân của nguyên thần chợt di chuyển lên tới đỉnh đầu rồi hóa hành Bông hoa đại đạo, một đóa trong đó có một sinh linh đang ngồi xếp bằng và tụng kinh bên trên, đi kèm là những mảnh vụn thời gian, không thuộc về đời này, không thuộc về tương lai, tựa như đang ở quá khứ vĩnh hằng vậy.
Một trong ba Bông hoa đại đạo được xây dựng từ tiên khí của Thạch Hạo lại hoàn toàn khác với hai bông còn lại, bên trong bông hoa đó lại sinh ra một sinh linh.
Sinh linh này y chang hắn nhưng như đang sinh sống ở quá khứ, bản thân sớm đã biến mất từ vạn cổ.
Chỉ là hiện giờ mới được nối liền và cộng hưởng với mình, hắn có cảm giác của luân hồi, hắn đinh ninh như mình đã học vạn pháp của cả thế gian, tất cả đều xuất phát từ đây.
Thậm chí, vừa nãy khi hiểu rõ Nguyên Thủy Chân Giải thì cũng có quan hệ cực lớn tới sinh linh sinh sống ở quá khứ này.
Sinh linh này đang ngâm tụng kinh văn, được mảnh vụn thời gian quấn quanh, chí cao vô thượng, lạnh lùng dõi mắt nhìn xuống hắn của kiếp này.
Việc này làm cho tâm linh của hắn chấn động, một loại trải nghiệm khó có thể nói rõ, có sợ hãi, có hưng phấn, có mới lạ, vô cùng phức tạp.
"Luân hồi cũng chẳng hề có ý nghĩa chính xác nào cả, chỉ có sự diễn dịch về bản chất sinh mệnh..." Cho tới giờ phút này Thạch Hạo vẫn không tin về việc chuyển thế, hắn vẫn dựa theo những gì mình hiểu biết để lý giải mà thôi.
Ngộ đạo, cảm ngộ ở cấp độ cực kỳ sâu!
Đây chính là thu hoạch lớn nhất của Thạch Hạo, sinh linh bên trên Bông hoa đại đạo kia cộng hưởng cùng với nguyên thần, không ngừng thể ngộ áo nghĩa của vạn ngàn đại Đạo, cảm ngộ sự biến thiên của thương hải tang điền, xuất thần trong nháy mắt ấy tựa như xoay chuyển cả trăm ngàn đời, quá kỳ diệu.
Bên trên nguyên thần của Thạch Hạo là vô số kinh văn, không ngừng cộng hưởng.
Nhưng về sau chỉ còn lại một phần quan trọng nhất, chính là Nguyên Thủy Chân Giải, nó trở thành bản chất căn nguyên và những thứ khác chỉ tô điểm ở bên trên mà thôi.
Vạn pháp biến mất, chỉ còn nguyên thủy nhất!
Sau đó, Nguyên Thủy Chân Giải hóa thành hoa văn phức tạp nhất rồi từ từ bong tróc rời khỏi nguyên thần, tiếp đó bềnh bồng về phía dấu ấn bên trên đóa hóa sinh ra sinh linh thần bí kia.
Những hoa văn này muốn in khắc lên trên người của sinh linh ấy.
Tiếp đó, những pháp tắc thần thông khác cũng lấp ánh, không chỉ mỗi xuất hiện và lưu chuyển bề mặt phía ngoài mà nó còn bắt đầu khắc họa vào bên trong nguyên thần, sau đó bong tróc từng miếng và di chuyển về Bông hoa đại đạo có những in khắc bên trên kia.
"Ồ?" Thạch Hạo kinh ngạc, hắn tỉnh lại.
Diễn biến quá thần kỳ, một thứ là quá khứ và một thứ là hiện tại ư? Hai bông hoa đại biểu cho ý cảnh hoàn toàn khác nhau.
Mà những kinh văn đó cũng là đang làm ra lựa chọn nên lấy hay bỏ ư?
Thạch Hạo cảm thấy mình như nắm được thứ gì đó thế nhưng cũng lại đang bỏ qua thứ gì đó, đáng tiếc hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, tất cả những việc này đều dừng lại và biến mất chẳng còn chút tăm hơi.
Không biết lần sau khi tiến vào trạng thái này thì cần phải đợi tới khí nào.
Thu hoạch to lớn nhất chính là, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Nguyên Thủy Chân Giải, đây là cơ bản nhất!
"Hai Bông hoa đại đạo còn lại khi nào mới xuất hiện sinh linh đây? Có thể vào lúc ấy thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ, ta sẽ thành công!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn có một loại trực giác, dự cảm như vậy.
Hắn cảm thấy quá trình vừa nãy tựa như đang diễn dịch một thứ gì đó, cũng không phải là hoàn chỉnh, chỉ có mỗi Nguyên Thủy Chân Giải và sinh linh tựa như ở quá khứ kia đang ngưng tụ cùng với nhau và hoàn thành nên một điều gì đó.
Còn những pháp môn khác cùng với hai Bông hoa đại đạo vẫn còn chưa hoàn chỉnh.
Tới đây thì tiếng tụng kinh đã đình chỉ, mà Đoán Thần pháp cũng bắt đầu được vận chuyển, tiếp tục làm lớn mạnh nguyên thần, rút lấy thần hiệu của Hoàng Tuyền quả.
Giống như lúc ở Ích Tà thần trúc, thu hoạch lần này của Thạch Hạo cũng không phải là thần dược cho bản thân mà là cảm ngộ của sự kỳ lạ!
Ở nơi Ích Tà thần trúc thì hắn ngộ ra khái niệm ban đầu của con đường chính mình sau này, mà ở nơi này hắn hoàn toàn hiểu rõ Nguyên Thủy Chân Giải, và cộng hưởng với sinh linh bên trên một Bông hoa đại đạo, tựa như là luân hồi vậy.
"Ta càng mạnh mẽ hơn nữa rồi!"
Thạch Hạo cảm nhận được chỗ kỳ diệu của Nguyên Thủy Chân Giải, điều khiển các loại pháp môn càng thuận buồn xuôi gió hơn, thông thuận hơn trước đây nhiều, có thể tung ra thần uy không cách nào lường được.
Hắn cảm thấy nếu như giờ rời khỏi đây và quyết chiến với những Thiên Thần khác, lúc ấy sẽ rất kỳ diệu, sẽ không hề gian nguy hắn rất muốn kiểm nghiệm lại thành quả của chính mình.
Chỉ là, hắn vẫn chưa thể rời đi được.
Tiếp đó, Hoàng Tuyền quả phát huy ra tác dụng của mình, giúp nguyên thần của hắn lột xác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn mơ màng, hỗn loạn, nguyên thần đang lớn mạnh, đang tăng cường, làm hắn như rơi vào trong cơn trầm miên.
Nhưng, cơn lạnh lẽo âm trầm chợt đánh thức hắn lại, kéo hắn từ trong cơn buồn ngủ trở lại hiện thực.
Giây lát hắn mở mắt ra thì hắn nhìn thấy được một dòng sông vàng mang theo tử khí, sinh cơ chẳng còn, tất cả đều chảy hết về phía phần cuối đầy trống trải và tĩnh mịch kia.
Xung quanh, hài cốt ngàn tỉ, chẳng biết là có bao nhiêu, chúng lót trải thành bề mặt đầy khủng khiếp, mặt đất đều là xương khô và gần như hóa thành bột phấn.
Việc này làm Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, sinh mệnh là gì, đây là đâu?
"Hoàng Tuyền quả..."
Chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu, vì sao quả này lại có cái tên ấy, cũng có đạo lý riêng của nó!
Hoàng Tuyền quả, trước kia nhìn thấy được vẻ thần thánh, hào quang hàng vạn, điềm lành rực rỡ, nên hắn đã quên đi bản chất, chỉ nhìn thấy được một mặt lấp lánh kim quang, cho tới lúc này hắn mới phát giác ra được, đây mới là Hoàng Tuyền quả.
Phía cuối dòng sông vàng có một bờ dốc mênh mông, phía dưới có một ngọn núi lửa to lớn vô cùng, miệng núi đen ngòm tựa như là vực sâu địa ngục.
Nước sông đổ hết xuống đó, im lặng không chút tiến động chảy vào bên trong.
Đó là địa ngục ư? Trong đó có gì vậy, thi thoảng Thạch Hạo nghe được tiếng gào thét của thần ma, cùng với vô số các ác quỷ và xương cốt đang giãy giụa.
Rất kỳ quái, phần cuối của dòng sông này vốn là xa vô hạn thế nhưng nay Thạch Hạo lại nhìn thấy được cảnh ấy, nhìn thấy được bờ dốc, nhìn thấy được địa ngục bên trong miệng ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...