Thoát khỏi Lâm Phong, trời cũng đã tắt sạch nắng. Cả hai người, Tiết Đồng và Kỷ Lạc đều quyết định dừng chân tại một khách điếm nhỏ cách Lâm Phong 500m (các nàng thông cảm, ta ứ biết các đơn vị đo độ dài của trung quốc nên lấy đơn vị hiện đại luôn, các nàng cứ cho là Tiết Ân đã lập trình trò chơi như vậy cho game thủ dễ hiểu, dễ chơi đi ha) . Tiết Đồng cũng đã add friends với Kỷ Lạc trên đường đi. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng nàng chân chính cảm thấy mình với người này sẽ còn dây dưa dài dài. Khéo khi hắn còn là 1 trong 5 người lạc vào trong Lạc Hồn cũng nên (Chuẩn cơm mẹ nấu rồi). Ngoài ra, hắn còn là tả hộ pháp Minh Nguyệt các còn nàng là các chủ nói cách khác hắn là tay trái của nàng rồi, không hảo hảo giao hữu không được nha. (Tay trái ở đây không có nghĩa là vô dụng đâu nha, Kỷ Lạc ca đừng giận mà ném đá mèo nhỏ đáng yêu a. Chỉ là anh là tả nên gọi luôn là tay trái thôi. Còn hơn hữu sau này làm pet trung thành của Tiết Đồng nha ta a).
“Tiểu nhị” Vừa vào đến cửa khách điếm, Tiết Đồng đã gân cổ hét lớn, nàng mệt rồi muốn ăn ngủ nghỉ mà nhiệm vụ của nàng còn chưa có hoàn thành đâu a. Kỷ Lạc khoanh tay trước ngực bộ dáng rất là bệ vệ im lặng đánh giá Tiết Đồng. Thật ra hắn đánh giá nàng đã suốt cả chặng đường dài rồi, nhưng mà…vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao Cửu Vĩ Hồ chọn nàng làm chủ? Tuy rằng 12 tuổi trên cấp 20 là phi thường nghịch thiên, nhưng nàng vẫn còn mặc Thanh Phục tức là còn chưa có lên cấp 30 (chưa chắc nha anh hai. Cấp 30 mà chưa cường hóa xong trang phục thì cũng chỉ là Thanh Phục mà thôi à) Hơn nữa, cấp càng cao muốn lên cấp lại càng khó khăn, không có gì có thể khẳng định nàng hơn các vị bô lão trong Minh Nguyệt các được a (Đáng lí nên gọi trưởng lão nhưng ta gọi bô lão cho nó Việt Nam hóa hehe) Trong khi đó, Tiết Đồng thừa biết người tự xưng cánh tay trái kia (Kỷ Lạc: Ta tự xưng bh???) đang đánh giá nàng nhưng nàng cũng lười để ý. Bây giờ mới gặp, nàng sẽ không quan tâm hắn nhìn nàng bằng con mắt gì, nhưng sau này, nàng nhất định bắt hắn thừa nhận nàng chính là bá chủ, chính nàng sẽ là người cường đại nhất trong Lạc Hồn giới này. (Cuồng ngạo, bá đạo, Đồng tỷ a, tự tin quá không tốt, không tốt a, sau này nhất định có người cường đại hơn tỷ, bá đạo cũng hơn tỷ luôn hahaha).
“Nhị vị khách quan, hai vị muốn ăn cơm hay thuê trọ???” Thấy tiếng hét của Tiết Đồng một nam nhân mặc đồ phục vụ, vai vắt một cái khăn lau bàn, dáng người khom khom nhanh nhẹn chạy tới ( Làm nghề này lâu nhất định sẽ trở thành Lưu gù a) Thế nhưng khi chạy tới thấy được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của hai người khách không khỏi bối rối há hốc mồm, hắn làm nghề phục vụ lâu như thế, còn chưa thấy ai xinh đẹp như thế a. Nam nhân tuấn tú, khỏe khoắn, khí thế bức người. Nữ nhân tuy còn đôi nét trẻ con nhưng đã thanh thoát, xinh đẹp, lại có chút nhu nhược, yếu đuối rất đáng để nam nhân đứng sau chở che, bảo vệ. (Tiết Đồng mà có thuật đọc tâm nhất định lôi tên tiểu nhị này vặn cổ từ đằng trước xoay ngược ra đằng sau để xem hắn còn dám nghĩ nàng yếu đuối nữa không? Từ nhỏ đến lớn nàng ghét nhất bị người khác gọi yếu đuối thậm chí nghĩ thôi cũng không được. Nàng phải luôn cường đại, luôn là người mạnh nhất, bởi đằng sau nàng còn có một người mà nàng nhất quyết phải chăm sóc, bảo vệ)
“Cả hai đi” Tiết Đồng nói.
“Các vị muốn thuê mấy phòng a? Muốn ăn cơm tại phòng hay xuống lầu ạ?”
“hai phòng, mang cơm lên phòng cho ta, còn hắn thì ta không biết. Mang thêm cho ta nước ấm, ta cần tắm rửa. Còn nữa, ngươi có biết gần đây có dược sư nào không?
“Vâng, khách quan. Gần đây có một vị dược sư được rất nhiều người kính mến. Ông ấy có một y quán, khách quan người chỉ cần đi thẳng hướng Lâm Phong tầm 200m là sẽ thấy. Ông ấy là muốn dễ dàng tìm kiếm thảo dược nên mới ở gần rừng như vậy. Ông ấy rất tốt bụng luôn chế thuốc và chữa bệnh miễn phí cho người nghèo a”
“Ta hiểu rồi, ngươi mau dẫn đường lên phòng cho ta đi” Tiết Đồng gật đầu ra vẻ đã ngấm câu chuyện của tiểu nhị đồng thời nhấc chân muốn đi.
“Vâng khách quan đi theo ta a” Tiểu nhị thấy thế, vội vàng chạy lên trước một bước đon đả dẫn khách về phòng. Kỷ Lạc từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Tiết Đồng quan sát nhất cử nhất động của nàng nhưng thủy chung giữ thái độ im lặng.
Sau khi tắm rửa và ăn uống, Tiết Đồng quyết định đi hoàn thành nốt nhiệm vụ đang dang dở của mình. Kỷ Lạc thấy thế cũng không ngại khổ mà đi theo, tiếp tục sự nghiệp đánh giá nàng. Không hiểu vì sao đối với nàng hắn có một cảm giác quen thuộc đến lạ. Nhưng Tiết Đồng lại không thấy thế, nàng có cảm giác có một tên biến thái bám đuôi như kiểu fan theo đuôi idol vậy, rất không thoải mái. Khi còn ở ngoài đời thực, nàng cũng có không ít những chàng trai theo đuổi đâu, những lúc như thế nàng luôn có cảm giác họ có thể vồ vào nàng dùng chiêu lấy thịt đè người bất cứ lúc nào, và bây giờ, trước ánh mắt săm soi của Kỷ Lạc nàng lại bắt đầu có cảm giác ấy. “Ngươi làm ơn nhìn ta bình thường một chút được không a??? Ngươi sợ ta chạy trốn chắc” Nàng thật sự muốn nói câu đó lắm lắm, nhưng lời ra khỏi cổ thế qué nào lại nuốt vào trong.
“Ta phải bảo vệ các chủ, nếu người chết khi chưa thoát ly khế ước với cửu vĩ hồ thì nó cũng sẽ chết theo.” Không biết ý trước trong suy nghĩ của nàng, nhưng Kỷ Lạc hoàn toàn có thể nhận ra ý tứ bài xích trong mắt nàng, hắn mở miệng nhàn nhạt giải thích (Ta thề nếu Lạc ca mà biết suy nghĩ của Đồng tỷ, haha nhất định sẽ có ý nghĩ muốn 1 tay bóp chết người đang đứng trước mặt mình) Nghe đến đây, Tiết Đồng cũng thả lỏng phần nào, hắn là bảo vệ linh thú trong tổ chức của hắn a, không phải vì hắn có ý tứ với mình đâu. Nhưng mà, trong lòng có chút mất mát a. Nàng khẽ “xì” một tiếng rất chi là bất mãn, hắn cũng không phải lo cho nàng, nàng quan tâm hắn làm gì a??? Nghĩ đến đó chân không khỏi bước nhanh hơn. Thấy một màn như vậy, khóe môi muôn đời mím chặt của Kỷ Lạc không khỏi giật giật. Giỏi thì sao? Thiên tài thì sao? Chủ nhân của Cửu Vĩ Hồ thì sao? Vẫn còn là một tiểu oa nhi a.
“Lão dược sư, ta đến bán thảo dược”
“Hử??? Ngươi đến bán thảo dược? Tiểu oa nhi như ngươi có thể bán thảo dược gì cho ta đây?” Một lão già hơi gầy, với mái tóc và chùm râu dài bạc trắng (cái này ta lấy từ hình tượng hoa đà ra nha) Ông rất hiền hậu, ánh mắt nhìn đứa nhỏ có trìu mến yêu thương, tựa như đang nhìn cháu ruột vậy nửa đùa nửa thật nói. Xem ra đúng là một lương y a. Ở gần rừng là nơi ma thú thường xuyên xuất hiện nhất, dân cư ở đây bất cứ khi nào đều có thể bị thương, người dân lại chủ yếu là người nghèo không có tiền chữa trị. Nhận ra thảm cảnh ấy lão dược sư quyết định định cư nơi đây dùng tài năng của mình để chế thuốc cứu người. Lão không khinh người nghèo, không ghét người giàu, không coi trọng tiền bạc và yêu quý những người hiểu lễ nghĩa vậy không phải lương y thì là gì?
“ Không mua người đừng có hối hận”
“Ngươi nói thế là có ý gì? Muốn ta mua cũng cần cho ta xem xét nha” Lão hoa đà cười hihi nói mười phần có đến 8 phần đùa cợt, nhưng khi nhìn vào mắt nàng lại không nhịn được có chút nghiêm túc. Tiết Đồng không hề khách khí xuất ra hàng loạt thảo dược trong kho khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc(trừ nàng và Kỷ Lạc. Thật ra Kỷ Lạc không biết nàng có thảo dược nhưng hắn biết Cửu Vĩ Hồ bị thương linh khí trong cơ thể xuất ra không ít nên khi thấy đống thảo dược hắn biết ngay đây là nàng lấy lúc thu phục Cửu Vĩ Hồ). Đây… tất cả đều là thảo dược cấp ba nhờ linh khí ngàn năm mà sinh sôi, vô cùng trân quý làm sao một nhóc tỳ như nàng lại có được thứ này. Người ngạc nhiên nhất chính là lão hoa đà đi, bởi chỉ có lão, Tiết Đồng và Kỷ Lạc là biết sự trân quý của thảo dược những người còn lại đều là dân thường không được học hành tử tế làm sao mà biết được.
“Tiểu…tiểu oa nhi…ngươi…ngươi làm sao có những thứ này đi???” Lão trân trối nói, ai mà biết được 5s trước lão còn coi thường nàng nha.
“Ta không phải Tiểu oa nhi”
“Được được, ngươi không phải, tiểu nhân nhi a. Ngươi thực sự bán cái này sao?”
“Ta không phải Tiểu nhân nhi”
“Không không phải là lão già này sai rồi. Tiểu nhi tử”
“Lão dược sư, là ngươi ép ta không bán cho ngươi” Nàng thật sự tức rồi nhen, sao có thể nói nàng như vậy đây. Nàng ghét nhất bị coi là trẻ con, mặc dù thân thể này... trẻ con thật. Nói xong không nhanh không chậm xoay người đi. Thấy thế lão hoa đà vội vàng chạy ra đằng trước chặn lại nói:
“Vây…a…vậy tiểu cô nương, được không? Tiểu cô nương đi. Ngươi xem nếu so với tuổi lão già này ngươi nhất định là tiểu cô nương đi, người đừng làm khó ta nữa a”
“Được rồi, lão gia hỏa, ngươi mua phải không?” Nàng hỏi khi nghe cách xưng hô có thể coi là tạm được.
“A…nhưng mà…ta không có giàu đâu” Lão ngại ngùng gãi đầu nói.
“Ngươi có khả năng trả bao nhiêu?” Nàng hỏi, lão lôi túi ra đếm đếm đếm sau khi đếm xong mặt đỏ đến mang tai chậm chạp nói (a, một lão già mặt mỏng a):
“Ta…ta…cả gia sản có 20 lượng bạc a” Cũng phải thôi, lão làm việc thiện cả đời lấy đâu ra tiền bỏ túi chứ?
“Được, ta lấy lão 10 lượng bạc” “Một nửa cho lão để tiền mua quan tài đi” nàng âm thầm chêm thêm một câu vào đằng sau, hiển nhiên không ai biết (nếu biết có lẽ sẽ cảm động rớt nước mắt sau đó sẽ nguyền rủa nàng trăm nghìn lần đi. Con bé mồm thối hoắc) Tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc mồm, ai nghĩ được tất cả dược phẩm cấp 3 trân quý lại chỉ đáng giá 10 lượng bạc đi. Đến Kỷ Lạc cũng phải chân chính nhíu mày.
“Tiểu…tiểu…ngươi không đùa lão đấy chứ???” Người ngạc nhiên nhất không ai khác chính là lão nhân gia đội lốt hoa đà này đi.
“Đương nhiên, ta cũng không rảnh đến thế. Ta đang làm nhiệm vụ a”
“A. được được. Thành giao!” Nghe đến đây lão mới hiểu được đôi chút vội vội vàng vàng đáp ứng liền. Hai người một già, một trẻ, một giao dược thảo, một giao tiền. Quá trình vừa hoàn tất thì bảng menu lần nữa xuất hiện. “Nhiệm vụ hoàn thành” Trong kho của nàng hiện lên một loạt vật phẩm trong đó giá trị nhất phải kể đến cân đẩu vân đi. Thang exp cũng tăng vọt nàng qua cấp 26 trực tiếp lên cấp 27. Sau một loạt các biến hóa, nàng nho nhã cúi chào lão dược sư rồi xoay người rời đi. Kỷ Lạc vẫn im lặng xoay người đi theo. (Anh mà không lên tiếng là em quên anh luôn đấy)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...