Thế Giới Của Tôi

Sử Tiểu Nguyên vui mừng như được ân sủng, nói mình chỉ là viên gạch của công ty, không cần phải điều động đặc biệt, chỉ cần một lời của các anh, cô sẽ lập tức đến.

Minh Tân gật đầu, bắt chuyện với Tân Vực đùa rằng nếu anh có suy nghĩ như vậy sớm hơn thì đã không phải luôn đóng phản diện, lạnh nhạt, "Có vẻ, viên gạch nhà họ Tân còn chất ngọc thô, không uổng anh Trần che chở!"

"Anh nghĩ nhiều rồi đấy!" Tân Vực liếc cô gái bên cạnh không vui, "Chỉ là hoa liễu thôi!"

Sử Tiểu Nguyên không nhịn được phải giơ ngón tay thối về phía anh, thầm nghĩ anh là đàn ông thẳng không nghi ngờ gì, hoàn toàn không hiểu đánh giá nội tâm chỉ chú trọng ngoại hình, không biết son phấn có thể che xấu và che đẹp, dù sao cô cũng không muốn ở lại đây, không trách anh mù tịt nhầm ngọc thành đá, "Anh Tân, trời tối rồi, ngày mai còn lên núi quay, chắc xe sắp đi rồi, chúng ta về đi..."

Hai người đều là tuyệt phẩm, cô không dám chọc giận huống hồ trốn tránh, cả bữa tối cũng bị hủy vì hai câu nói của Minh Tân, Tân Vực không cho cô uống gì, kể cả nước, cố ý để cô đói bụng ngồi xe 3 tiếng.


Ánh mắt oán hận của Sử Tiểu Nguyên đi theo Tân Vực tới địa điểm quay, xuống xe, các ngôi sao được sắp xếp ở một nhà nghỉ gần đó, anh Trần chọn hai phòng yên tĩnh nhất cho họ, mọi người về phòng tranh thủ ngủ, chỉ có Tân Vực hăng hái đến gõ cửa phòng cô nửa đêm...

"Anh tới làm gì?" Sử Tiểu Nguyên đang tắm bị cắt ngang, vội vàng quấn khăn tắm ra mở cửa, quên mất mình đã trang điểm xong trông khác hẳn bình thường, tuy khe cửa nhỏ, nhưng Tân Vực vẫn thoáng thấy được gương mặt thật của cô.

"Lâu quá, có săn ảnh kìa!"

Tân Vực lừa cô một câu, Sử Tiểu Nguyên không nghĩ ngợi liền mở cửa cho anh vào.

"Dễ lừa thế à?!" Tân Vực đóng cửa lại rồi áp sát cô vào góc tường, nâng cằm cô lên quan sát kĩ gương mặt quen mà lạ, "Còn bao nhiêu chuyện tôi không biết về cô?"

"Tôi mệt rồi, không muốn nói."

Sử Tiểu Nguyên muốn né tránh nhưng anh cứ đưa mặt về phía cô, Tân Vực cúi xuống cố tình thử thách cổ cô, quả nhiên có phản ứng.

"Được rồi, tôi thừa nhận tôi thích anh, hôm đó tôi rất do dự sợ anh chỉ đùa vui nên tôi nói dối, anh trừng phạt hay tức giận cũng được, dù sao hôm nay chân tôi đau, cơm cũng không có, như vậy đủ rồi chứ!"

Sử Tiểu Nguyên hoảng loạn đành thú nhận, hy vọng lừa qua mắt anh không để lộ nghi ngờ, miễn về nhà được thì thế nào cũng được...


"Thật à?" Tân Vực buông cô ra, lạnh lùng nói, "Nhưng tôi không thích cô!"

"Vậy là tôi vừa đùa anh đấy, nhưng anh không thích tôi sao còn đem thuốc tới, hay là miệng nói không mà lòng nghĩ có?" Cô định cướp bằng chứng trên tay anh, đột nhiên nghĩ, thôi cứ thế đi, cố tình gây hiểu lầm cho đến tận cùng...

Sử Tiểu Nguyên cười cười, cố ý đánh trống lảng kéo Minh Tân vào, khoe khoang, "Thực ra, Minh Tân đã bôi thuốc cho tôi rồi, ngay trước khi anh tới đấy, nên tấm lòng tốt của anh hãy dành cho Khúc Vi đi, biết đâu cô ấy cần lý do này hơn tôi."

Tân Vực gật đầu nhìn cô lạnh lùng, từng tiếng một nói, "Cũng phải, tôi thật sự không nên phụ lòng tốt của Khúc Vi." Anh nói xong rồi không quay đầu lại.

Ngày quay ngoại cảnh kết thúc, scandal mà paparazzi theo đuổi bấy lâu của một nam diễn viên đã chính thức được xác nhận.

Trong hai tiếng đồng hồ trên đường về, Sử Tiểu Nguyên lòng nặng trĩu nhìn trending trên mạng xã hội, cô đọc đi đọc lại, vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra, cô đã ở nhà.


Cô nhìn gương thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cảm khái về cái kết không mấy hoàn hảo, ở thế giới kia, Tân Vực sau này yêu Khúc Vi, nhưng trong thế giới của Sử Tiểu Nguyên, cô có quyền sửa chữa sai lầm này.

Vì vậy, cô viết ở phần kết truyện:

Thời gian quay lại căn phòng đêm ấy, cô gái quấn khăn tắm lúng túng đối diện Tân Vực thổ lộ tình cảm thực sự của mình, không ngờ anh lại nói lạnh lùng rằng anh không thích cô...

Cô gái giật mình, bỗng mỉm cười, "Thật à? Tôi không tin!"

- ----------hết---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận