"Đây......"
Chu Trác chợt thất thần, hồi lâu mới nhìn Ngôn Dụ.
Mà Ngôn Dụ giờ phút này vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng, hiển nhiên những chuyện này Quý Viễn Hồng đều đã tính toán tốt, chọn thời điểm này để mở họp báo, chính là lợi dụng hôm nay đã thứ sáu, hơn nữa còn một tiếng đồng hồ nữa, thị trường cổ phiếu sẽ ngừng giao dịch.
Cho nên dù Quý Viễn Hồng tung ra tin tức Quý Khải Phục mất tích, cũng sẽ không gây ra việc sụt giá cổ phiếu.
Đến lúc đó Quý Viễn Hồng lợi dụng thời gian hai ngày này, để ổn định nội bộ tập đoàn, đến thứ hai sẽ đưa ra tin tức tốt, ổn định giá cổ phiếu công ty.
Dù sao tập đoàn Liên hợp cũng là một tập đoàn lớn, trải qua gần trăm năm, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện cổ đông lớn nhất công ty xảy ra chuyện.
Họp báo kết thúc rất nhanh, lúc này trên mặt Chu Trác cũng không dễ nhìn cho lắm.
Nói đến, ông ta là học trưởng của Quý Khải Phục, nếu thật sự tính theo phe phái, thì đương nhiên ông ta được chia về bên Quý Khải Phục.
Về việc tranh chấp của chú cháu Quý gia, không phải ông ta chưa từng nghe nói.
Nhưng ông ta chưa từng lo lắng Quý Khải Phục, dù sao Quý Viễn Hồng cũng là bùn loãng không thể trát tường, điều đó đã được công nhận.
Ông ta bảo trợ lý ra ngoài trước, thấp giọng hỏi Ngôn Dụ: "Quý tiên sinh mất tích, là thật sao?"
Vẻ mặt Ngôn Dụ lạnh nhạt, nhưng mi tâm hơi cau lại, dường như còn đang nghĩ đến chuyện khác. Chu Trác thấy cô không nói chuyện, trong lòng âm thầm thở dài, lẽ nào chuyện này lại là thật?
"Chu tổng, cho dù Quý tiên sinh thật sự mất tích, thì Quý gia cũng không phải chỉ có Quý Viễn Hồng," vẻ mặt Ngôn Dụ thản nhiên.
Chu Trác nhìn cô, cười khổ, lúc này mới nói: "Cô là nói tiểu Quý tổng?"
Quý Khải Mộ làm việc ở công ty lâu như vậy, nói thật Chu Trác không ghét cậu ta. Dù sao cậu ta mặc dù không làm việc đàng hoàng, đối với thành tựu của công ty cũng không giúp ích gì, nhưng cậu ta cũng sẽ không cản trở, sẽ không ỷ mình là người Quý gia, mà khoa tay múa chân với công việc của người khác.
Nhưng nếu lựa chọn ông chủ, một người đơn thuần, và một tên vừa ngu vừa nham hiểm, Chu Trác lại không biết, rốt cuộc chọn ai mới tốt.
Ngôn Dụ bây giờ nào còn để ý đến điều này, một câu nói của Quý Viễn Hồng, đã đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.
Người cô lo lắng nhất lại chính là Tưởng Tĩnh Thành.
Chuyện ở Mỹ, cô luôn không muốn để Tưởng Tĩnh Thành biết. Cho dù chính cô cũng biết, đây là tâm lý ăn may, nhưng cô sợ sẽ trở thành ngăn cách giữa họ.
Cho nên sau khi Chu Trác đi, cô ngồi trên ghế ở phòng làm việc, nhìn điện thoại trên bàn, lại bắt đầu do dự.
So với những tin tức có được bọc trong dư luận, cô càng muốn để anh nghe chính miệng mình nói hơn.
Ngôn Dụ vươn tay mở ngăn kéo bên trái bàn ra, bên trong có một gói thuốc và một chiêc bật lửa. Cô xoay ghế, đưa lưng ra ngoài cửa sổ, từ trong gói thuốc lấy ra một điếu, ngậm trong miệng, đầu ngón tay trắng như tuyết cầm bật lửa, cũng không vội đốt lửa, mà cứ thế yên lặng ngắm nhìn.
Ngón tay cô thoáng động đậy, lạch cạch một tiếng, ngọn lửa màu cam ánh lên.
Lúc đầu thuốc được đốt cháy, ngón tay Ngôn Dụ kẹp thuốc, cô hút ít, phần lớn là ngẩn người.
Lúc cửa phòng làm việc được gõ vang, trợ lý ôm văn kiện đi vào, là đồ cần cô ký. Không ngờ vừa vào thì ngửi được mùi thuốc trong phòng, cô ấy có hơi ngạc nhiên.
Đến khi Ngôn Dụ xoay lưng ghế lại, ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi nhướng mày nhìn trợ lý, "Có chuyện?"
Trợ lý bất giác nhìn đến ngẩn ngơ, trong đầu chỉ xẹt qua bốn chữ, xấu hổ mất tự nhiên.
"Giám đốc Ngôn," trợ lý khẽ gọi, hành động của Ngôn Dụ ở phòng trà nước ngày hôm đó, cho đến bây giờ đều khiến trợ lý nhớ rõ. Lúc trước cô ấy luôn cảm thấy Ngôn Dụ rất cao lãnh, mặc dù không phê bình gắt gao cấp dưới, nhưng cũng khiến mọi người kính nể.
Nhưng sau ngày đó, trợ lý đột nhiên sinh ra một sự thân thiết.
Cô ấy nhỏ giọng nói: "Nếu không tôi pha cho chị ly cà phê nhé?"
"Có phải muốn ký văn kiện không?" Ngôn Dụ nhìn chồng đồ cô ấy ôm trong ngực, hỏi rất thờ ơ.
Ngôn Ngôn vẫy tay, cô ấy đi qua thả văn kiện xuống. Mãi đến khi trợ lý suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Ngôn, còn có một chuyện, chính là chị lên hot search rồi."
Đây là lần thứ hai Ngôn Dụ lên hot search, là một người ngoài giới giải trí, thì tần suất này không thể tính là thấp.
Ngôn Dụ cau mày, trợ lý vừa thấy vẻ mặt này của cô, thì lập tức giải thích: "Chị yên tâm, không có mắng người gì đâu, dân mạng có lẽ chỉ là tò mò thôi."
Cuộc họp báo của Quý Viễn Hồng mặc dù tổ chức ở nước ngoài, nhưng truyền thông tài chính kinh tế trong nước theo dõi đầu tiên. Sau đó ngay cả truyền thông giải trí cũng nhảy vào, dù sao tin tức về vụ bê bối tình dục của Quý Khải Phục cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.
Năm nay còn có truyền thông bình chọn Quý Khải Phục thuộc top mười người đàn ông độc thân hoàng kim khắp thế giới.
Huống hồ tập đoàn Liên hợp lại khởi nghiệp là kim cương. Anh người đàn ông độc thân kim cương này, đúng là danh xứng với thực.
Tài khoản quảng cáo của weibo luôn thích theo đuổi những tin hot, loại chuyện gia đình giàu có tranh chấp tài sản này là mọi người thích xem nhất, huống chi lại vạch trần bày ra trước mặt mọi người, đủ máu chó đủ thủ đoạn.
Lúc bức ảnh Vĩnh Hằng Chi Tâm được tung ra, sợi dây chuyền sáng lấp lánh kia, cho dù chỉ là một bức ảnh, cũng đủ thu hút.
"Giá trị hai tỷ à, quả nhiên là người có tiền, vừa ra tay đã không giống người thường."
"Đó cũng phải phân biệt người được không, người như Ngôn Dụ người ta, xuất thân tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng, chính mình cũng làm đến quản lý cấp cao, theo đuổi cô ấy còn hơn theo đuổi những tiểu hoa đán của giới giải trí."
"Người hạ thấp giới giải trí đều có bệnh nhỉ, đúng đúng đúng, học bá nhà cô quản lý cấp cao nhà cô. Nhưng bây giờ xem đi, cái chức quản lý cấp cao này của cô ta cũng chỉ là dựa vào đàn ông mà thôi."
"Mị mặc kệ tặng cho ai, mị chỉ muốn xem sợi dây giá hai tỷ kia, nó ra làm sao thôi."
"Nếu như Tổng giám đốc bá đạo yêu tui nhỉ, quá Mary Sue rồi, nếu tui là Ngôn Dụ, tui sẽ gả ngay lập tức."
Ngôn Dụ nhìn những dòng bình luận này, đầu đau như muốn nứt ra.
Trợ lý thấy cô dùng ngón tay chống trán, biểu tình trên mặt nghiêm túc, lúc này mới nhớ ra, bạn trai của giám đốc Ngôn không phải Quý tiên sinh. Cô ấy hơi xấu hổ, mãi đến khi Ngôn Dụ ngẩng đầu nói: "Weibo của tôi là cô đang quản lý nhỉ."
"Bây giờ đưa mật khẩu cho tôi."
Trợ lý đang muốn gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Chị là muốn đăng tin gì sao ạ?"
"Làm sáng tỏ," Ngôn Dụ lưu loát nói.
Trợ lý không ngờ cô quả quyết như vậy, ngoại trừ ngạc nhiên lại có hơi kính phục. Nói thật, nếu đổi lại là người bình thường, có người theo đuổi mình như vậy, e rằng sớm đã dao động rồi.
Chỉ là Ngôn Dụ còn chưa đăng weibo, thì Mạnh Tây Nam lại điện thoại đến trước."
Anh mở miệng hỏi: "Ngôn Ngôn, trên mạng nói đều là thật sao?"
Lúc có một tin tức truyền ra, thì sẽ có hàng loạt tin tức ùn ùn kéo đến, hoặc là thật hoặc là giả.
Ngôn Dụ còn chưa nói, Mạnh Tây Nam đã thấp giọng thở dài, nói: "Em phải nói rõ ràng với tiểu Thành, đừng để cậu ấy trước khi đi, bọn em còn xảy ra hiểu lầm."
"Sắp sửa đi? Anh ấy phải đi đâu?" Ngôn Dụ ngạc nhiên hỏi.
*
Lúc Ngôn Dụ chạy đến phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra, thì thấy trên giường sạch sẽ ngăn nắp. Tấm chăn màu trắng được gấp vuông vức, mỗi một góc đều phân rõ ràng.
Người đàn ông đứng bên giường bệnh đang mặc quân trang, nút áo sơ mi được anh cài lại.
Vừa xoay đầu, mày kiếm của anh khẽ nhướng, gương mặt tuấn tú nhìn rất đứng đắn. Đường nét khuôn mặt anh luôn thâm thúy, đuôi mắt hơi xếch, lúc này không cười, lại khiến người ta không dám càn quấy với anh.
Mấy ngày nay luôn nhìn anh mặc đồ bệnh nhân, đột nhiên đổi thành một thân quân trang, kích thước lưng áo đường vai, đều vừa vặn.
"Ngôn Ngôn," Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng, nhìn thẳng cô, cực giống với con người anh.
Trực tiếp, không né tránh.
Ngôn Dụ hít sâu một hơi, mới hỏi; "Anh phải ra ngoài huấn luyện, vì sao không nói cho em biết?"
"Chỉ hơn một tháng, không dài," gương mặt anh nhàn nhạt, giọng điệu lại cực giống lúc cô vừa về nước, anh cực kì lạnh nhạt với cô.
Rõ ràng là vẻ mặt bình tĩnh đến vậy, thế nhưng bên trong lại giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Anh lại nhếch miệng cười khẽ, "Vốn muốn buổi tối em đến bệnh viện, sẽ nói cho em biết."
Anh không định giấu diếm, dù sao cũng chỉ hơn một tháng, bởi vì là huấn luyện khép kín, ngay cả di động cũng không dùng, anh sợ sau khi cô gái này nghe được, trong lòng sẽ khổ sở, nên trước không nói cho cô biết.
Thế nhưng ngược lại là anh, bị tin tức luân phiên oanh tạc.
Vừa rồi trong di động anh, cho dù là đám người Hàn Kinh Dương hay mấy người Tạ Tranh, Đào Dật, đều gửi tin cho anh. Người đàn ông khác tặng cho bạn gái mình một sợi dây chuyền trị giá hai tỷ, có lẽ anh là người cuối cùng biết được.
Đào Dật còn đặc biệt điện thoại đến, thằng nhóc này vậy mà còn nói bậy bạ một câu: Hay là thôi đi, chuyện của hai người các anh đã qua lâu vậy rồi, anh là một người làm lính, có thể cho người ta được cái gì?
Tưởng Tĩnh Thành ngồi trên giường bệnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa hè luôn dồi dào như thế.
Anh búng đầu thuốc trong tay xuống, nở nụ cười: "Tôi."
Một con người hoàn toàn trung thành.
Thực ra Đào Dật cũng chỉ nói bậy bạ, cố ý chọc cười, sợ tiểu Thành thật sự vì chuyện này mà trong lòng có vướng mắc, nào biết chính mình đã bị trêu chọc.
Cậu ta chửi thẳng: "Mặt mũi anh lớn gê, anh có thể trị giá hai tỷ à?"
Tưởng Tĩnh Thành đưa điếu thuốc kẹp trong tay vào miệng, hút một hơi, sau đó nhả khói ra, giọng nói hơi khàn: "Cậu đợi rồi xem."
Giờ phút này nhìn Ngôn Dụ, vẻ mặt anh lại vô cùng hờ hững.
"Anh tiểu Thành," cô gọi một tiếng, giọng nói mềm mại, lộ ra vẻ nói không nên lời.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, chỉ hỏi: "Ngôn Ngôn, em có biết anh giận cái gì không?"
Vào lúc thấy Ngôn Dụ chợt mở to mắt, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, giống như bị hoảng sợ cực lớn. Thì anh tự giễu cười, đúng rồi, ngay cả chính anh cũng không biết, anh lại nhỏ nhen đến vậy.
"Anh giận là, em chưa bao giờ chủ động muốn nói cho anh biết, nhiều năm em ở Mỹ rốt cuộc đã sống thế nào, đã xảy ra chuyện gì, chuyện của em anh vậy mà phải nghe nói từ trong miệng của người khác."
Cửa sổ được mở ra cho thoáng khí, gió nhẹ mang theo vài phần nóng rực thổi vào, mái tóc dài của Ngôn Dụ bị thổi tung lên.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau.
Những năm này, em sống có tốt không?
Thực ra Tưởng Tĩnh Thành vẫn đang chờ đợi, anh có thể không so đo việc Ngôn Dụ rời đi. Anh cũng từng đấu tranh, từng oán trách, nhưng trong lòng anh vẫn luôn trông đợi nhất là cô có thể từ phương xa quay về.
Nhưng anh cũng vẫn muốn biết, những năm này cô đã xảy ra những gì.
Thực ra lúc họ nói chuyện, Tưởng Tĩnh Thành sẽ nói cho Ngôn Dụ biết, chuyện anh ở đơn vị trước đây.
Có những chuyện vướng phải nguyên tắc bảo mật không thể nói, nhưng anh sẽ nói cho cô biết, món thịt kho tàu ở nhà ăn của họ là món anh thích nhất, một mình anh có thể ăn hết một tô sứ. Anh đã nuôi một con chó quân sự tên Hắc Oa, chỉ là lúc điều đi, anh đã giao nó cho người khác chăm sóc. Nhưng hình như Hắc Oa biết anh phải rời đi, đã chạy theo phía sau xe rất xa.
Anh muốn để cô biết, tất cả về anh.
Ngôn Dụ nhìn chằm chằm anh, cô luôn thử há miệng, nhưng về những chuyện ở Mỹ, cô khó mà mở miệng được.
Cô phải nói thế nào cho anh tiểu Thành biết, rằng giữa cô và Quý Khải Phục chỉ là một giao dịch.
Tưởng Tĩnh Thành thấy cô vẫn không mở miệng, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Anh nhìn cô hỏi: "Ngôn Ngôn, em biết cái gì gọi là trung thành không?"
**
Một tháng sau.
Cổng đơn vị bộ đội nào đó có một chiếc xe đang chậm rãi lái tới, thẳng đến phía trước, vệ binh nhìn biển số xe, còn có người ngồi bên trong, nhanh chóng chào người ngồi ở ghế lái.
Người ngồi bên trong cũng chào lại, sau đó barrier được mở ra, chiếc xe lái vào.
Tưởng Tĩnh Thành vừa vào văn phòng được một phút, thì chỉ đạo viện Lưu Minh Siêu đã đến, nhìn anh nói: "Cậu về rồi."
Anh ta vừa nói xong, Tưởng Tĩnh Thành nhướng mày, cười nói: "Trong doanh có người tạo phản?"
"Họ dám," Lưu Minh Siêu cười rồi mới nói: "Tôi nói với cậu đoàn chúng ta có việc lớn, có nhóm chương trình tạp kỹ sắp đến quay phim đấy."
Tưởng Tĩnh Thành cau mày, tưởng mình nghe nhầm.
Không ngờ Lưu Minh Siêu cười khổ một tiếng, nói: "Cậu đừng có mà không tin, thật đó. Là chương trình của một đài truyền hình vệ tinh, nghe nói tạo ra một chương trình giáo dục yêu nước quy mô lớn, để kích thích sự nhiệt tình yêu nước của mọi người."
Dù sao nói ra, chính là xa xỉ, có quy mô và đẳng cấp.
Tưởng Tĩnh Thành xùy cười, "Quay chương trình là yêu nước?"
Anh là quân nhân, doanh trại đối với anh mà nói, chính là một nơi nghiêm trang. Đây không phải làm loạn ư?
"Dù cho cậu có đồng ý hay không, thì người cũng sắp đến rồi, lát nữa cậu đi xuống cùng tôi, cậu bây giờ là mặt tiền trong đơn vị chúng ta đấy," Lưu Minh Siêu nhìn chằm chằm gương mặt của Tưởng Tĩnh Thành, bạn nói xem cùng là lính ngày ngày gió thổi nắng chiếu, sao mặt người ta dù đen, cũng vẫn đẹp trai như vậy chứ.
"Tôi không đi," anh không kiên nhẫn nói.
Nói xong thì muốn cởi nút áo ra, bởi vì sắp đến lễ Quốc Khánh, lúc này là thời tiết nắng gắt cuối thu, trên người anh đang mặc áo khoác quân trang, nên ngại nóng.
"Đừng cởi, đừng cởi, cứ mặc bộ đồ này đi xuống đi, nói thật chứ, cậu sang thì rất có thể dọa người đấy." Lưu Minh Siêu vội vàng lấy tay cản lại, Tưởng Tĩnh Thành bị anh ta làm cho mất kiên nhẫn.
Cuối cùng anh vẫn bị lôi xuống.
Nhưng đến dưới lầu, anh đã thu liễm vẻ mặt. Lúc này vừa vặn có một chiếc xe buýt lái vào doanh trại, người tham gia chương trình đã đến.
Lưu Minh Siêu ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Người đến đều là ngôi sao, cậu nghiêm túc thì nghiêm túc, đừng có mắng chửi người ta nha."
Anh ta là sợ fan của nhóm ngôi sao này, ăn thịt Tưởng Tĩnh Thành.
Sau đó chiếc xe dừng lại ở cổng tòa nhà giáo dục chính trị, Tưởng Tĩnh Thành đứng thẳng tắp ở đó, liếc mắt nhìn người bước xuống khỏi xe.
Rõ ràng là đàn ông, lại trang điểm đậm đến vậy, còn có ngôi sao nữ kia mặc váy gì mà ngắn ngủn thế kia, đây là nơi nào chứ. Tưởng Tĩnh Thành vừa thờ ơ nhìn, vừa nghĩ làm thế nào chỉnh chết bọn họ.
Cho đến khi nhìn thấy cô gái cuối cùng mặc quần dài màu đen áo T-shirt màu trắng, mang giày thể thao bước xuống, anh trợn tròn mắt.
"Tập hợp, xếp hàng theo thứ tự từ cao đến thấp," Lưu Minh Siêu rống to nói với họ.
Sau khi anh ta sắp xếp đội ngũ xong, thì nói: "Tiếp theo mời doanh trưởng nói chuyện."
Lưu Minh Siêu nói xong, thì thấy Tưởng Tĩnh Thành cả buổi không lên tiếng, vội vàng nhìn sang, kết quả người ta đang nhìn chằm chằm đội ngũ, nhìn lại lần nữa, tầm mắt của anh ta rơi vào trong mấy cô gái kia.
Trong lòng anh ta ngạc nhiên.
May mà Tưởng Tĩnh Thành lúc này đã mở miệng, "Hoan nghênh mọi người đến đơn vị."
Anh đảo mắt nhìn mọi người, rồi nói: "Có lẽ mọi người không biết vì sao mình lại đến đây......"
"Báo cáo," chỉ nghe cô gái ăn mặc đơn giản nhất trong đội ngũ, bỗng hô một tiếng.
Ánh mắt Tưởng Tĩnh Thành rơi trên người cô, Lưu Minh Siêu nhìn ánh mắt kia của anh thì cảm thấy không thích hợp, may là anh không nổi giận, chỉ bình tĩnh nói: "Nói."
"Tôi biết vì sao mình đến đây."
Hiện tại máy quáy đều đã dựng lên, biên đạo vui vẻ đến mức miệng cũng sắp toét ra, chương trình này chính là muốn có điểm nhấn, ngày đầu tiên vào doanh trại đã đối đầu với sĩ quan huấn luyện, bất ngờ biết bao.
Vẻ mặt Tưởng Tĩnh Thành lạnh nhạt: "Vậy vì sao cô đến đây?"
"Bởi vì tôi muốn biết cái gì là trung thành."
Ngôn Dụ nhìn anh, giọng nói kiên định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...