Trợ lý Tần tự mình ra đón họ vào, đến sau sân khấu, người của ban nhạc đang chuẩn bị. Buổi hòa nhạc lần này, mời ban nhạc sống, cho nên sau sân khấu đều là nhạc công mặc trang phục tinh tế, có nhiều người còn đang chạy thử thiết bị của mình.
Ngôn Dụ rất ít đến hậu trường biểu diễn của Tống Uyển, trước đây bà lên chương trình tối, hậu trường nhiều người thì phức tạp, cho nên cô và Mạnh Tây Nam đều rất hiếm khi đi theo.
Lúc họ đi vào, Tống Uyển đang trang điểm. Thấy anh em họ đến, còn kỳ lạ hỏi: "Tiểu Thành không đến?"
Hai người đều sững sờ, vẫn là Mạnh Tây Nam cười khổ mở miệng trước: "Con trai ruột của mẹ đang ở trước mặt đấy, mẹ hỏi người khác làm gì chứ?"
Tưởng Tĩnh Thành từ nhỏ tướng mạo đã tốt, miệng lưỡi không ngọt, nhưng lại khiến người ta yêu thích.
Tống Uyển dịu dàng mỉm cười, chậm rãi nói: "Đó dù sao cũng là nửa con trai của mẹ mà."
Con rể là nửa con trai.
Lời này, khiến Ngôn Dụ sửng sốt, lại hiếm khi đỏ mặt xấu hổ.
Bởi vì hậu trường lúc này cũng rất lộn xộn, nên họ cũng không ở lại bao lâu, liền ra ngoài đợi.
Dần dần, người trong nhà hát càng lúc càng đông, cho đến khi không còn chỗ ngồi.
Hôm nay vốn Tưởng Tĩnh Thành cũng muốn đến, nhưng vì trên đường hơi chậm trễ, nên gửi tin nhắn cho Ngôn Dụ, nói là đến muộn một chút. Ngôn Dụ và Mạnh Tây Nam cùng ngồi ở giữa hàng đầu tiên, vị trí này là Tống Uyển đặc biệt giữ cho họ.
Năm phút trước khi bắt đầu, Tưởng Tĩnh Thành rốt cuộc chạy đến.
Lúc này trong nhà hát, đã yên lặng chờ đợi. Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi vào, từ lối đi một đường đi lên phía trước, không ít người đều nhìn về phía anh. Anh ăn mặc rất đơn giản, sơ mi trắng quần đen, trên chân cũng mang đôi giày da bóng loáng.
Lúc anh đi qua, thậm chí có vài cô gái trẻ cầm di động ra chụp bóng lưng anh.
"Wow, vóc dáng này......" Có cô gái sau khi chụp xong, còn đưa tấm ảnh cho bạn bên cạnh xem.
Ngôn Dụ vốn đang cúi đầu xem di động, kết quả thấy được một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt cô trước.
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tưởng Tĩnh Thành mặc sơ mi trắng quần đen, ăn mặc trịnh trọng như này, lại làm cô nhìn đến sững sờ.
Mạnh Tây Nam cũng nhìn thấy anh, sửng sốt, trong lòng liên tục kêu fuck, hỏi: "Này sao mặc thành vậy?"
Họ là lính, mặc quân trang nhiều hơn đồ thường. Huống hồ họ thế này, mặc đồ cũng đều là thoải mái thế nào mặc thế ấy, ai lại phí tâm trên phương diện ăn mặc này chứ.
Cho nên hôm nay Mạnh Tây Nam đến, chỉ mặc T-shirt và quần jeans, trên chân mang đôi ủng cổ ngắn.
"Đây là buổi hòa nhạc của dì Tống đấy," Tưởng Tĩnh Thành liếc anh, nói đương nhiên.
Mạnh Tây Nam: "......" Mỗi một người, sao đều thích biểu hiện như vậy.
May mà anh cũng đã đặt nhà hàng, định dẫn Tống Uyển và Ngôn Dụ đi ăn cơm.
Ngôn Dụ xoay đầu nhìn anh chăm chú hồi lâu, giống như là đang quan sát, lại giống như là thưởng thức. Nói thực, Tưởng Tĩnh Thành mặc bộ đồ này, thật hiếm lạ, cũng thật đẹp mắt.
"Bộ này cũng đẹp?" Tưởng Tĩnh Thành lại thấy ánh mắt này của cô, buồn cười hỏi.
Ngôn Dụ gật đầu không chút che giấu.
Tưởng Tĩnh Thành đưa tay sờ lên đầu cô, "Lát nữa cho em nhìn đủ."
Anh đây là chiều Ngôn Dụ thành quen, chỉ cần cô muốn, đều thỏa mãn. Có lẽ từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen này đi, cảm thấy cô không có ai thương, chỉ có mình tốt với cô.
Cho dù bây giờ Ngôn Dụ đã không phải là cô bé năm đó, chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn anh nữa, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn tiếp tục chiều chuộng cô.
Sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu, có một bóng người, chậm rãi đi vào từ phía sau.
Mạnh Thanh Bắc đặc biệt đợi sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu mới vào. Cho nên lúc này xung quanh ánh đèn tối tăm, lại tiện cho cô ta đi đến chỗ ngồi của mình.
Lần này Tống Uyển không bảo người tặng vé cho cô ta, vé vào cửa là Tôn Gia Minh đặt.
Lần trước sau khi trợ lý Tần đăng lên weibo làm sáng tỏ, Mạnh Thanh Bắc đã bị cười nhạo một trận, nói cô ta có dụng ý xấu xa ôm đùi tạo tin đồn. Tống Uyển là ca sĩ dân ca, năm xưa còn từng có ca khúc lưu truyền mà nhà nhà đều biết, cho nên địa vị ở trong giới không cần nói cũng biết. Nên weibo Mạnh Thanh Bắc đăng, cũng xem như là đã chọc giận cư dân mạng.
Dù sao tạo tin đồn thì cũng thôi, còn kéo nghệ sĩ thế này ra để tung tin.
Lần này vốn cô ta không muốn đến, nhưng Tôn Gia Minh lại nhất định muốn cô ta đến, nói là muốn thay đổi tình thế bất lợi.
Chí ít phải để người ta biết, quan hệ của cô ta và Tống Uyển vẫn còn.
Nhưng vị trí hàng đầu tiên của buổi hòa nhạc, không bán vé ra ngoài, mà Tống Uyển giữ lại tự mình bảo trợ lý Tần tặng, có thể ngồi ở hàng đầu tiên, đều là người cực kỳ quan trọng với bà.
Chỉ là cảnh vật xung quanh tối đen, người phía sau cô ta, lại nhận ra cô ta.
"Sao cô ta lại ở đây vậy, lần trước còn chưa ôm đùi đủ à?" Người nhận ra cô ta là một cô gái trẻ, đè thấp giọng bàn luận với bạn bên cạnh.
Nhưng họ cách nhau quá gần, cho dù như thế, Mạnh Thanh Bắc vẫn nghe rõ.
Cô ta chợt nắm chặt di động trong tay, kiềm chế rất lâu, mới không xoay đầu sang.
"Ai biết chứ, có thể người ta thật sự quen biết cô Tống đấy," là người bạn của người nhận ra cô ta, hiển nhiên họ đều là kiểu người nhận định Mạnh Thanh Bắc tạo tin đồn, lúc này thấy cô ta cũng đến, thì rất khinh thường.
Thẳng đến khi kết thúc hòa nhạc, cơn giận trong lòng Mạnh Thanh Bắc cũng còn chưa tan. Đến nỗi, lúc có vài người đi đến phía trước tặng hoa cho Tống Uyển, cô ta vẫn còn ngồi tại chỗ.
Di động cô ta rung lên, là Tôn Gia Minh gửi tin nhắn đến.
"Người chụp ảnh đã chuẩn bị xong, cô tìm cơ hội, để người ta chụp nhiều mấy tấm."
Tôn Gia Minh đã từng nói, lần này anh ta tìm người chụp ảnh, chính là để chụp mấy tấm ảnh thân thiết của cô ta và Tống Uyển. Đến lúc đó lại đẩy lên mạng, chí ít có thể tẩy sạch cái tiếng cô ta ôm đùi tạo tin đồn ác ý.
Mạnh Thanh Bắc bây giờ có thể hot, chính là dựa vào hình tượng nữ tri thức.
Nhẹ nhàng phóng khoáng khéo léo, là nhãn hiệu của cô ta.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể dính dáng đến hai từ tạo tin đồn, và ôm đùi này được.
Cô ta cúi đầu nhìn tin nhắn trong di động, hít sâu một hơi, đứng dậy.
Cô ta vội vàng đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, quả nhiên chưa đầy một lát, đã nhìn thấy đoàn người từ trên lầu đi xuống. Mạnh Thanh Bắc lấy thuốc nhỏ mắt trong túi xách ra, nhỏ vài giọt vào khóe mắt, quả nhiên không tới một lúc, khóe mắt đã đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương.
Lúc cô ta đi qua, trợ lý vừa mở cửa xe ra, muốn để Tống Uyển lên trước.
"Mẹ," Mạnh Thanh Bắc gọi.
Bởi vì Tưởng Tĩnh Thành và Mạnh Tây Nam đều lái xe đến, cho nên hiện tại họ không ở bên này, chỉ có Ngôn Dụ đi cùng Tống Uyển.
Mọi người xoay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thanh Bắc đứng ở nơi không xa, rụt rè nhìn đến bên này.
Khóe mắt cô ta đỏ ửng, thoạt nhìn giống như đã khóc.
Tống Uyển hơi ngạc nhiên, thấy vẻ mặt này của cô ta lại thoáng nhíu chặt mày, còn chưa mở miệng hỏi, Mạnh Thanh Bắc đã nức nở gọi: "Mẹ ơi."
Một tiếng này kêu ra, sắc mặt của trợ lý Tần ở bên cạnh thoáng thay đổi, cẩn thận nhìn Ngôn Dụ và Tống Uyển.
Ngược lại vẻ mặt Ngôn Dụ bình thường, rất lạnh nhạt.
Mà Tống Uyển, vẫn không nói chuyện.
Trợ lý Tần thật sự lo lắng, vào lúc cô ấy nghĩ có nên mở miệng giải vây hay không, thì Mạnh Thanh Bắc lại đi vài bước, lúc này nước mắt cô ta không ngừng chảy xuống, từng giọt nước mắt giống như đứt đoạn.
Hốc mắt đỏ bừng, nhìn khiến người ta đau lòng.
"Mẹ, xin lỗi, con biết mẹ vẫn giận con, mẹ chắc chắn cũng rất thất vọng về con. Cho nên lần này con vụng trộm đến, không dám làm phiền mọi người," Mạnh Thanh Bắc vừa thấp giọng nức nở, vừa nhìn sang.
Không dám làm phiền, còn không phải vẫn đến đó ư.
Lúc cô ta nói chuyện, càng đi càng gần, cuối cùng lại cẩn thận đưa tay kéo Tống Uyển.
Đầu mày Tống Uyển cau lại, cuối cùng mở miệng: "Thanh Bắc, còn nhớ lần trước ta đã nói gì với con không?"
Mạnh Thanh Bắc sững sờ.
Tống Uyển nói tiếp: "Thanh Bắc, còn nhớ lần trước ta đã nói gì với con không? Nếu không nhớ rõ, đừng đến tìm ta nữa, cũng đừng tìm Tây Nam."
Không phải bà không bao dung đứa trẻ này, mà bà đã vì Mạnh Thanh Bắc tổn thương đến Ngôn Dụ quá nhiều.
Bây giờ bà phải phân rõ, rốt cuộc ai mới là con bà, ai mới là người cần bà yêu thương và bảo vệ.
"Mẹ," Mạnh Thanh Bắc hoảng hốt mở to mắt, cô ta tưởng cô ta đã ăn nói khép nép cầu khẩn như vậy rồi, Tống Uyển sẽ tha thứ cho cô ta, giống như trước đây cô ta vô số lần lợi dụng danh tiếng của bà vậy, cho dù Tống Uyển biết, cũng chỉ khẽ lắc đầu mà thôi.
Mạnh Thanh Bắc biết bà thất vọng, nhưng mê hoặc của danh lợi, đã khiến cô ta ném ra sau đầu chút thất vọng kia của Tống Uyển.
Tống Uyển vừa muốn nói tiếp, thì Ngôn Dụ luôn ở bên cạnh, bỗng bước nhanh về phía đối diện.
Để lại mọi người đứng đó đều ngơ ngác, đến khi Mạnh Thanh Bắc nhìn rõ hướng cô đi.
Thì cơ thể khẽ run, đầu óc phựt một tiếng, trống rỗng.
Ngôn Dụ cười lạnh nhìn chiếc xe vào lúc cô đi đến thì đóng cửa lại. Cô đưa tay gõ lên cửa xe, bên trong không trả lời.
Giọng Ngôn Dụ rất lạnh nhạt hỏi: "Thế nào, còn muốn tôi điện thoại báo cảnh sát mời các người xuống?"
Nào ngờ bên trong vẫn không có động tĩnh.
Ngôn Dụ cầm di động ra, định điện thoại báo cảnh sát. Lần này bên trong cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ là chúng lại lái xe định bỏ chạy. Chiếc xe nhanh chóng lùi về sau, may mà Ngôn Dụ tránh kịp, nếu không bánh xe đã nghiền lên mu bàn chân cô.
Chiếc xe vừa quay đầu ra ngoài, thì Ngôn Dụ nhìn thấy chiếc việt dã màu đen quen thuộc lái đến.
"Anh, chặn chúng lại," Ngôn Dụ hét với Mạnh Tây Nam trong xe.
Mạnh Tây Nam nghĩ cũng không nghĩ, nghe lời cô, dừng ngang xe ở đó, chặn đường tiến của chiếc xe kia. Người lái xe đập mạnh vô lăng, muốn quay xe, nhưng chúng không ngờ là, chúng vừa quay về sau.
Thì phía sau lại đến một chiếc xe, cũng chắn ngang ở đó, chặn đường lùi của chúng.
Đường một trước một sau đều bị chặn, chiếc xe này có mọc cánh cũng khó bay ra được. Trước sau bên trong hai chiếc xe lại mở cửa ra cùng lúc, người bước xuống đều là đàn ông vóc dáng cao lớn, để đầu húi cua cực ngắn, dáng vẻ nhìn rất chính trực.
Ngôn Dụ cười đi tới, cúi người gõ lên cửa xe chúng, "Chạy nữa đi."
Người trong xe xuyên qua miếng dán xe màu đen, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đã sợ mất mật.
Vì thế, sau khi người trong xe chậm chạp bước xuống, Ngôn Dụ đưa tay: "Đưa đồ đây."
Người ngồi ở ghế sau, còn rất vô tội nói: "Đồ gì chứ?"
Ngôn Dụ thấy chúng còn vịt chết cứng miệng, cũng không nói nhảm với chúng, trực tiếp mở cửa xe ra, định tìm máy ảnh. Chó săn thấy cô thế này, vội ngăn lại, Mạnh Tây Nam còn tưởng hắn ta muốn động thủ với Ngôn Dụ, đi lên tóm tay hắn, đè mạnh người lên cửa kính xe.
Anh ra tay không nể nang, chó săn chỉ kém kêu gào thảm thiết.
"Chúng tôi chỉ chụp ảnh thôi mà, các người đánh người là phạm pháp đó."
Ngôn Dụ đã lấy được máy ảnh của hắn ta, bắt đầu mở ảnh ra, cô vừa xem vừa lạnh nhạt nói: "Ai bảo các người đến?"
Tưởng Tĩnh Thành lúc này cũng đi đến, một tay đút trong túi quần, dựa bên cạnh Ngôn Dụ, cúi đầu nhìn máy ảnh.
Toàn là ảnh Mạnh Thanh Bắc và Tống Uyển, Mạnh Thanh Bắc kéo tay Tống Uyển, tìm góc độ rất đẹp, nhìn không ra Mạnh Thanh Bắc đang khóc, cũng nhìn không ra vẻ mặt Tống Uyển.
Ngược lại động tác cầm tay của họ, chụp vô cùng rõ.
"Thả hắn ra đi," Ngôn Dụ nói với Mạnh Tây Nam, anh vừa buông tay, Ngôn Dụ trực tiếp ném máy ảnh cho anh.
Mạnh Tây Nam hơi nghi ngờ cúi đầu, vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi.
Ngôn Dụ thấy anh há hốc mồm, dứt khoát lấy máy ảnh lại. Lúc cô đi trở lại, từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Thanh Bắc, giống như thấy quỷ.
Nước mắt Mạnh Thanh Bắc đã ngừng rơi, chỉ có sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Ngôn Dụ giơ máy ảnh lên, hỏi cô ta: "Đây là mục đích mà cô đến?"
Mạnh Thanh Bắc cắn chặt môi không nói.
Ngôn Dụ cười lạnh, giọng nói rất bình tĩnh, cô nói: "Kỹ thuật diễn này của cô, đừng làm MC nữa, mà đi đóng phim lại có tiền đồ hơn đấy."
"Cô dựa vào cái gì......" lúc này đầu óc Mạnh Thanh Bắc đã mơ hồ.
Lần này Ngôn Dụ nhìn chằm chằm cô ta, "Dựa vào tôi là con gái Mạnh gia."
Mạnh Thanh Bắc toàn thân run rẩy, đây là ác mộng của cô ta.
Ngôn Dụ lúc này cũng không ngạo mạn, sắc mặt cô bình tĩnh, gần như lạnh lùng nói: "Câu này, lần đầu tiên tôi nói và cũng chỉ nói một lần. Về sau đừng đến quấy rầy mẹ và anh trai tôi nữa."
"Bởi vì cô không xứng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...