Editor: Mây
“Cậu ta … Cậu ta không phải là…”
“Đi, chúng ta đi ăn trưa.”
An Nghi cong khóe môi, không nói lời nào mà kéo Lạc Tiêu sang bên kia.”
Lạc Tiêu lập tức nói: “Cậu bị sao vậy? Không phải nói muốn ăn mì sợi sao?”
Vừa dứt lời, cô nàng liền hiểu ra lí do.
Nha đầu kia nhất định là nhìn thấy anh chàng đẹp trai mình nhất kiến chung tình, liền muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn đây mà!
Đáng tiếc, buổi trưa hôm nay cô nàng không được ăn mì sợi thơm ngon, nhưng để giúp đỡ người chị em tốt này, chỉ có thể rộng lượng bỏ qua!
Lạc Tiêu đang cảm khái trong lòng thì An Nghi đã lôi kéo cô nàng đi về phía Ninh Tinh Hà.
“Này, thật là trùng hợp nha.”
Lạc Tiêu nghe cô chào hỏi với Ninh Tinh Hà như thế thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Cứ có cảm giác hai người này đã quen nhau từ trước?
Ninh Tinh Hà quay đầu liếc nhìn, nhàn nhạt đáp lại.
“Tình huống gì vậy a?”
Lạc Tiêu hạ giọng hỏi nhỏ vào tai An Nghi.
“Tớ giải thích với cậu sau.” An Nghi cũng nhỏ giọng trả lời cô nàng.
Đến lượt Ninh Tinh Hà lấy cơm, khi cô nghe anh muốn lấy ba món chay thì không khỏi nhíu mày.
Cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, ăn như vậy làm sao đủ dinh dưỡng a.
Ninh Tinh Hà lấy xong cơm thì rời đi, An Nghi nghĩ chí ít anh cũng nói với cô một tiếng, nhưng không, một chữ cũng không có…
“Mỹ nữ, cháu muốn ăn cái gì?”
Giọng nói cao vút của dì căn tin kéo An Nghi ra khỏi cảm giác mất mát.
“Cháu muốn một phần sườn xào chua ngọt, còn có thịt chiên xù với cánh gà rán coca.”
An Nghi đích thị là “động vật ăn thịt”, Lạc Tiêu cũng không biết nên ăn cái gì liền gọi một phần giống cô.
Hai người lấy cơm xong thì định tìm một vị trí ngồi xuống, nhưng An Nghi lại bưng khay cơm đến quầy bán sữa tươi.
Thấy cô mua ba chai sữa tươi, Lạc Tiêu thoáng cái liền hiểu được ý đồ.
“Vừa lúc cậu ấy ngồi một mình, chúng ta nhanh lên một chút đi.”
Lạc Tiêu nói xong liền chủ động tấn công.
Dù sao thì cô nàng cũng không thích anh chàng đẹp trai đó nên tất nhiên là không biết xấu hổ.
“Soái ca, chúng tớ không tìm được chỗ ngồi, cậu không phiền khi bọn tớ ngồi đây chứ?”
Lạc Tiêu chưa hỏi xong thì đã đặt khay cơm xuống bàn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội cự tuyệt.
Hơn nữa, rõ ràng là còn mấy chỗ trống, thực sự là trợn mắt nói dối mà mặt cũng không đỏ.
Ninh Tinh Hà gật đầu, không nói gì.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Lạc Tiêu cũng bị giá trị nhan sắc này làm cho kinh người.
Lông mày rậm, lông mi dài, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao, môi mỏng, là người siêu cấp đẹp trai trong những người siêu cấp đẹp trai.
Cộng thêm khí chất lạnh lùng đặc biệt thì anh không khác gì nam chính trong phim thần tượng.
Lạc Tiêu trừa cho An Nghi một khoảng trống, vừa lúc đối diện với Ninh Tinh Hà.
An Nghi ngồi xuống đó, trước tiên đưa một chai sữa cho Lạc Tiêu, sau đó nhẹ nhàng mà đẩy chai còn lại về phía Ninh Tinh Hà.
“Cho cậu.”
Cô không dám nói nhiều, sợ anh nhìn thấu tâm tư của mình.
Ninh Tinh Hà nhìn chai sữa, hơi bất ngờ nhướng mày.
“Không cần, tôi không uống sữa.”
Anh trả lại cho An Nghi, sau đó cuối đầu giải quyết nhanh phần cơm còn lại.
An Nghi mới ngồi chung với anh chưa tới ba phút thì anh đã rời đi.
Nhìn chai sữa tươi, cô bất đắc dĩ thở dài.
“Tớ cứ có cảm giác anh ấy rất ghét tớ.”
“Cậu ta đối với người nào cũng điều như vậy a.
“Sau khi Lạc Tiêu an ủi An Nghi, liền vội tra khảo: “Cậu còn không mau nói cho tớ biết, hai người quen nhau như thế nào.”
An Nghi đem chuyện từ đầu tới cuối kể cho cô nàng nghe, sau khi Lạc Tiêu nghe xong thì tỏ vẻ tức giận.
“Hai chúng ta là bạn thân, thế mà tới giờ cậu mới kể với tớ, không phải nói chị em tốt chúng ta có chuyện gì đều chia sẻ cho nhau hay sao?”
“Mấy ngày nay tớ cũng không biết bị sao nữa, cứ như người mất hồn vậy, đâu còn tâm trạng tâm sự với cậu đâu.”
An Nghi gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, rõ ràng là món yêu thích nhất nhưng cũng thấy nhạt nhẽo.
Lạc Tiêu cũng rất thông cảm cho cô, lần đầu trong đời đột nhiên gặp được người mình thích, lại còn ở gần mình đến vậy, là ai thì cũng bị làm cho chấn động.
“Được rồi! Cậu cũng đừng trưng gương mặt như đứa đám đó nữa.
Cậu ta đối xử với cậu như vậy thì chứng tỏ cậu ta là người có nguyên tắc.
Nếu cậu ta dễ dàng đón nhận tình cảm của cậu thì không phải là một người rất tùy tiện sao?”
Lạc Tiêu vỗ vai an ủi An Nghi, sau đó nói: “Hai người các cậu hiện tải ở gần nhau như vậy, lại đang học chung một trường, khẳng định cơ hôi gặp mặt còn rất nhiều, gấp cái gì chứ.”
Nghe xong lời này, hòn đá trong tròng An Nghi cuối cùng cũng được đặt xuống.
“Cậu nói đúng lắm.” Cô trịnh trọng gật đầu, gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt đưa cho Lạc Tiêu, “Tớ kiến nghị cậu nên đi làm chuyên gia tình yêu.”
Lạc Tiêu nhai miếng sườn xào, nghĩ thầm người chưa một mối tình vắt vai như cô thì làm chuyên gia cái cọng lông!
…..
Trong tiết Ngữ Văn vào buổi chiều, một lần nữa giáo viên lại nhấn mạnh sắp đến kỳ thi giữa kì, vạn lần không được xem nhẹ, bởi vì vào giai đoạn này mỗi một kì thi đều ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai, nói chung có bao nhiêu khoa trương thì khoa trương bấy nhiêu.
Tình hình học tập gần đây của An Nghi không được tốt, trong lớp lúc nào cũng thất thần, lúc trước coi như may mắn không bị giáo viên để ý, nhưng hôm nay …
“An Nghi, mời em đứng lên trả lời câu hỏi này.”
Đột nhiên bị gọi tên, An Nghi theo phản xạ đứng lên.
Dùng ánh mắt mờ mịt nhìn giáo viên, hiển nhiên là vừa rồi căn bản không nghe cái gì.
Giáo viên Ngữ Văn trước giờ đều được mệnh danh là ‘Madam Kill-all’, chưa bao giờ cho ai mặt mũi, kể cả nữ sinh.
Thấy An Nghi trả lời không được, mặt bà đều đen thành than đá, những bạn học khác thấy thế thì trong lòng thầm thắp hương cầu nguyện cho cô.
Bạn ngồi cùng bàn của An Nghi, Khả Tinh đã nhỏ giọng nhắc đề cho cô, nhưng âm thanh nhỏ quá, An Nghi căn bản nghe không rõ.
Trong phòng học, bầu không khí trong chớp mắt im lặng đến đỉnh điểm, tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc cũng có thể nghe đến rõ ràng.
“Tan học theo tôi đến văn phòng, hiện tại ra ngoài hành lang đứng cho tôi.”
Giáo viên Ngữ Văn trầm mặc một hồi rồi lạnh lùng mở miệng nói, một giây sau liền nhìn về sách giáo khoa.
An Nghi cảm thấy rất mất mặt, cuối đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Mà giáo viên Ngữ Văn lúc này cũng nói: “Nếu có ai không muốn nghe giảng thì có thể nói trực tiếp với tôi, đến tiết của tôi thì tự động đi ra ngoài hành lang đứng là được, không cần làm lỡ thời gian của cả lớp.”
Những lời này khiến mặt An Nghi đỏ đến mang tai, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Hành lang im ắng, từ đầu đến cuối không một bóng người, cô dựa lưng vào sau tường, ảo não cau mày.
Cô cũng không trách được giáo viên, trạng thái gần đây của cô quả thực là rất tệ, luôn không chú ý nghe giảng, đổi thành cô cũng sẽ rất tức giận.
Hành lang thường thường sẽ có giáo viên qua lại, đi ngang qua cô thì liếc nhìn một cái, khiến An Nghi ngượng ngùng đến cực điểm, cứ cuối đầu nhìn chằm chằm ngón chân.
Cuối cùng cũng hết tiết, An Nghi đợi giáo viên đi ra, sau đó cùng bà đi đến văn phòng.
Trong lúc bị phạt đứng ngoài hành lang, An Nghi đã chuẩn bị tâm lí bị mắng, quả nhiên, ngay khi giáo viên vừa ngồi xuống liền “Bang” một tiếng đập sách giáo khoa xuống bàn.
“An Nghi, hôm nay em bị sao vậy? Trong mắt thầy cô em là một học sinh giỏi! Làm thế nào mà cả tiết đều không nghe giảng? Em nói cho tôi biết, em đi học không lo nghe giảng mà lo suy nghĩ cái gì đấy?”
Giáo viên Ngữ Văn lớn tiếng giảng một tràng đạo lí, các giáo viên khác cũng phải quay sang nhìn.
An Nghi có chút luống cuống lấy tay kéo vạt áo, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Xin lỗi cô, em không phải là cố ý, em hứa sau này sẽ không như vậy nữa, cô đừng nóng giận…”
“Còn nói không phải cố ý? Tôi vừa mới dặn dò cả lớp chú ý ôn tập cho kì thi giữa kì, kết quả em đem lời nói của tôi vất ra sau tai, em đang muốn thị uy trước mặt tôi hay sao?”
Theo sau một loạt câu hỏi chất vấn liên hồi khác của giáo viên Ngữ Văn, một bóng người cao lớn bước vào văn phòng.
Anh trực tiếp đi thẳng đến bàn đối diện nơi An Nghi đang đứng.
Khi nhìn thấy anh, đôi mắt của cô thoáng chốc dừng lại, có chút không dám tin chớp mắt một cái.
“Tôi đang hỏi em đó! Em nhìn đi đâu vậy!”
Bà bỗng gầm lên làm An Nghi sợ đến run cả người, cô lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Cô cứ nói đi, em đang nghe đây.”
Nói xong, An Nghi âm thầm cau mày, nghĩ sao cô có thể quên lúc này cô đang đứng trước mặt giáo viên được?
Bà hắng giọng một cái, uống hớp nước, “Mà thôi, em cũng là một học sinh ngoan, cô cũng không muốn nhiều lời với em, nói chung, học là vì tương lai của chính mình, nếu em không biết nắm chắc, chờ đến lúc không đậu đại học thì cũng đừng hối hận mà khóc.”
An Nghi nghe những lời này liền biết mình sắp được giải thoát, vì vậy vội nói: “Cô nói rất đúng a, là do em làm chưa tốt, cô nên dạy thêm cho em vài câu để em tỉnh ra.”
An Nghi nhìn bóng lưng của Ninh Tinh Hà, cảm thấy có chút luyến tiếc, muốn ở lại nghe anh và giáo viên nói chuyên.
Vẻ mặt của giáo viên hoàn toàn ngơ ngát, sửng sốt: “Thế nào? Chẳng lẽ em còn chưa nghe đủ sao?”
An Nghi lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Nếu cô được nhìn anh lâu hơn một chút thì cho dù có mất mặt cũng chẳng sao.
Giáo viên ngữ văn:???
Hai bên trái phải, Ninh Tinh Hà đang cùng giáo viên Ngữ Văn của anh nói chuyện phiếm.
Là một học sinh chuyển trường với thành tích ưu tú, Ninh Tinh Hà nhận được rất nhiều giáo viên chú ý, hầu như ai cũng gọi anh vào văn phòng nói chuyện một phen, muốn biết anh có cái gì … không theo kịp hay không.
An Nghi nghe Ninh Tinh Hà cùng giáo viên nói chuyện nửa ngày, rốt cuộc anh cũng lên tiếng, coi như cũng đã được nghe anh nói mấy chữ, bên này giáo viên Ngữ Văn đã nói: “Thôi được rồi, em mau về lớp đi, đem 《Thục Đạo Nan》chép lại 50 lần rồi phân tích kỹ lưỡng bài này cho tôi.
“A”
An Nghi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn thoát chốc sụp đổ.
“Cô không ác như vậy chứ, cô…”
An Nghi nhìn đối phương làm nũng, ý đồ để ‘Madam Kill-all’ mềm lòng mà tha cho cô một lần.
Nhưng đáng tiếc bà không dễ bị lừa như vậy.
“Em mà còn nói thêm một câu thì không chỉ 《Thục Đạo Nan》, đem 《Xuất Sư Biểu》học thuộc lòng rồi phân tích cho tôi nghe.”
An Nghi vừa nghe thấy thế thì sợ đến mức không dám ở lại một giây, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng.
Bà thấy cô còn chạy nhanh hơn thỏ nữa thì bất đắc dĩ mà lắc đầu cười.
Giáo viên dạy Văn của Ninh Tinh Hà ở bàn đối diện thấy An Nghi đã rời đi thì mở miệng cười hỏi: “Tôi nhớ nữ sinh này học tốt lắm mà, nhất là Ngữ Văn, trước kia không phải cô còn muốn đưa con bé qua lớp một học sao? Sao hôm nay lại to tiếng với con bé như vậy?”
“Đừng nói nữa, chính bởi vì nó học tốt, đặt biệt là Ngữ Văn nên tôi mới đặt nhiều kì vọng vào nó, ai biết nha đầu này vậy mà không tập trung cả tiết học.”
“Hay là gia đình có chuyện gì? Con gái lớn như vậy thì rất bình thường.”
“Tôi không rộng lượng như cô được.”
Giáo viên dạy Văn của Ninh Tinh Hà nhún vai cười, bà nhìn về phía Ninh Tinh Hà nói chuyện với anh.
“Trong kỳ thi giữa kỳ lần này em có…mục tiêu gì không? Ví dụ như Ngữ Văn, em muốn đạt bao nhiêu điểm?”
“Em chưa từng làm qua đề thi ở đây nên cũng không có cách nào để đánh giá, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi ạ.” Thái độ của Ninh Tinh Hà không kiêu căng cũng không nịnh nọt, giọng điệu lãnh đạm của anh hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi này.
Giáo viên gật đầu, “Được, cô tin tưởng thực lực của em, cứ phát huy như bình thường là được.”
“Vâng.” Ninh Tinh Hà không muốn nói chuyện nhiều nữa, vì vậy liền nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì em trở về lớp đây ạ.”
“Ừ, trở về đi.”
Ninh Tinh Hà xoay người đi ra ngoài, mở cửa ra thì bất ngờ thấy một gương mặt quen thuộc.
An Nghi đứng nghiêng người ở cửa sổ đối diện, nhìn anh cười dịu dàng, rất rõ ràng là đang đứng đây đợi anh.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Tinh Hà chủ động đi tới trước mặt cô hỏi.
Khi anh đứng trước mặt, vẻ khẩn trương của cô không chỗ nào có thể che dấu, cô chỉ có thể giả bộ trấn an bản thân, nói: “Tớ nghe chú Ninh nói là cậu học rất giỏi.”
“Ừ?”
“Nếu tớ có bài nào không hiểu thì có thể hỏi cậu không?” An Nghi lấy hết dũng khí nói ra câu kia, có chút dè dặt.
“Không phải cậu cũng học rất giỏi sao?” Ninh Tinh Hà hỏi lại.
An Nghi sửng sốt, sao anh biết cô học giỏi? Tin đồn này từ đâu mà có a, cũng quá sai sự thật đi.
“Tớ … tớ so với cậu thì học rất kém, đặc biệt là môn Toán.
Có rất nhiều bài tớ không biết làm.
An Nghi vừa nói vừa giả bộ khống khổ, lấy tay tự đập đầu mình.
Thấy cô như này, làm anh có cảm giác nếu mình không đồng ý thì không khác nào một tên khốn nạn.
“Nếu không hiểu thì cứ đến hỏi tôi.”
Ném xong một câu liền quay người bỏ đi.
“Yes!” An Nghi âm thầm hoan hô một tiếng, vui đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
Ít nhất thì cô cũng đã có thể nói chuyện với anh, hơn nữa anh còn đồng ý thỉnh cầu của cô, đây chẳng phải là một khởi đầu tốt hay sao?
…..
Tan học về đến nhà, An Nghi vừa vào cửa đã bị Hạ Vân Thất kéo đi, nói rằng gia sư đã đến, người ta đặc biệt phá lệ đến đây dạy kèm, còn đạt được rất nhiều loại bằng cấp, dặn cô nhất định phải chú ý nghe giảng, học hành cho đàng hoàng.
An Nghi quên mất chuyện này, nghĩ đến việc sau này mỗi tối đều phải học bổ túc, không được đi ra ngoài tìm Ninh Tinh Hà thì không khỏi có chút mất mát, bất quá trong giai đoạn này, việc học là quan trọng nhất a!
Ninh Tinh Hà học giỏi như vậy, nếu như cô quá kém cỏi thì cũng không xứng với anh a!
An Nghi luôn tin rằng chỉ khi bạn đủ giỏi, bạn mới có đủ tự tin để đứng bên cạnh người mình thích.
Sau vài ngày học bổ túc, môn Toán của An Nghi tiến bộ rõ rệt.
Cho dù là cuối tuần thì Hạ Vân Thất cũng không buông tha cho cô, để gia sư dạy bù từ sớm đến tối mịt.
Thứ hai đi học lại cũng là lúc diễn ra kỳ thi giữa kì, tối hôm qua trằn trọc đến hơn 1h sáng mới ngủ được nên hôm nay cô cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Kỳ thi lần này được tổ chức tập trung, nghĩa là tất cả học sinh sẽ được xáo lớp dựa vào thành tích trong kỳ thi trước.
Kỳ thi cuối học kỳ lần trước An Nghi xếp thứ 59, được phân vào phòng thi số 3.
Nếu điểm môn Toán của cô có thể cải thiện thì chắc chắn cô sẽ đứng trong top 10 của lớp.
Môn Thi đầu tiên chính là môn Toán, nhận được đề thi, cô lập tức viết tên của mình lên sau đó thì khựng lại.
Câu hỏi đầu tiên đã khiến An Nghi bối rối, cô gãi đầu tự hỏi sao đề thi lần này lại khó như vậy a? Người ra đề cũng quá là biến thái đi.
Kì thi lần này kéo dài hai tiếng rưỡi, An Nghi nhanh chóng lụi hết những câu còn lại trước khi thu lại đề, chỉ cần không để trống thì còn hi vọng, nhưng lỡ sai hết thì sao?
Giám thị thu đề xong liền đi ra ngoài, An Nghi đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút rồi đi ra ngoài.
Cô cầm tờ giấy nháp trên tay, suy nghĩ thấy có mấy câu không chắc chắn, muốn tìm một bạn giỏi Toán để đối chiếu đáp án.
Ngay khi cô đang tìm kiếm xung quanh xem có ai quen biết không thì bất ngờ đụng phải ánh mắt của Ninh Tinh Hà.
Ngay khi nhìn thấy Ninh Tinh Hà, đôi mắt của An Nghi liền xuất hiện những ngôi sao nhỏ.
“Này.”
Cô vội vàng xông tới chỗ Ninh Tinh Hà, quơ quơ tờ giấy nháp trước mặt anh.
“Tớ có thể so đáp án với cậu không?”
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, Ninh Tinh Hà liền đem những lời cự tuyệt nuốt trở vào.
“Câu nào?”
“Là câu hỏi hình học thứ ba, tớ không hiểu nó muốn hỏi cái gì…” An Nghi yếu ớt nói, chỉ vào các bước cô giải, “Cậu nhìn xem tớ giải như thế này có đúng không?”
Ninh Tinh Hà chỉ liếc nhìn qua, liền không chút lưu tình phun ra hai chữ, “Sai rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nghi thoát chốc sụp đổ, cô lẩm bẩm nói: “Tớ đã phải suy nghĩ rất lâu mới giải được mấy bước, thế nhưng lại làm sai…”
“Đưa tôi xem lại các bước giải trước đó của cậu.”
An Nghi lật tờ giấy nháp ra, Ninh Tinh Hà nhìn thấy trên đó toàn là số và chữ, liền biết cô tiêu tốn không ít tế bào não.
Anh quét mắt thật nhanh nhìn một lần nữa, chỉ vào một bước giải nói, “Cái này làm đúng.”
Lời này đúng thật là tiếng sét ngang tai.
“Nói như vậy, vốn dĩ là tớ đã làm đúng? Nhưng tớ lại không tin vào chính mình, đem sửa lại thành sai?”
Đôi lời của Mây: Mây rất hiểu cảm giác đóa =((((( ÉT Ô ÉT có ai cíu chụy của tui hông!!
Thục Đạo Nan 《蜀道难》 là một bài thơ của Lý Bạch
Xuất Sư Biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...