Chương 79: Chuyện xưa kết cục là… (1)
Ánh mặt trời đã ló dạng, soi sáng vạn vật, làm không khí có phần ấm áp.
Cửa trường uy nghiêm, các chú bảo vệ thân thiện, thư viện hình bán nguyệt (nửa vòng tròn), phòng họp trống rỗng, phòng học của khoa luật, tấm bảng đen của khoa tài chính, người đến người đi trong sân thể dục, ghế nhựa màu xanh ở căn-tin… Tất cả, tất cả đều sắp trở thành một phần của quá khứ.
Mạc Tạp mặc đồng phục tốt nghiệp, đứng ở trong đám người. Trên lễ đài, thầy hiệu trưởng chậm chạp phát biểu, ở phía dưới là tiếng đáp lại không lớn không nhỏ của sinh viên và giáo viên. Mạc Tạp cúi đầu, nhìn mủi giày có chút bẩn của mình, trong lòng nửa buồn, nửa vui. Vui chính là rốt cục cũng có thể rời khỏi ngôi trường này. Buồn chính là, sắp phải mãi tạm biệt ngôi trường này. Lúc đầu, cậu cho rằng mình sẽ rất thoải mái khi rời khỏi ngôi trường đã trói buộc cậu suốt 4 năm qua. Những người bạn học mình không vừa mắt, những giáo viên không thích mình, cuộc sống khô khan, những giờ học tập nhàm chán, những bảng thành tích kém, những lúc không cách nào ức chế được tự ti…, những thứ này sẽ rời khỏi đây cùng với cậu. Có thứ biến mất, có thứ quên đi. Nhưng mà, cậu cũng không kiên cường đến như vậy.
Nơi đã trói buộc mình 4 năm cũng là nơi mình gặp Thần Cách; cái áo khoác mình không trả lại cho Thần Cách; mình té xỉu vào trong ngực Thần Cách; mình mắng Thần Cách thật to tại thư viện; mình nằm trên đùi của Thần Cách tại phòng học; tay chân mình luống cuống tại phòng ăn, mình bị Thần Cách bêu xấu ở cuộc thi chạy của trường; mình cười lên cười xuống tại phòng họp; mình bị cắn rái tay; mình bị nâng càm lên; mình bị ôm lấy; mình bị nắm tay; mình bị hôn.
Thần Cách cởi áo khoác ra, ném tới trên đầu mình; Thần Cách ôm lấy mình khi mình bị ngất; Thần Cách không thèm nhìn mình khi bị mình mắng to tại thư viện; Thần Cách kéo đầu của mình xuống, đặt trên bắp đùi cậu ấy; Thần Cách không cho phép mình ăn mì ăn liền; Thần Cách ở trước mặt một đống nữ sinh trong thao trường đi về phía mình; Thần Cách lạnh lùng nhìn mình cười lên cười xuống tại phòng họp; Thần Cách cắn rái tay của mình; Thần Cách nâng càm mình lên; Thần Cách ôm chặt lấy mình; Thần Cách nắm tay mình; Thần Cách hôn mình.
Tại không gian này, có quá nhiều kỉ niệm, cậu lượm lặt lại từng mảnh kỉ niệm để an ủi bản thân.
Không có gì là mãi mãi cả, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Đã từng rất sâu đậm, theo thời gian cũng sẽ dần dần phai đi.
Cho đến khi Mạc Tạp thật sự phải nói lời tạm biệt nơi này, cậu mới phát hiện, thì ra cậu rất lưu luyến nơi đây. Đoạn đường học sinh – sinh viên của cậu đã kết thúc, để lại Thần Cách một mình tiếp tục hoàn thành đoạn đường còn lại của hắn.
Hôm nay học sinh ưu tú nhất của trường vì xảy ra chuyện đột ngột nên không thể lên phát biểu được. Thầy hiệu trưởng đứng trên lễ đài, nói chuyện trước kia, bây giờ, sau này. Giọng nói của thầy có chút bi thương. Thần Cách đứng bên ngoài lễ đài, toàn bộ thân thể lười biếng dựa vào trên tường, một tay đặt vào trong túi quần, một tay còn lại xuôi theo bên người. Một người đứng ở dưới ánh mặt trời, mặt trời soi rọi thân thể của hắn, khuôn mặt dễ nhìn của hắn, vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
Buổi lễ tốt nghiệp khá dài kết thúc. Sau khi thầy hiệu trưởng bước xuống khán đài, cả lễ đài an tĩnh bắt đầu náo nhiệt lên. Nhóm thì chụp ảnh kỉ niệm, nhóm thì nói chuyện phiếm, một số người thì vội vả ra về. Mạc Tạp cố gắng tìm đường đi ra khỏi đám người. Có lúc bạn học sẽ vô ý đạp lên chân của cậu, có lúc sẽ đụng trúng cậu, có lúc đèn flash của điện thoại loang loáng chiếu vào người cậu.
Lúc này Mạc Tạp nghe được nữ sinh chung quanh nghị luận: “Hả? Thần Cách sao lại tới đây?”
“Chẳng lẽ bạn gái của cậu ấy học năm thứ tư đại học? Sao tớ không nghe nói gì hết vậy? Tức chết, chưa kịp tỏ tình mà đã có người cướp mất rồi!”
“Cậu được chưa? Nếu như bạn gái của cậu ấy học năm thứ tư đại học cũng không sao. Chẳng phải đã tốt nghiệp rồi sao? Đoán chừng cũng sẽ nhanh chóng chia tay.”
Mạc Tạp nhón chân lên, ánh mắt xuyên thấu qua đám đông người náo nhiệt.
“Thần Cách!” Mạc Tạp kêu tên của Thần Cách, giọng nói vang dội lại rõ ràng, hấp dẫn không ít người chú ý. Học sinh trong trường từng bàn tán, không biết Mạc Tạp đã dùng cách gì mà có thể trở thành bạn bè với Thần Cách như bây giờ. Bọn họ cứ tưởng rằng chỉ có những người có cấp bậc như Ngũ Khu Dương, An Na và Quảng Lý mới có thể kết giao bạn bè với một người được cả trường mến mộ như Thần Cách.
Thần Cách thấy được Mạc Tạp, biểu cảm vẫn lãnh đạm như cũ. Thần Cách mở miệng, giọng nói phát ra, vượt một quãng đường, lọt vào tai của Mạc Tạp: “Tới đây!”
Mạc Tạp đi tới, biểu cảm cao thâm khó lường. Cậu quan sát Thần Cách một cái, nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Tôi muốn làm cho cậu gặp một chút rắc rối, được không?”
Những lời này khẳng định không phải là hỏi thăm ý kiến, bởi vì không đợi Thần Cách trả lời, Mạc Tạp ở trước mặt mọi người, lao vào trong ngực của Thần Cách, trèo lên trên người của hắn, hai chân kẹp hông của Thần Cách lại, một tay vòng qua cổ, một tay bắt lại cổ áo của Thần Cách. Cậu đưa đôi môi mềm mại lại gần đôi môi của Thần Cách. Nóng bỏng tiếp xúc lạnh như băng, triền miên quấn quýt, trao đổi hơi thở cho nhau.
Nụ hôn này, không phải là không có ẩn ý. Đây là một bằng chứng, một lời thông báo, một lời khẳng định rằng Thần Cách – người đàn ông đẹp trai hoàn hảo được mọi người mến mộ – là tình nhân, người yêu của Mạc Tạp – một người vô cùng bình thường.
Nóng bỏng rời khỏi lạnh như băng, Mạc Tạp lấy ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi của Thần Cách. Con ngươi màu đen của cậu nhìn thẳng vào trong mắt của Thần Cách. Cậu nhàn nhạt, nghiêm túc, êm ái nói: “Thần Cách, tôi yêu cậu. Thời hạn không nhiều cũng không ít, tôi sẽ dùng quãng thời gian còn lại của đời mình để tiếp tục yêu cậu, chỉ một mình cậu.”
Khóe miệng của Thần Cách cử động, ấm áp nở nụ cười.
“Câu trả lời của cậu đâu?”
Mạc Tạp từ trên người Thần Cách nhảy xuống, ngẹo đầu hỏi.
“Câu trả lời rất đơn giản, tôi sẽ chấp nhận để cậu yêu tôi đến hết thời gian còn lại của cuộc đời, chỉ để một mình cậu yêu tôi, được chưa?”
“Tuyệt đối được!”
Đây là lần đầu tiên, Mạc Tạp ở trước mặt nhiều người như vậy, không chút kiêng kỵ bộc lộ ra tình yêu của mình.
“Đi thôi, chần chừ ở đây hoài, muốn để tôi chờ thêm bao lâu nữa đây?” Biểu cảm của Thần Cách lập tức liền thay đổi.
Mạc Tạp đi theo ở phía sau: “Thúc giục cái gì mà thúc giục. Tôi có biết cậu ở đây chờ tôi đâu!”
Bỏ lại sau lưng là một đám người đang sôi trào. Mạc Tạp phải về phòng học dọn dẹp ít đồ, trên đường, Mạc Tạp không khỏi lo lắng nói: “Tôi đã gây họa cho cậu rồi, phải không? Tôi thì đã ra trường, còn cậu thì chưa, như vậy chắc có thể cậu sẽ bị những người đó nói bóng nói gió.” Bây giờ mới nói những lời như thế có phải quá muộn rồi không? Rõ ràng chính là muốn dọa sợ những cô gái có ý muốn theo đuổi Thần Cách, để bọn họ rút lui mà.
“Những người đó ăn thua gì đến tôi?”
Trong phòng học trống rỗng, tấm bảng đen phía trên bám đầy bụi bậm. Mạc Tạp thu dọn đồ đạc, Thần Cách ngồi đọc sách trên bàn đối diện. Âm nhạc vang lên êm dịu, từ bên ngoài sân trường truyền vào bên trong phòng học.
【It’s amazing how you can speak right to my heart.
Thật không thể tin nổi! Cậu không cần mở miệng, cũng có thể trao đổi tâm ý với tôi.
Without saying a word, you can light up the dark.
Cậu không cần lên tiếng , cũng có thể xua đi bóng tối.
Try as I may I could never explain.
Vô luận tôi có cố gắng như thế nào, cũng không cách nào giải thích được.
What I hear when you don’t say a thing.
Lúc cậu im lặng không nói, tôi vẫn nghe được giọng nói của cậu.
The ile on your face lets me know that you need me.
Má lúm đồng tiền trên mặt của cậu nói cho tôi biết rằng cậu cần tôi.
There’s a truth in your eyes saying you’ll never leave me.
Có một sự thật trong ánh mắt của cậu, rằng cậu sẽ không bao giờ ra xa tôi.
The touch of your hand says you’ll catch me whenever I fall.
Cái chạm tay của cậu nói rằng cậu sẽ giữ tôi lại bất cứ khi nào tôi ngã.
You say it best when you say nothing at all.
Lúc cậu không nói gì hết, đó chính là lúc tôi cần phải lắng nghe cậu nói nhất.
All long day I can hear people talking out loud.
Cả ngày lẫn đêm, tôi đều bị bao vây bởi tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người.
But when you hold me near you drown out the crowd.
Nhưng khi cậu ôm tôi, tôi có thể thoát khỏi đám đông người đó.
Try as they may they can never define.
Vô luận bọn họ có cố gắng như thế nào, cũng không thể phân biệt rõ ràng được.
What’s been said between your heart and mine.
Bởi vì trái tim của cậu và trái tim của tôi đã đan chặt vào nhau, chẳng phân biệt được đâu là cậu, đâu là tôi.
The ile on your face.
Má lúm đồng tiền trên mặt của cậu.
The truth in your eyes.
Sự thật trong đôi mắt của cậu.
The touch of your hand.
Cái chạm tay của cậu.
Let me know that you need me.
Hãy để tôi biết rằng cậu cần tôi.
You say it best when you say nothing at all.
Lúc cậu không nói gì hết, đó chính là lúc tôi cần phải lắng nghe cậu nói nhất.
You say it best when you say nothing at all.
Lúc cậu không nói gì hết, đó chính là lúc tôi cần phải lắng nghe cậu nói nhất.
You say it best when you say nothing at all.
Lúc cậu không nói gì hết, đó chính là lúc tôi cần phải lắng nghe cậu nói nhất. 】
“Mạc Tạp!” Thần Cách dùng một hình thái tuyệt vời nhất khẽ gọi, nhẹ thúc giục Mạc Tạp ngừng suy nghĩ.
“Sao?”
“Sau này cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về, được không?”
“Được, nhưng mà không được để tôi chờ quá lâu nha, chỉ một chút thôi đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...