Mạc Tạp cùng Thần Cách chung sống, như có như không đã qua hết mùa thu. Năm nay là một năm kỳ quái, khắp nơi đều là chiến tranh cùng thiên tai. Mạc Tạp thật không hiểu, cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Trên đường, mọi người so với bình thường náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí các quầy hàng còn được trang trí rất đẹp bằng các tờ giấy hồng hồng, xanh biếc xanh biếc, rồi những người bán hàng cũng đội mũ đỏ lên đầu. Cũng khó trách, đêm ngày mai là đêm Giáng sinh. Không biết từ lúc nào phương Đông cũng phổ biến ngày lễ này như các nước phương Tây. Mạc Tạp có chút gì đó vui vui mừng mừng trước lễ Giáng sinh, không giải thích được, cậu cảm thấy lễ Giáng sinh là một ngày lễ thật ấm áp.
Hôm nay tan lớp sớm hơn so với bình thường một ít, không có gì để làm Mạc Tạp đột nhiên liền nhàm chán. Cậu không muốn trở về nhà, muốn đi dạo xung quanh một chút. Có lẽ là bởi vì hôm nay tâm tình tương đối khá tốt, lại có lẽ là bởi vì cậu vừa lúc thấy Thần Cách chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường. Quần áo trắng noãn kia biến thành một màu sắc nhu hòa nhất trong tầm mắt Mạc Tạp. Cảm giác thích nhìn Thần Cách tựa như thích lễ Giáng sinh vậy, khiến cho trái tim rất thoải mái. Cậu đi tới đứng bên cạnh Thần Cách, đèn xanh còn có 46 giây. Mạc Tạp ngẩng đầu, dùng giày bẩn của mình nhẹ nhàng đụng giày của Thần Cách bên cạnh một cái: "Này, rất ít gặp cậu nha! Mọi người rốt cục nhận ra rõ cậu là một người có nội tâm độc ác, chán nản vẻ bề ngoài anh tú của cậu?"
"Chẳng phải tôi luôn tốt hơn cậu sao?"
"Tôi chẳng qua là giấu sâu trong lòng, đợi người thật sự đào móc được tiềm năng của tôi, nhất định thấy ưu điểm của tôi."
"Tôi nghĩ là đến đào móc thì thể của cậu."
"Không, không, tôi ói lên người cậu một đóng nước miếng bây giờ. Ngày mai chính là Giáng sinh rồi, cậu có thể nói một câu hòa bình được không?"
"Không có câu nói hòa bình dành cho cậu!"
"Đúng rồi! Tôi cũng không có câu nói hòa bình nào dành cho cậu!" Mạc Tạp nói không lại Thần Cách, cũng chỉ có thể đem nguyên văn lời nói của hắn một lần nữa thuật lại.
Thần Cách chẳng qua là nâng vai một cái, đem lời của làm Mạc Tạp thành gió bên tai. Đèn đỏ sáng, Thần Cách bước trên những vết ngựa vằn trên đường, Mạc Tạp cũng bước ngắn bước dài theo sau: "Lễ Giáng sinh cậu có dự định làm gì không?"
"Làm gì?"
"Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi còn độc thân, cậu cũng không có dự định gì, hay là tôi xuống nhà cậu, chúng ta cùng nhau trải qua một đêm Giáng sinh, thế nào?"
"Với một người đàn ông như cậu?"
"Thế nào? Phân biệt giới tính à? Tôi cũng không phải yêu cầu cậu cùng ta làm cái gì động trời, hai người giống như bằng hữu uống chút rượu, hàn huyên tâm sự một chút."
"Tôi không có hứng thú!"
Mạc Tạp còn muốn thuyết phục Thần Cách, lại thấy chỉ có bàn tay mảnh khảnh đặt trên cổ tay áo Thần Cách. Cậu tức giận nói: "Tôi ở đằng sau nói nhiều như vậy cậu cũng không thèm nghe, hại tôi chạy theo muốn lên cơn suyễn đây này!" Đầu óc Mạc Tạo nhất thời có chút trống không, chỉ cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, nhìn lại một chút liền nhận ra Tô Thụy, người mà cậu từng giúp cô ấy di chuyển cái bàn trong thư viện trường. Đã có một đoạn thời gian không thấy cô ấy, lần này cô ấy mặc quần áo mùa đông, mang cái mũ màu trắng đột hiển càng thêm khả ái.
Tô Thụy cũng phát hiện Mạc Tạp, có chút kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Đây không phải là người lần trước, anh tên gì, hình như Mạc Tạp thì phải? Niên trưởng Mạc Tạp, sao anh lại ở chỗ này?"
Mạc Tạp tựa hồ cũng không có nghe rõ lời của Tô Thụy, ánh mắt cùng tâm tư đều tập trung vào tay của Tô Thụy đang nắm tay Thần Cách, bật thốt lên: "Hai người đang yêu?"
Câu câu hỏi này đổi lấy gương mặt đỏ lên đầy thẹn thùng của Tô Thụy, biểu hiện này là của nữ nhân, Mạc Tạp là đàn ông vĩnh viễn cũng sẽ không có như vậy.
"Ghét, niên trưởng! Anh ở đây nói càn cái gì, chúng tôi vẫn chỉ là bằng hữu thôi!" Lời này rõ ràng nhiều ẩn ý, vẫn chỉ là, nói không chừng sẽ có phát triển.
"À, à, như vậy sao." Lần này Mạc Tạp thật không biết muốn nói gì nữa, cậu lúng túng đứng trên vạch vằn ngựa (dành cho người đi bộ), không biết làm sao, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không quan tâm. Thần Cách nắm cổ tay của Mạc Tạp kéo cậu đi vào vỉa hè. Chỗ cổ tay truyền tới một trận nhiệt độ. Mạc Tạp giống như một người hoảng sợ rút tay về, điều này làm cho Thần Cách trong lòng có chút không thoải mái.
Tô Thụy nói tiếp: "Cách, ngày mai cậu muốn làm gì? Tiết lộ một chút tin tức cho tớ, tớ không thể để cho những người khác mang cậu đi ra ngoài, phải không?"
"Tùy tiện làm gì cũng được!" Giọng ôn hòa.
Mạc Tạp nhìn Thần Cách, mới vừa rồi thái độ với mình tệ như vậy, điều này làm cho Mạc Tạp có chút đau lòng. Cậu tự trách mình không nên mặt dày như vậy, đại khái là bị quần áo siết ngực chặt đến khó chịu. Mình giống như người ngu ngốc, rõ ràng cũng biết Thần Cách rất ghét mình, mà mình mỗi lần còn mặt dày da cứng ở bên cạnh hắn, thứ người như mình làm sao có người ở cùng lễ Giáng sinh? Phải không biết nên bên người nào mới đúng chứ!
"Vậy tôi không làm phiền hai người các cậu, đi trước."
"Hả? Sao vội vậy? Này!" Tô Thụy còn không còn kịp giữ lại, Mạc Tạp liền một hơi chạy đi, Thần Cách muốn đưa tay giữ cậu lại nhưng không làm vậy: "Cậu cẩn thận coi chừng xe cộ cho tôi!"
Vốn là muốn nổ tung, Mạc Tạp không thể làm gì khác hơn là nhìn chung quanh, định là không có xe nào đi lại mới bắt đầu nổ tung. Cậu thoáng nghĩ hay là bị một chiếc xe BMW đụng chết cho rồi, cũng không nên đi tới đây, như vậy sẽ không thấy được điều gì. Cậu đưa ngón tay ra xoa xoa ngực, nguyên nhân khiến mình khó chịu là người khác đều có đôi có cặp, mình lại là một người cô đơn. Hác Suất bên cạnh Cao San San, Thần Cách không biết bên người nào. Bằng hữu đều không thể dựa vào. Mạc Tạp trước sau không có dũng khí quay đầu lại liếc mắt nhìn nữa.
Ở trong đại sảnh, Mạc Tạp thấy được Ngũ Khu Dương tựa hồ là đến tìm Thần Cách. Thấy Mạc Tạp, cao hứng đi lên trước vỗ vỗ bả vai Mạc Tạp: "Các anh cũng tan lớp sớm?"
Mạc Tạp cách Ngũ Khu Dương xa một chút, quẫn bách gật đầu một cái.
"Chúng ta cũng quen biết, anh còn cự em như thế?"
"Cái đó, Thần Cách không có ở đây, cậu không cần đi lên." Mạc Tạp giống như muốn né tránh, bước nhanh tiến vào thang máy, Ngũ Khu Dương cũng đi theo vào. Mạc Tạp bị hành động này làm cho hoảng sợ, biểu hiện làm cho lòng người ngứa ngáy, nhưng mà hôm nay giống đưa đám hơn rất nhiều, điều này càng thêm nâng lên hứng thú của Ngũ Khu Dương. Lần trước gặp mặt, cậu có lưu lại một chút ấn tượng tốt về Ngũ Khu Dương, nhưng nội tâm cùng hình tượng của hắn quả thật không trong sạch. Ngũ Khu Dương là một tên quỷ đại háo sắc, nam nữ đều ăn được. Nếu như hơi lưu ý tới những lời đồn trong trường thì sẽ biết rõ chân tướng, chỉ tiếc Mạc Tạp cho tới bây giờ không có ý tò mò, chẳng qua chỉ là chú ý tới những lời đồn về Thần Cách.
"Hắn không có ở đây, tìm anh cũng được mà!"
"Tìm tôi?" Mạc Tạp vừa nói vừa lùi ra sau bức tường thang máy.
Ngũ Khu Dương cũng vội vàng đi theo. Thang máy lại có thêm hai, ba người vào, Ngũ Khu Dương đẩy Mạc Tạp nhỏ giọng nói: "Tối mai có dự tính làm gì?"
"Có, có!" Mạc Tạp cơ hồ không chút suy nghĩ.
"Với ai a?"
"Cậu hỏi tới chuyện này làm chi?" Mạc Tạp nhìn con số thang máy, lúc nào mới có thể đến đây.
"Xem ra anh như vậy mà cũng biết gạt em. Ngày mai em tới đón anh, dẫn anh đi chơi, thế nào?"
"Không, chẳng ra thể thống gì!"
"Ai nha, thật đúng là tuyệt tình! Em cũng không phải là một đứa trẻ hư, niên trưởng."
"Tôi không có nói như vậy!"
Thang máy càng ngày càng ít người, cuối cùng chỉ còn dư lại Mạc Tạp cùng Ngũ Khu Dương.
"Thật ra thì niên trưởng, em nói thẳng, em trừ thích nữ nhân cũng muốn đùa giỡn với nam nhân." Ngũ Khu Dương từ trước đến giờ là người nói thẳng.
Mạc Tạp miệng lớn lại lớn: "Vậy cậu cùng Thần Cách?"
"Cùng hắn? Ánh mắt kia có ý gì? Em cùng hắn đời này cũng không thể. Đừng thấy tên kia bình thường ở trước mặt người khác dáng vẻ hòa đồng, hắn thật ra cũng không phải là người tốt lành gì đâu!" Ngũ Khu Dương nói lời này mình cũng không khá hơn chút nào được.
"Này, vậy hắn cũng thích nam nhân?"
Ngũ Khu Dương ý vị thâm trường nhìn Mạc Tạp một cái, sau đó trả lời: "Hắn ngay cả nữ nhân cũng không quan tâm, làm sao có thể thích nam nhân?"
Nghe được Ngũ Khu Dương trả lời, Mạc Tạp cảm giác mình hẳn thở phào một cái, nhưng là không biết vì sao khẩu khí liền không đi xuống, ngược lại càng ngày càng cao. Ngũ Khu Dương tiếp: "Thật ra thì em..." Lời còn chưa nói hết, Mạc Tạp lại đem đề tài đoạt mất: "Vậy hắn đã có bạn gái?"
"Nói không chừng có, ai dám hỏi chuyện riêng của hắn, thật ra thì niên trưởng, ta còn..."
"Hắn chính miệng nói cho cậu biết hắn không thích nam nhân?" Mạc Tạp cảm giác mình phải xác nhận một cái.
Ngũ Khu Dương hình tượng mỹ hảo biến mất. Cửa thang máy đã mở ra, hắn vẫn còn nghiêm túc suy nghĩ, đặt Mạc Tạp ép vào tường thang máy, tóc dài làm cho Mạc Tạp rất không thoải mái: "Anh có thể nghe em nói hết lời được không? Em dáng dấp thật đẹp trai, dư thừa xứng với một người bình thường. Em đối với anh có cảm giác cũng không tệ lắm, có muốn thử một chút hay không?" Ngũ Khu Dương khẩu khí có chút khinh bạc, có lẽ là đối với mình quá mức tự tin.
"Gì??" Ý nghĩ của Mạc Tạp rốt cục trở lại quỹ đạo chính.
Ngũ Khu Dương tựa hồ còn chưa đủ hiểu rõ Mạc Tạp, Mạc Tạp chẳng qua là không am hiểu, không có thói quen cùng người khác trao đổi mà thôi, cũng không phải là hèn yếu. Dù thế nào thì lúc trước cậu cũng là một tên cắc ké côn đồ, Mạc Tạp không hề nghĩ ngợi, một cước liền đá vào nơi hiểm yếu nhất của Ngũ Khu Dương, mắng to: "Cậu bán một cái mông! Ai muốn với cậu thử một chút?"
Mạc Tạp giận dữ đi ra cửa thang máy: "Tưởng cậu là người thế nào, lại nói lời như vậy. Nhưng tôi là đàn ông."
Ngũ Khu Dương thống khổ che nửa người dưới ngồi chồm hổm dưới đất, trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại. Mạc Tạp trở lại trong phòng, lại bắt đầu suy nghĩ vừa rồi. Thần Cách chuyện này không biết xấu hổ, khắp nơi cùng nữ nhân lêu lỗng, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Tô Thụy cùng Thần Cách mới vừa ở chung một chỗ, Mạc Tạp rất không thoải mái, đặc biệt không thoải mái, ăn bao nhiêu món ăn ngon cũng hóa giải không được tâm tình không thoải mái. Cậu đã hoàn toàn đem chuyện Ngũ Khu Dương để qua sau ót, chỉ cần là chuyện Mạc Tạp không quan tâm, cậu căn bản ngay cả muốn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...