Tốc độ truyền bá tin tức luôn luôn kinh người, khi Vương Cẩm Trình biết tin hai người chia tay, lập tức muốn xách dao tới chém Tạ Khánh.
An Đạt rất kỳ quái: “Vì sao mọi người đều cho là trách nhiệm của Tạ Khánh?”
Vương Cẩm Trình sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải sao?”
An Đạt cảm thấy thực không có lời để nói: “Chúng tôi là chia tay trong hòa bình, không có ai đúng ai sai.” Ít nhất cậu kiên trì với cách nói này, sẽ khiến cậu có thể diện một chút.
“Chuyện của người khác cậu vẫn là bớt can thiệp vào đi.” Dương Giản nhàn nhã nói, Vương Cẩm Trình không tình nguyện “Hừ” một tiếng, hít một hơi thuốc lá.
Dương Giản nhíu mày: “Muốn hút thì ra ngoài mà hút.”
Vương Cẩm Trình lại không can tâm mà dập thuốc.
Dương Giản nghiêng người sang hỏi An Đạt: “Nhưng mà cậu không sao chứ?”
An Đạt hỏi lại: “Anh thấy thế nào?”
Dương Giản cười híp mắt.
An Đạt nói: “Tôi không sao, ngược lại Tạ Khánh càng ngày càng kỳ quái, chuyện cười cũng không kể.”
Vương Cẩm Trình nói: “Tạ Khánh không kể chuyện cười không phải Tạ Khánh bình thường.”
Dương Giản gật đầu: “Đúng vậy, bình thường phiền muốn chết, khi không có thì cả người ngứa ngáy.”
“Ai.” Ba người đồng thời thở dài.
Vương Cẩm Trình vỗ bàn một cái: “Chúng ta đừng để ý tới cậu ta, ba người chúng ta đi vui vẻ.”
Dương Giản nhanh chóng liếc hắn một cái, nói: “Tôi không chơi 3p.”
Vương Cẩm Trình mồ hôi lạnh ứa ra: “Không thể tưởng được cậu cũng rất có nguyên tắc.”
Dương Giản cười nói: “Một mình cậu qua bên kia chơi đi, bên kia có người liếc mắt sang bên này nửa ngày rồi.”
Vương Cẩm Trình liếc mắt xem thường: “Nhìn cũng là nhìn cậu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”
“Hôm nay tôi không vui, cậu đi đuổi giúp tôi đi.”
“Vì sao tôi phải đi.” Vương Cẩm Trình nén giận lẩm bẩm, nhưng vẫn đi về phía người đàn ông kia.
“Cuối cùng cũng đuổi được cậu ta đi rồi.” Dương Giản chống cằm nhìn An Đạt, “An Đạt đáng thương, nhảy vào hố lửa rất khó chịu hả?”
An Đạt cúi mặt xuống, nói: “Tuy rằng trước đó đã biết là hố lửa, cho rằng dù thất bại cũng không đáng sợ như vậy, nhưng khi anh ấy nói ‘Chia tay’ vẫn thật tức giận.”
Trái tim con người cũng không phải làm bằng sắt, làm sao có thể không đau.
“Ai nói trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết.” Dương Giản nói.
An Đạt khẽ mở to hai mắt, hỏi: “Anh cũng biết sao?”
Dương Giản cười nhẹ: “Lấy ba chữ ‘Tạ Nhất Miên’ kia ở trên mạng kiểm tra liền biết, thật là một tin tức khủng khiếp của năm đó.”
An Đạt cúi đầu.
“An Đạt à, cậu cũng cần gì phải như vậy, cho dù sau này cậu chiếm lấy vị trí bên cạnh cậu ta, thì trong lòng của cậu ta trước sau gì vẫn có một người khác, người này cậu nhìn không thấy, sờ không được, mãi là khoảng cách giữa cậu và cậu ta.”
An Đạt híp mắt, nhìn Vương Cẩm Trình bên kia đã uống rượu cùng với người đàn ông ban nãy kia rồi, nói: “Tôi biết, ngay từ đầu đã biết. Nếu tôi nói tôi cũng là bởi vì chuyện mà anh ấy đã trải qua mới muốn ở bên anh ấy, thì anh thấy thế nào?”
Dương Giản có chút kinh ngạc, sau đó cười khổ nói: “Vậy cậu thật là một kẻ đại ngốc.” Dương Giản cong khóe môi, tháo kính mắt xuống, hướng bartender vỗ tay một tiếng, nói: “Cho một ly để người thất tình uống rượu nào.”
Bartender lễ độ trả lời Dương Giản, nói: “Nghe thấy rồi.”
An Đạt nhìn ánh mắt hòa nhã của Dương Giản nói: “Anh cũng là kẻ có tiền khiến cho người ta đau lòng.”
Dương Giản chỉ cười: “Nghe nói cậu ngàn chén không say? Có muốn chúng ta liều một chút hay không?”
An Đạt gật gật đầu: “Được.”
Kết quả là sau đó Vương Cẩm Trình mỗi tay một đứa, chửi mát mà đem hai người đã gục xuống xách ra khỏi quán bar.
——————
An Đạt tìm một ngày lúc Tạ Khánh đi vắng dọn hết đồ đạc đi, chìa khóa nhà cũng để lại trên bàn trà phòng khách.
Tạ Khánh trở về, thấy căn nhà trống trải đi rất nhiều, không biết là cảm nghĩ gì.
Hắn biết mình không có tư cách cảm thấy thương tiếc hay đau đớn, dù sao cũng là mình bức cậu ấy đi.
Trên bàn là camera kỹ thuật số của hắn, Tạ Khánh đi đến, cầm lên xem.
Bên trong đều là An Đạt.
Bộ dáng An Đạt mặc tạp dề vội vàng đi qua, bộ dáng An Đạt sáng sớm thức dậy còn buồn ngủ, bộ dáng An Đạt vừa mới tan sở một tay gỡ cà-vạt.
Tạ Khánh quyết tâm, đem ảnh chụp đều xóa hết.
Sau khi xóa xong lại cảm thấy hiu quạnh.
Con người mà, quả nhiên là đáng bị coi thường.
Hắn lại nhìn quanh ngôi nhà đã ở ba năm, nhớ tới ba năm trước đây, hắn vừa đến thành phố này tìm nhà thì môi giới giúp hắn liên hệ với chủ nhà thời điểm ấy. Khi đó, hắn thấy Dương Giản còn kinh diễm(kinh ngạc vì vẻ đẹp của Dương Giản=))) một chút.
Đại khái là do tính khí hợp nhau, cho dù giấy tờ bất động sản đều đã làm xong, hắn vẫn duy trì liên hệ với Dương Giản. Sau đó gặp được Vương Cẩm Trình, sinh viên tài cao này hàng năm sẽ chỉ vào dịp Giáng Sinh mới trở về, miệng đầy Anh-Hán lẫn lộn.
Tiếp theo một ngày kia Vương Cẩm Trình về nước, mang đến An Đạt.
An Đạt, An Đạt. Thật ra Tạ Khánh thích gọi tên An Đạt, giống như có loại sức mạnh làm yên ổn lòng người.
Hắn nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, Hạ Cảnh Ngôn ở bên tai của hắn nói chuyện về thành phố này, cậu ấy nói thành phố này phong cảnh không tệ, nói trong thành phố này có người rất tốt.
Thật sự có người rất tốt.
Tạ Khánh trong lòng thấy cảm kích.
Hắn vuốt ve cameras, đột nhiên thật hối hận, vì sao phải xóa hết ảnh chụp, bây giờ muốn nhìn cũng nhìn không được.
Hạ Cảnh Ngữ lần nữa gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn suy nghĩ thế nào rồi. Hắn cũng đã đuổi An Đạt đi rồi, còn có thể như thế nào đây? Nhưng vẫn cứ luyến tiếc.
Tạ Khánh cân nhắc hết lần này đến lần khác, vẫn là quyết định trả lời Hạ Cảnh Ngữ, hẹn Hạ Cảnh Ngữ ra ngoài, Hạ Cảnh Ngữ một mực nhớ lại những chuyện đã qua, mà những quá khứ đối với Tạ Khánh mà nói tựa như dao găm.
Hai tay của hắn nhét trong túi quần, đá lên hòn đá trên đường, Hạ Cảnh Ngữ ở một bên nói: “Nếu em quay về, bọn chị sẽ đặc biệt mở một chuyên mục mới, em muốn chụp cái gì để cho em tự do phát huy, bọn chị sẽ giúp em tìm một người cộng sự viết lời văn chuyên nghiệp nhất, đương nhiên dù cho tốt cũng kém hơn Tiểu Ngôn…”
Người phụ nữ bên cạnh lại một lần nữa nhắc tới Hạ Cảnh Ngôn, Tạ Khánh quay đầu, chịu đựng đau đớn trong lòng.
“Tiểu Miên… Có phải em không thích chị nhắc tới Tiểu Ngôn hay không?”
Tạ Khánh trong lòng giật mình, nói: “Đương nhiên không phải…”
Hai người không nói gì, yên lặng đi.
Tạ Khánh nhớ tới lần này tìm Hạ Cảnh Ngữ ra ngoài là để trả lời cô quay về tờ tạp chí, thế nhưng dường như đến hiện tại hắn cũng chưa mở miệng.
“Chị Hạ, em…” Hắn dừng lại, vừa muốn nói, đột nhiên giống bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía bên phải.
Hạ Cảnh Ngữ theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc âu phục, lại kéo ống tay áo lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất, giúp một đứa bé sửa xe đạp.
Cô quay đầu lại, nhìn Tạ Khánh, người kia vẻ mặt khiếp sợ cũng là si mê.
Hạ Cảnh Ngữ nheo mắt lại.
“Chị Hạ, em có việc em đi trước.” Gần như là chạy trối chết, Tạ Khánh từ bên cạnh Hạ Cảnh Ngữ rời đi.
——————
“Sửa xong rồi.” An Đạt vỗ vỗ đệm ngồi của xe đạp, nói với cậu nhóc mập bên cạnh.
“Hì hì, cảm ơn chú.” Nhóc mập đem mấy viên kẹo nhét vào trong túi áo của An Đạt, sau đó cưỡi xe đạp đi.
An Đạt không nói gì nhìn bàn tay đầy vết bẩn màu đen của mình.
Cậu chầm chậm đi vào trong nhà.
Đã lâu không nhìn thấy Tạ Khánh, cũng không biết hắn thế nào rồi.
An Đạt vén tóc trên trán lên, sau đó mới phát hiện vẫn chưa rửa tay.
Mặt cậu trắng bệch, cúi đầu chạy nhanh đi.
Di động không đúng lúc vang lên, hắn chỉ có thể chịu đựng lấy tay bẩn rút di động.
Là Vương Cẩm Trình.
“A lô?”
“A lô, An Đạt à, tối nay chúng ta đi đánh bowling đi.”
“… Mệt quá rồi, không muốn đi.”
“Sinh mệnh là do vận động mà, đi thôi đi thôi.”
An Đạt vừa mới định cự tuyệt, chợt nghe thấy một âm thanh trầm đục, cùng lúc đó chính là đau đớn.
Di động rơi trên mặt đất, bên trong truyền đến giọng nói của Vương Cẩm Trình: “An Đạt! An Đạt! Làm sao vậy!”
——— ————
Tạ Khánh tâm phiền ý loạn về đến nhà, hôm nay vẫn là kẻ vô tích sự.
Vốn dĩ đã không quyết tâm được rồi, khi nhìn thấy An Đạt lại càng lùi bước.
Hắn túm túm tóc, ngã xuống giường.
Mới vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại.
Hắn vừa thấy là Vương Cẩm Trình, sửng sốt một chút. Hắn đã rất lâu không liên hệ với Vương Cẩm Trình rồi, đại khái là trong lòng mình thấy hổ thẹn, cũng không dám đi tìm. Vương Cẩm Trình lại có thể chủ động liên lạc với hắn, khiến cho Tạ Khánh có chút kinh ngạc.
“A lô?”
“A lô! An Đạt! Cậu có biết An Đạt ở đâu không?”
Tạ Khánh lại kinh ngạc, lập tức khẩn trương lên: “An Đạt làm sao?”
Vương Cẩm Trình đại khái nghe ra hắn cũng không biết tình hình của An Đạt, mắng một tiếng, u ám nói: “An Đạt có thể đã xảy ra chuyện.”
Trong nháy mắt đó, Tạ Khánh cảm thấy được thế giới của mình lại đổ sụp xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...