Nguyệt Dao ngồi tựa ở trước giường gỗ hoàng lê hoa chạm trổ hoa lan mà trầm tư. Chuyện ngày hôm nay thực thuận lợi, thuận lợi quá mức tưởng tượng của Nguyệt Dao. Nguyệt Dao suy đoán, chắc hẳn là tổ mẫu đã biết Mạc thị hiện giờ đang nhớ thương sản nghiệp chi thứ hai nhà nàng rồi.
Ban nãy Nguyệt Dao cố ý kích động làm Cổ ma ma nổi giận, dùng chính nhi tử của Cổ ma ma để kích động bà ta phát điên nói năng không suy nghĩ. Có cái tin đồn truyền ra, về sau coi như để cho Cổ ma ma ở bên ngoài tùy tiện nói bậy cái gì, cũng không cần phải sợ. Nhưng mà đi một cái Cổ ma ma, liệu những người bên cạnh nàng, nàng có thể bảo đảm chắc chắn tương lai bọn họ sẽ không phản bội lại nàng sao? Không có khả năng.
Haiz, Nguyệt Dao hơi thở dài một phen. Tương lai sau này, còn không biết sẽ ra thế nào nữa. Một khi Tổ mẫu qua đời, Mạc thị chính là trưởng bối của nàng. Mạc thị lại là kẻ tâm địa độc ác, vì tiền tài, vì lợi ích bản thân liền có thể không biết xấu hổ mặt dày không thèm danh tiếng mà đem thứ muội gả vào thương gia, đem chất nữ la nàng bán cho thương hộ làm thiếp. Một cái nữ nhân lòng dạ thâm sâu hiểm độc thực không có hạ tuyến. Nàng chỉ ngẫm lại liền sợ. Dựa vào trước giường, vuốt ve đóa hoa lan khắc mộc kia mà suy nghĩ nàng phải làm như thế nào mới tốt được đây.
Đang lúc Nguyệt Dao hồ tư loạn tưởng, cảm thấy tương lai chỉ một mảng u ám, mù mịt. Hoa Lôi nhẹ nhàng đi tới êm giọng nói: "Tiểu thư, Chính thiếu gia muốn gặp người."
Nguyệt Dao lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Xe chạy đến núi tất có đường. Nói như thế nào đi nữa, Mạc thị có là trưởng bối thì cũng chỉ là bá mẫu của nàng, không phải là thân sinh phụ mẫu. Nếu nàng đã biết chân thân diện mục của bà ta, chỉ cần nàng àm ra phòng bị thoả đáng sẽ không có gì đáng sợ. Thực sự bức ép, bắt buộc nàng quá mức, vậy cùng lắm thì xé rách mặt nhau. Phụ thân tín nhiệm Lý bá bá như thế, nàng tin tưởng Lý bá bá là người mình có thể dựa vào được. Có Lý bá bá che chở, coi như tự lập môn hộ ra ngoài cũng không sợ bị người khác khi dễ. Huống chi, nếu mọi chuyện thật sự đi đến bước này. Cái vị bá phụ vẫn luôn bỏ mặc chuyện trong nội trạch kia chắc chắn cũng sẽ sáp một tay vào. Bằng không, nều để chuyện này xảy ra không chỉ đối đường thăng quan của đại bá quan gặp trở ngại, mà tương lai của hai vị đường ca cũng sẽ không được tốt.
Nguyệt Dao nghĩ thông suốt những thứ này, liền đả khởi tinh thần. Quay sang nhìn chăm chú Hoa Lôi hỏi: “Sao ngày đó ngươi không nói rõ cho ta biết chuyện nãi huynh đã từng qua phủ cầu ban ân thả Cổ ma ma ra.” Thời điểm nàng chết đi cũng đã cách lúc này nhiều năm, những chuyện này nàng sớm đã quên mất. Nhưng là Hoa Lôi không thể nào không biết nha!
Hoa Lôi có chút kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người không nhớ rõ chuyện này sao?” Nàng cứ tưởng là tiểu thư nhớ kỹ, cho nên mới dùng cái biện pháp này. Bởi vì nhi tử Cổ ma ma từng có một lần đi cầu ban ân, lại đi thêm lần nữa cũng không làm người khác bất ngờ mà sinh nghi. Bởi vậy cái này biện pháp rất tốt. Hoa Lôi nhưng không biết, Nguyệt Dao đối với cái chuyện này một chút ấn tượng cũng không có.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu: “Ta không nhớ rõ, sau này nếu có chuyện như vậy, ngươi nhắc nhở ta một chút.” Đều là những chuyện từ hơn hai mươi năm trước, cho dù trí nhớ nàng tốt cũng đều quên hết. Chớ đừng nói chi, nàng năm đó chính là không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý sao chép kinh thư.
Hoa Lôi biết rõ phải nghe lời tiểu thư: "Vâng, thư tiểu thư ."
Nguyệt Dao vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Chính ca nhi đang mở to đôi mắt trông mong mà nhìn nàng. Nguyệt Dao nhéo nhéo hai má Chính ca nhi mà nói: “Đệ không được lười biếng đâu đấy, nếu để tỷ biết đệ lười biếng, tỷ tỷ sẽ không để ý tới đệ nữa."
Chính ca nhi vội vàng nói: "Không có, tỷ tỷ, đệ vừa học xong mười cái nhân tự nữa. Tỷ tỷ nếu không tin, vây để đệ đọc thuộc lòng cho tỷ tỷ nghe."
Nguyệt Dao gật đầu, nhìn Chính ca nhi đem mười chữ nàng vừa dạy nhận rõ toàn bộ, hơn nữa còn đọc thêm những chữ lúc trước đã học viết chính tả qua, một chữ đều không sai. Nguyệt Dao nghe được tâm trạng liền buông lỏng, tư chất của đệ đệ này mặc dù nói rất kém cỏi, nhưng chỉ cần hắn chăm học, kiên trì sau này cũng có thể đền bù khoảng cách tư chất rồi. Thi Tiến sĩ cử nhân tạm thời nàng còn không nghĩ đến, chỉ cần nỗ lực bỏ thêm nhiều công sức, đến lúc đó nàng lại mời danh sư, tranh thủ cho hắn thi cái được cái công danh tú tài. Tú tài so với cha nàng Thám Hoa lang đúng là cách biệt một trời, thực không thể lên được mặt bàn, nhưng là có cái công danh trong người vẫn sẽ tốt hơn nhiều một cái bạch thân.
Chuyện Cổ ma ma phải phóng xuất thả ra khỏi phủ đệ, cũng đánh Mạc thị một cái trở tay không kịp. Mạc thị vừa nhận được tin tức liền hỏi: “Đây là sao chứ, Tam nha đầu không phải nói luyến tiếc, không nỡ rời xa bà ta sao, sao lúc này lại muốn đem Cổ ma ma thả ra ngoài?” Mạc thị biết rõ lão phu nhân sớm đã có ý định muốn đem Cổ ma ma tống ra ngoài. Chỉ bởi vì Tam nha đầu nói nàng ta luyến tiếc không muốn để ma ma đi nên mới thôi. Không nghĩ tới, lần này Tam nha đầu lại đáp ứng rồi. Cổ bà tử thả ra ngoài, sau này sẽ không thể lui tới đây như trước mà cấp cho bà ta tin tức xác thực nữa rồi. Đến lúc đó bà ta lại phải tìm cách thu mua người bên cạnh Tam nha đầu nữa rồi. Đáng lo lafhai cái thiếp thân đại nha hoàn bên cạnh Tam nha đầu hôm nay không phải bà ta muốn làm gì cũng được, Hoa Lôi tuy nói là gia sinh tử trong phủ, nhưng lại không phải là người của nàng, trước kia Mã thị đối toàn gia họ cũng có đại ân, Hoa Lôi bà ta chắc chắn không thể nào thu thập cho được. Xảo Lan lại là người bên ngoài mua vào phủ, ỏ trong phủ cũng không có căn cơ gì, thân khế nàng ta lại không ở trong tay của bà, không có khả năng nghe lời bà ta mà làm việc.
Phiền toái nhất chính là Đặng bà tử cũng sắp trở về kia. Đặng bà tử chính là ma ma tâm phúc bên người Mã thị, mặt hàng này mà về tới Liên phủ tất sẽ đả loạn toàn bộ kế hoạch của bà ta. Có lúc cái lão bà này can thiệp, bà ta sau này muốn thu thập Tam nha đầu, ép Tam nha đầu đưa tiền bạc tư gia trong tay giao cho bà bảo quản, sợ là không thể giải quyết dễ dàng rồi.
Mạc thị trong lòng thầm hận lão phu nhân, nếu không phải cái lão bà bất tử này nhân cơ hội chen ngang vào một gậy, sáp vào một cước, bà ta làm sao lại gặp phải nhiều sự tình phiền toái như vậy kia chứ. Làm cho bà ta lúc này phải lo trước lo sau, làm việc gì cũng bó tay bó chân.
Lưu ma ma lắc đầu nói: "Phu nhân, hạ nhân bên dưới đều nói là Tam tiểu thư nói không nỡ để cho Cổ bà tử chịu cảnh mẫu tử phân ly, bởi vậy mới đồng ý thả bà ta ra ngoài cho cả nhà bọn họ đoàn tụ. Tam tiểu thư còn khóc lóc chẳng khác gì lệ nhân nữa."
Mạc thị nghe xong, sắc mặt tối sầm: "Cái gì gọi là một nhà đoàn tụ. Tam nha đầu nếu thật có lòng, thế nào lại đồng ý thả Cổ bà tử đi ra ngoài. Để mặc hai cái cô nhi quả phụ bên ngoài như thế, bảo bọn họ làm sao sống?" Rõ rành rành là tìm một cái lý do để đem Cổ bà tử đuổi ra đấy mà.
Lưu ma ma thở dài nói: "Ai nói không phải là nữa? Tam tiểu thư làm vậy cũng quá ngoan tâm rồi." Thả hai cái cô nhi quả phụ đi ra ngoài, cuộc sống ở bên ngoài ngày sau ắt sẽ cực kỳ gian nan rồi.
Mạc thị tuy rằng thầm hận trong lòng, thế nhưng tạm thời bà ta cũng vô pháp tử. Muốn bà ta phản kháng lão phu nhân, bà cũng không có cái lá gan đó. Liên đại lão gia luôn luôn lấy hiếu tử tự làm đầu, tự xưng mình là nhi tử đệ nhất hiếu thuận, đối với lời của lão phu nhân có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng mười phần. Dù sao hắn cũng mặc kệ bất cứ chuyện gì, lời mẫu thân của hắn nói vĩnh viễn đều là đúng, tức phụ nói gì vĩnh viễn là sai. Mấy năm nay, bà ta cũng vì cái chuyện này mà chịu không biết bao nhiêu là ủy khuất.
Nhi tử Cổ ma ma vốn không có ý nghĩ đi chi thứ hai lên kinh thành, hắn vốn muốn mượn cơ hội mà cầu xin cho mẫu thân rời khỏi Liên phủ. Thế nhưng mẫu thân lại không muốn, sau đó còn bắt hắn đi theo lên kinh thành. Hắn vào được đưa vào học đường, ngay lúc đó hắn chỉ lo lắng sẽ có người biết hắn có thân nương làm bà tử trong phủ người ta, đến lúc đó còn ai có thể để hắn vào mắt. Bởi vậy lúc ấy hắn mới tự tiện chủ trương tới đây cầu xin một lần ân điển. Chỉ là về sau được mẫu thân tận tình khuyên bảo nói nhiều điều. Hắn suy tính một lúc lâu cũng quyết định bỏ qua chuyện này.
Chỉ là làm cho hắn kinh hãi chính là, một người bạn đồng môn của hắn không biết nghe được tiếng gió từ nơi nào, mà hỏi hắn có phải thân nương làm đương sai bà tử trong nhà người khác hay không. Hắn lúc đó nghe xong liền sợ đến mồ hôi lạnh đầy đầu, này nếu thực sự để cho người khác biết mẫu thân hắn đương sai sử bà tử cho người ta tại Liên phủ làm, về sau hắn sẽ không còn chỗ mà sống yên trong học đừơng nữa rồi. Bởi vậy, lần này hắn nhất định phải làm cho mẫu thân ly khai Liên phủ.
Hắn không dám trực tiếp đi tìm mẫu thân, mẫu thân chắc chắn sẽ không đáp ứng lời hắn. Liên gia lão phu nhân thương tiếc người yếu, có thanh danh lương thiện vang xa, hắn chỉ có thể trực tiếp đi cầu tới lão phu nhân. Chỉ hy vọng lão phu nhân đồng ý cho bọn hắn cái ân huệ này. Như vậy mới không lo lắng sau này sẽ có người coi thường hắn. Không nghĩ tới lão phu nhân quả nhiên từ tâm, một ngụm liền đáp ứng bằng lòng phóng nương hắn ra ngoài.
Chỉ là vì cái gì hắn đã đợi thời gian dài như vậy, mẫu thân còn chưa có đi ra. Nhi tử Cổ ma ma bên ngoài của trái quẹo phải chờ. Rất sợ liên gia lại giống như lần trước, đổi ý không muốn thả nương hắn ra nữa rồi.
Nguyệt Dao đã phân phó xuống, mọi thứ đồ dùng, sinh hoạt mà Cổ ma ma dùng mặc hằng ngày, có thể mang đi được thì tất cả đều để cho bà mang đi. Như thế thu thập mỗi thứ thêm một chút, bao lớn bao nhỏ mà ra, có đến bảy tám hòm xiểng lỉnh kỉnh. Chừng đó thứ có thể thấy được tư gia của Cổ ma ma cũng phong phú không ít.
Mấy cái nha hoàn trong viện hợp sức cũng đều cầm không nổi, Nguyệt Dao liền đặc biệt cho người đi gọi thêm mấy bà tử vạm vỡ chuyện làm việc thô sử tới đây giúp đỡ đem đồ đạc đưa đến ngoại viện.
Nguyệt Dao không chỉ làm như vậy, còn trước mặt các nha hoàn trong phòng, cho riêng Cổ ma ma thêm ba trăm lượng bạc. Mặt khác lại còn tặng thêm một ít đồ trang sức. Như thế một lần xuống, cộng lại cũng có năm sáu trăm lượng bạc.
Nha hoàn trong nội viện Lan Khê Viên chính là người Nguyệt Dao mang về từ Giang Nam bên kia. Mạc thị bởi vì kiêng kỵ lão phu nhân, tạm thời cũng không có ý muốn nhét người vào Lan Khê Viên. Cũng bởi vậy những nha hoàn này đối Nguyệt Dao chính là toàn tâm toàn ý, lại xem Cổ ma ma lúc trước còn kêu la, trách mắng Nguyệt Dao không phải là người, ai ai cũng quá phẫn nộ rồi. Bây giờ lại nhìn tiểu thư còn ban thưởng nhiều đồ đạc tiền bạc như vậy cấp Cổ ma ma, nhãn thần nhìn về phía cổ ma ma đều hiện đầy vẻ khinh thường, chán ghét. Trong lòng mọi người đều cảm thấy tiểu thư quá tốt tính rồi, vì cái thứ người như vậy thực không đáng giá chút nào.
Cổ ma ma là có khổ khó nói. Những thứ bạc này, bà ta chỉ cần làm việc trong phủ đệ mấy năm thôi cũng đã kiếm đủ rồi. Nhưng là bây giờ cầm số bạc này vào tay, sau này bà ta sẽ không thêm có nữa.
Cổ ma ma phải đi. Lão phu nhân hậu ân, ban thưởng bốn mươi lượng bạc, Mạc thị cũng theo phân đưa tới hai mươi lượng bạc, lại còn tặng thêm một ít vải vóc, đồ vật này nọ. Trên dưới phân tán cộng lại, cũng đến bảy tám trăm lượng bạc. Tầng lớp bình dân trong nhà có bảy tám trăm lượng bạc, cũng có thể xem là gia đình trung đẳng rồi.
Người ở ngoại viện mấy rương đồ đạc của thấy Cổ ma ma, trong lòng ai cũng thầm thì, Tam tiểu thư thật là người hiền lành lớn lên tính tình quá tốt rồi. Sau lại nghe được Tam tiểu thư ngoài những thứ này ra còn cho Cổ ma ma thêm hơn một nghìn lượng bạc, lại càng là cảm thán Tam tiểu thư ngây thơ, không biết thế sự.
Nguyệt Dao làm như vậy thật ra là cố ý, loại hành vi này của nàng có chứa điểm khoe khoang mình là giàu có hàm xúc. Nguyệt Dao làm như vậy muốn cho toàn bộ người của Liên phủ biết, nàng là người có tiền. Chỉ cần làm cho tất cả mọi người biết được nàng là người có tiền bạc, hơn nữa nàng lại còn ra tay hào phóng, tin tưởng về sau đám hạ nhân này chắc chắn sẽ không tiếp tục bêu rếu nói nàng dựa vào đại phòng nuôi dưỡng.
Nguyệt Dao làm vậy nhưng không nghĩ tới chính là, bởi vì hành động lần này của nàng, các nha hoàn trong Liên phủ nghe được tin tức trong Lan Khê viện của Tam tiểu thư còn thiếu vài cái nha hoàn sai sử, đều thi nhau tìm tất cả các mối quan hệ để có thể tiến vào Lan Khê Viên.
Nguyệt Dao tạm thời chính là không có ý định tuyển thêm nha hoàn, nàng còn đang chuẩn bị chờ sau khi Đặng ma ma trở lại sẽ để bà giải quyết. Đến lúc đó có thể chọn lựa nha hoàn trong phủ đệ cũng có thể mua nha hoàn bên ngoài, nàng sẽ để cho Đặng ma ma tùy ý chọn. Dù sao Đặng ma ma cũng theo bên mẫu thân nàng nhiều năm như vậy, giúp đỡ mẫu thân xử lý việc bếp núc không ít. Kinh nghiệm già dặn, nhìn người sẽ lại càng chuẩn hơn so với nàng.
Điệu bộ này của Nguyệt Dao, tự nhiên đều được lão phu nhân và Mạc thị nhìn vào trong mắt của. Lão phu nhân gật đầu: "Tam nha đầu thực sự là thông suốt." Có cái hành động tiễn biệt gióng trống khua chiêng này, ai cũng không thể nói tam tiểu thư không biết cảm ân bảo. Có số tiền này, chi tiêu trong cuộc sống ngày bình thường, cũng dư sức cho Cổ lão bà tử dưỡng lão.
Mạc thị ngược lại đối với hành động vung tiền bào tay của Nguyệt Dao mà trong bụng phiền muộn không dứt. Chỉ là đưa đi một cái vú nuôi mà thôi, lại đưa theo gần nghìn lượng bạc. Thực sự là kẻ không làm đương gia không biết củi gạo đắt.
Liên phủ là thư hương môn đệ thế gia mấy đời, đều đặc biệt chú ý khắp mọi mặt. Càng là chú ý lễ nghi kỳ thật càng là đốt tiền. Mà tiền thu nhập trong phủ là có hạn, chi tiêu lại càng lúc càng lớn, bà ta mấy năm nay đều phải nghĩ hết không biết bao nhiêu biện pháp mới đem chi tiêu trong phủ đệ phân bổ hợp tình hợp lý. Vốn tưởng rằng Nhị lão gia mất rồi, lão gia đi Giang Nam một chuyến sẽ mang về một khoản lớn tiền bạc bổ sung vào chi phí trong nhà. Thế nhưng toàn bộ những tiền bạc này tất cả đều vào trong tay của lão phu nhân. Bà ta ngay cả một góc sờ cũng chưa từng sờ tới được. Hiện tại Nguyệt Dao vung tay hoa tiền mạnh bạo, lớn như vậy, cho dù trong tay nàng ta có núi vàng núi bạc thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta vứt sạch. Thật chân chính bại gia nữ mà .
Nguyệt Dao chờ sau khi Cổ ma ma đi liền đi gặp lão phu nhân ngay lập tức. Cũng không nhắc tới chuyện của Cổ ma ma, chỉ ngoan ngoãn ngồi cùng lão phu nhân trò chuyện.
Lão phu nhân nhìn Nguyệt Dao lúc này hiểu chuyện tri kỷ mà thực vui mừng. Tổ tôn hai người nói chuyện, bên ngoài đi tới một nha đầu vào thưa, lại nói Hác mụ mụ đã trở lại rồi.
Nguyệt Dao nghe được Hác mụ mụ, lúc này mới nhớ lại cái Hác mụ mụ này không phải là quản sự ma ma đưa đến trong viện của nàng kiếp trước hay sao. Thờì gian qua cũng quá dài làm nàng quên hết thật nhiều chuyện.
Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Nguyệt Dao cười nói: "Hác mụ mụ là người mà tổ mẫu đã chọn lựa làm ma ma quản sự cho viện của con. Bà ấy ở một đoạn thời gian trước được ta sai đi ra ngoài làm việc, không ở kinh thành. Tam nha đầu, Hác mụ mụ mấy năm này là người hầu ở bên cạnh ta, cần cù chăm chỉ lại kiên định, thái độ làm người ổn trọng, cũng là người trung tâm một lòng, làm việc càng chưa tưng để xuất ra sai lầm nào. Ta đem bà ấy đặt đến chỗ con, có bà ấy ở bên người con chăm sóc thì tổ mẫu cũng yên tâm hơn."
Nguyệt Dao nghe xong lời nói lão phu nhân, không chút nghĩ ngợi quỳ xuống mặt đất, bặc trên mặt đất nói: "Tổ mẫu, đều là cháu gái bất hiếu, làm tổ mẫu đến tận bây giờ còn phải vì cháu gái mà lo lắng lao tâm. Tổ mẫu, Nguyệt Dao thực là bất hiếu." Nói nói nước mắt xoát xoát liền rớt xuống. Nàng lúc này khóc không phải là diễn trò, mà là thực sự áy náy.
Lão phu nhân dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo nàng đứng lên: "Đứa nhỏ ngốc, ta không vì con tính toán thì còn có ai sẽ vì con mà lo liệu. Hôm nay con cũng tri sư, đạt lý. Tổ mẫu nhìn cũng thực vui mừng."
Nguyệt Dao chân tâm thật ý mà thưa: "Tổ mẫu yên tâm, con nhất định sẽ không để cho tổ mẫu thất vọng." Nàng sẽ tiếp tục ngây ngốc, không theo kịp thê sự như vậy nữa, sẽ không để mặc cho người ta đem mình làm thịt cá mà mổ xẻ .
Đang nói, Hác mụ mụ tiến vào.
Nguyệt Dao ngoại trừ biết Hác mụ mụ là người có chút cứng nhắc, hơn nữa hành sự cũng khá nghiêm khắc ra, những cái khác nàng đều không có bao nhiêu ấn tượng. Năm đó nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ biết chuyên tâm một lòng mà sao chép kinh thư. Đối với chuyện tình về Hác mụ mụ, nàng cũng không có nhiều ấn tượng lắm. Nguyệt Dao nghiêm túc nhìn Hác mụ mụ, nhìn bà cũng đã ngoài ba mươi, khuôn mặt hơi dài, lông mi so với người bình thường có vẻ dày hơn một chút.
Hác mụ mụ cung kính cấp Nguyệt Dao dập đầu một cái: "Lão nô gặp qua tam tiểu thư."
Nguyệt Dao đi nhanh chóng đi tới đem người đở dậy, khiêm tốn mở miệng: "Ma ma không cần đa lễ. Sau này Nguyệt Dao còn có rất nhiều chuyện phải dựa vào ma ma."
Hác mụ mụ nghe được trong bụng hơi giật mình, trong những lời đồn bà nghe được, mỗi người đều nói tam tiểu thư lài người cậy tài khinh người, tâm khí rất cao. Ngày hôm nay lại có thể tự thân đỡ nàng, còn nói ra những lời như vậy thực sự là làm bà có chút ngoài ý muốn.
Lão phu nhân gặp bộ dạng Nguyệt Dao, trong lòng không khỏi gật đầu.
Nguyệt Dao niệm xong cho lão phu nhân một đoạn kinh văn sau, vốn còn muốn ở lại bồi lão phu nhân nhiều thêm một chút. Lão phu nhân lại nhượng Nguyệt Dao đi về: "Nha đầu con đi về cùng Chính ca nhi đi! Tổ mẫu chỗ này rất tốt." Dạy dỗ Chính ca nhi chính là chuyện đứng đắn, quan trọng lúc này.
Nguyệt Dao đi rồi, lão phu nhân nhìn Trịnh ma ma nói: "Tam nha đầu quả thực có tiến bộ. Hiểu chuyện là tốt rồi, ta cũng có thể ít hao tâm tổn trí phần nào."
Trịnh ma ma tự nhiên thuận theo ý lão phu nhân, khen ngợi tam tiểu thư. Chẳng qua, cũng thưa: "Lão phu nhân vì sao lại không cho tam tiểu thư ở lại bồi người thêm một tí, có tam tiểu thư ở đây, nô tỳ nhìn Ỷ Tùng viện cũng náo nhiệt thêm vài phần nhân khí."
Lão phu nhân lắc đầu: "Không cần nàng đa bồi. Bất quá Ỷ Tùng viện quả thực quá an tĩnh. Trước đây ta còn cho rằng cứ yên lặng một chút sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ ta nhìn lại, chỉ một cái lão thái bà như ta ở đây, buồn bực cũng phải hoảng." Nghe thanh âm thanh thúy của Nguyệt Dao, tâm tình bà cũng thoải mái không ít. Thế nhưng bà lại không muốn đưa Nguyệt Dao đặt ở bên người. Đứa bé kia nói cho cùng cũng chỉ mới tám tuổi, tâm tư hãy còn đơn thuần. Lúc này đúng là biết chuyện hơn một ít, nhưng là tương lai sau này vẫn còn phải dựa lão đại cùng Mạc thị.
Trịnh ma ma là đích tâm phúc lão phu nhân, tự nhiên biết lão phu nhân đây là đang vì tam tiểu thư mà quyết định: "Lão phu nhân, người nếu cảm thấy tam tiểu thư không thích hợp. Vậy còn có đại cô nương cùng nhị cô nương." Đối với việc lão phu nhân kiêng kỵ, bà cũng biết. Tam tiểu thư không được, vậy cũng nên chọn lấy một trong ha người đại cô nương hoạc nhị cô nương. Về phần Tứ cô nương, nàng mọi thứ đều đã quên sạch rồi, không thể đưa đến bên người lão phu nhân được.
Lão phu nhân không có ứng lại lời của Trịnh ma ma. Trong tâm cũng đang suy nghĩ đây có lẽ là cái chủ ý tốt. Ỷ Tùng viện náo nhiệt thêm một chút, không có lạnh tanh như vậy, bà nhìn vào cũng thấy thư thái phần nào.
Nguyệt Dao mang theo Hác mụ mụ hồi Lan Khê viện. Trong lòng mọi người vừa nhìn đều biết rõ đây chắc hẳn là quản sự ma ma mới tới của viện.
Nguyệt Dao đổi một thân xiêm y. Lúc đi ra, cho người đem tất cả mọi người tề tựu đầy đủ rồi nói: "Đây là Hác mụ mụ, sau này bà ấy sẽ quản toàn bộ công việc lớn nhỏ trong viện. Các ngươi đều phải nghe theo Hác mụ mụ phân phó." Cùng mọi người trong viện gặp mặt nói qua sau, Nguyệt Dao để Hác mụ mụ tự mình hành sự.
Nàng hồi phòng, còn không có ngồi vững vàng, liền có nha hoàn đưa tới một cái tráp nho nhỏ máu hồng. Nguyệt Dao vừa ra nhìn, liền thấy đồ được đặt trong hộp chính là khế ước bán thân của Xảo Lan cùng Hác mụ mụ.
Kinh lịch một đời nàng mới biết được, thứ này nặng biết bao nhiêu. Chỉ cần nàng nắm chúng nó trong tay, chính là nắm toàn bộ sinh tử của những người này. Trước kia Mạc thị giao cho nàng những người đó, cũng không có đưa cho nàng khế ước bán thân của họ. Những người đó chân chính thuần phục chính là người cầm thân khế của các nàng là Mạc thị, chứ không phải là nàng. Chính vì vậy, nàng mới phải ăn thua thiệt lớn như vậy.
Nguyệt Dao cầm khế ước bán thân cẩn thận khóa lại đặt vào trong hộp chu địa điêu khắc sơn đen. Vật trong hộp, chính là gốc rễ sinh mạng của nàng. Cũng là thứ mà nàng cùng Chính ca nhi có thể dựa vào để sinh tồn sau này. Khóa kỹ sau, lại đem nó khóa vào trong rương gỗ đỏ của mình. Cái chìa khóa mang đi theo bên mình.
Nguyệt Dao đối với tin tức về Hác mụ mụ biết đến không coi là nhiều. Bởi vậy, cố ý gọi Xảo Lan tới, hỏi cặn kẽ một ít tình huống Hác mụ mụ.
Từ những gì mà Xảo Lan kể ra nàng biết Hác mụ mụ lúc trước cũng đã gả cho người khác, vốn có một nam một nữ. Bất quá bị tiểu thiếp mà chồng bà nạp vào hãm hại mà chết. Sau khi nhi từ cùng nữ nhi chết Hác mụ mụ cái gì cũng không muốn, chỉ yêu cầu cùng trượng phu hòa ly. Hòa ly sau, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà vào trong Liên phủ làm người hầu. Bất quá trượng phu trước kia của bà cùng tiểu thiếp đều chết hết, còn về phần chết như thế nào Nguyệt Dao không biết được.
Nguyệt Dao đối xử với Hác mụ mụ cùng Xảo Lan giống nhau, cũng đều đang trong thời gian xem chừng, dò xét. Dù nói người do tổ mẫu ban thưởng sẽ không có điểm không thích hợp. Thế nhưng, nàng muốn quan sát thật kỹ sau này mới có thể yên tâm mà dùng được.
Mạc thị rất nhanh đã biết chuyện lão phu nhân đem Hác mụ mụ cho Nguyệt Dao. Lúc trước bà ta cũng không mò được mạch của lão phu nhân. Lúc này liền biết rồi, cảm tình thì ra vẫn là chờ người này.
Nguyệt Dao không biết nội tình về chuyện Hác mụ mụ, thế nhưng bà ta lại cũng rất rõ ràng. Hác mụ mụ chịu đại ân của lão phu nhân, đối lão phu nhân trung thành cảnh cảnh, chỉ nghe theo lời nói của lão phu nhân mà làm việc. Đoạn thời gian trước Hác mụ mụ đi bên ngoài, về phần làm cái gì bà ta không rõ. Hiện tại đem một người như vậy đặt ở bên người Tam nha đầu, lão phu nhân đang đánh bàn tính gì Mạc thị cũng đoán được.
Mạc thị nghẹn uất trong ngực một cổ ác khí. Đầu tiên là một cái Xảo Lan, hiện tại lại tới một cái Hác mụ mụ. Về sau còn có một cái Đặng ma ma, lão phu nhân đây là đang phòng bị nàng. Phòng bị nàng làm ra chuyện bất lợi với Tam nha đầu rồi. Mạc thị cắn nát răng, lão phu nhân vạn phần phòng bị bà ta, chính là bà ta làm như vậy, còn không phải là vì Liên gia hay sao. Lại vẫn phòng bị bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...