Thế Gia Tử


Chương 4 Tao thao tác
Có tiểu thúc sa điêu tham dự, danh thần đồng của Cố Hoài Chi ngày càng thuận lợi.

Vừa có thể đã gặp qua là không quên được, mới cầm bút lại có thể viết chữ thật tốt, danh thiên tài, thỏa!
Ngay cả Từ thị vốn thanh lãnh cao ngạo cũng nhịn không được phái người lại đây truyền lời cho Vương thị: "Đại phu nhân, lão phu nhân nghe nói đại công tử rất có thiên phú với thư pháp, riêng phái nô tỳ lại đây lãnh đại công tử đi chính viện nhìn một cái."
Cố Hoài Chi vẻ mặt mờ mịt, hắn có thiên phú thư pháp thì có quan hệ gì với a bà?
Khác với Cố Hoài Chi, Vương thị vui mừng đáp ứng, cúi đầu ôm lấy Cố Hoài Chi cười nói: "Thư pháp của a bà con rất tuyệt, đặc biệt là hành thư, bút pháp tinh tế, thế xảo hành mật, được rất nhiều sĩ phu tôn sùng, thậm chí có người muốn để hài tử trong nhà bái a bà con vi sư.

Có điều ánh mắt của a bà con quá cao, không dễ dàng thu đồ đệ.

Lúc này nếu nàng đã mở miệng, có lẽ cũng là cố ý khảo giáo con.

Đây là chuyện tốt, người có thể vào mắt a bà con cũng không nhiều lắm, một bàn tay là có thể đếm hết."
Cố Hoài Chi sửng sốt, thiệt tình cảm thấy a bà hắn hẳn là ưu tú tới đỉnh điểm.

Ở thời đại nam tôn nữ ti, nàng là một nữ tử chẳng những có thể có được tên họ, còn thanh danh truyền xa, vượt qua rất nhiều sĩ phu, đây không phải là nữ trung hào kiệt thì là cái gì?
Cố Hoài Chi mang theo kính ngưỡng vô cùng đối với Từ thị, ngoan ngoãn vạn phần đi theo tỳ nữ Từ thị phái tới.

Trên đường còn trùng hợp gặp gỡ Cố Quyết đi dạo, Cố Quyết tự nhiên nhận thức tỳ nữ bên người Từ thị, lông mày một chọn nhìn về phía Cố Hoài Chi, "Hoài Nhi thật có phúc khí, a bà ngươi rất bắt bẻ, qua đó nhớ viết cho tốt, đừng giống ta năm đó chịu khổ cự tuyệt."
Cố Hoài Chi lòng hiếu kỳ nổi lên, "Tiểu thúc cũng muốn để a bà chỉ điểm thư pháp sao?"

" Chẵng lẽ còn sai?" Cố Quyết bế lên Cố Hoài Chi, chẳng hề để ý mở miệng nói, "Nhớ năm đó tiểu thúc ngươi khổ luyện thư pháp, trông cậy vào a bà ngươi có thể nhả ra tự mình dạy ta, kết quả bị a bà ngươi không chút lưu tình cự tuyệt."
Cố Hoài Chi không khỏi đồng tình nhìn Cố Quyết, Cố Quyết cũng không để ý, ôm Cố Hoài Chi vào chính viện.
Lúc này Cố Huyền đã lên triều, trong chính viện chỉ có mình Từ thị.

Thấy Cố Quyết ôm Cố Hoài Chi vào cửa, Từ thị hơi kinh ngạc, Cố Quyết đã lãnh Cố Hoài Chi vấn an Từ thị, giống như vô tình mà giải thích: "Nghe nói nương cố ý khảo giáo Hoài Nhi, gần đây tiết trời giá rét, nhi tử vừa lúc không có việc gì làm nên mới tiện đường đưa Hoài Nhi lại đây."
Từ thị khẽ gật đầu, trên mặt không buồn không vui, ngược lại nhìn về phía Cố Hoài Chi, ánh mắt nhất thời nhu hòa xuống dưới, nhẹ giọng nói: "Tay có lạnh hay không? Lại đây sưởi ấm tay lại viết chữ."
Cố Hoài Chi duỗi tay, lộ ra lò sưởi cầm trong tay, cười đến hai mắt cong cong, " Nương con đã chuẩn bị lò sưởi tay cho con rồi, hiện tại tay con vẫn rất ấm!"
Cố Quyết tắc tiếp lời nói: "Tay của con có hơi lạnh."
Nói xong, Cố Quyết dắt Cố Hoài Chi ngồi xuống đối diện Từ thị, thành thành thật thật duỗi tay sưởi ấm.
Từ thị cũng không nói lời nào, đợi trong chốc lát mới mở miệng nói: "Giấy bút đã chuẩn bị tốt, Hoài Nhi lại đây với a bà."
Cố Quyết cũng cười hì hì đi theo, tỏ vẻ mình cũng muốn tới xem náo nhiệt.
Từ thị nhìn hắn một cái, không nói chuyện, dắt Cố Hoài Chi đến trước án thư.

Án thư đối với chiều cao của Cố Hoài Chi hiện tại vẫn hơi cao, Cố Quyết lon ton đi tới, một tay bế Cố Hoài Chi lên ghế dựa, cười tủm tỉm sinh động không khí: "Đừng khẩn trương, giống như lần trước, tùy tiện viết là được."
Cố Hoài Chi nhún nhún mũi với Cố Quyết, sau đó vẻ mặt nghiêm túc cầm bút lông Hồ Châu ở một bên, trịnh trọng đặt bút, viết tên của mình.

Không có biện pháp, trước mắt Cố Hoài Chi vẫn chưa thể khống chế tốt bút viết chữ, nếu viết câu dài thì sẽ thành tai nạn.
Cố Quyết có lương tâm mà bình luận: "Mạnh hơn ta trước kia nhiều!"
Từ thị cẩn thận xem xét, đánh giá càng khách quan: "Cũng chỉ có chữ " Chi" kia là miễn cưỡng chắp vá, linh khí cũng có vài phần, vẫn phải luyện tập nhiều hơn."
Cố Quyết điểm điểm lưng Cố Hoài Chi nhắc nhở hắn: "Còn không mau cảm ơn a bà ngươi, về sau ngươi phải làm phiền a bà lo lắng."
Từ thị biểu tình cũng không dao động lớn, "Hoài Nhi tuổi tác còn nhỏ, không nên viết nhiều, miễn cho bị thương tay, trước nhìn bảng chữ mẫu nhiều một chút đi."

Cố Hoài Chi yên lặng gật đầu, Cố Quyết lại thuận thế nói: "Nói đến bảng chữ mẫu, con nhớ rõ nương có phúc 《 Thạch Lộc Bia 》, chẳng biết có thể cho nhi tử mượn đánh giá không?"
Từ thị nhìn thấy trong mắt Cố Quyết che giấu chờ mong, trong lòng âm thầm thở dài, rũ xuống mí mắt bình tĩnh nói: "Chờ lát nữa ta sai người tìm rồi đưa tới trong viện ngươi."
Nói xong, ánh mắt Từ thị lại chuyển tới trên thân Cố Hoài Chi, thương lượng với hắn: "Giờ Dậu ngươi muốn cùng a công ngươi đọc sách, không tiện luyện chữ.

Như vậy đi, cuối giờ Thân ngươi lại đây, sau khi ở chính viện dùng cơm chiều xong lại xem danh thiếp của danh gia.

Chờ đến giờ Dậu, lại đi theo a công ngươi đọc sách, như thế nào?"
Có thể học thêm một môn kỹ năng, Cố Hoài Chi đương nhiên không có ý kiến.

Hơn nữa, có thể viết ra một tay chữ đẹp ở cổ đại rất quan trọng, đều nói nét chữ nết người, Cố Hoài Chi lớn lên không kém, cũng không thể viết chữ thành cẩu bò đi? Như thế cũng quá mất mặt! Cố Hoài Chi đối với trình độ thư pháp của mình vẫn là rất có số, mặc dù đời trước hắn học thư pháp nhiều năm, cũng chỉ là làm hứng thú yêu thích, trong ngành nhiều nhất cũng chỉ là tiêu chuẩn hạng ba, càng miễn bàn ở nơi cao thủ nhiều như mây như cổ đại.
Không luyện chữ cho tốt, tương lai sẽ bị người cười nhạo.

Có sẵn danh sư đặc cấp làm gia giáo, kẻ ngốc mới cự tuyệt.
Sự tình cứ quyết định vui sướng như vậy.
Vì thế, Cố Hoài Chi lấy tuổi tác ba tuổi bắt đầu chính thức học tập, so sánh với bạn cùng lứa tuổi tới nói cũng coi như là thắng trên vạch xuất phát.
Khi rời đi chính viện, Cố Quyết cầm theo《 Thạch Lộc Bia 》mà Từ thị cho hắn, tâm tình rất tốt, vô cùng cao hứng đưa Cố Hoài Chi về trong tay Vương thị, còn vui tươi hớn hở chúc mừng Vương thị: "Nương đã quyết định tự mình dạy dỗ Hoài Nhi luyện tập thư pháp, nói là cuối giờ Thân sẽ qua đó, sau khi dùng bữa, trước xem danh thiếp của danh gia rồi lại đi theo cha vỡ lòng."
Vương thị đại hỉ.
Cố Quyết thuận thế nhận việc: "Hiện giờ trời lạnh, đại ca giờ Thân còn ở nha môn, đại tẩu lại có thai trong người, trong phủ chỉ có ta nhàn rỗi, không bằng từ ta tới đưa Hoài Nhi đi chính viện?"
Vương thị hơi hơi ý động, lại sợ quá mức phiền toái chú em, Cố Quyết đã xoa xoa mặt Cố Hoài Chi, mặt mang tươi cười, mắt lộ ra uy hiếp, "Hoài Nhi, tiểu thúc mỗi ngày đưa ngươi đi chính viện được không?"
Hay cho một cái tâm cơ cẩu, thế nhưng lấy ta làm lấy cớ che giấu mục đích chính mình muốn đi gặp mẹ ruột! Cố Hoài Chi nhịn không được mắt trợn trắng, nghĩ đến Cố Quyết cũng khá đáng thương, vẫn là phối hợp gật gật đầu.

Cố Quyết rốt cuộc vừa lòng mà rời đi.
Đừng nói, đề nghị này của Cố Quyết còn rất đáng tin cậy.

Tới gần cửa ải cuối năm vốn việc nhiều, buổi sáng trừ tịch hoàng đế phải phong bút, căn cứ nguyên tắc việc sốt ruột không kéo dài tới ăn tết, trong khoảng thời gian cửa ải cuối năm này có thể nói là thời điểm quân thần bận rộn nhất.

Càng miễn bàn còn có tuyết tai ở Duyện Châu, việc dân chạy nạn biến giặc cỏ còn chưa giải quyết.
Trong khoảng thời gian này, ba phụ tử Cố thị có chức quan trong người bận hơn ngày thường rất nhiều.
Ngay cả Từ thị cũng vội vàng chuẩn bị năm lễ cho các phủ cùng kiểm toán, từng đống sổ sách đều chờ nàng xử lý.
Ở tiết điểm này, hai vợ chồng còn có thể rút ra thời gian dạy dỗ Cố Hoài Chi, có thể nói là phi thường phụ trách.
Ngay cả Cố Quyết có đôi khi đều không khỏi phun tào, nói là phu thê Cố Huyền làm tổ phụ tổ mẫu phụ trách hơn việc làm cha mẹ nhiều.

Ngữ khí mang theo ghen tỵ, Cố Hoài Chi không cần xem vẻ mặt của tiểu thúc nhà mình cũng có thể cảm nhận được hâm mộ ghen tị hận trong lòng hắn.
Bên kia, tâm tình của Cố Huyền còn bùng nổ hơn cả Cố Quyết, bởi vì việc Lý Cát gϊếŧ bá tánh sung quân, triều đình đã ồn ào đến tận trời.

Lúc trước thái độ của Hoàng đế rất cứng rắn, liên hợp với Thừa Ân Công, nói gì cũng phải giữ bằng được Lý Cát, sau khi Cố Huyền không ngừng nỗ lực, thái độ của hoàng đế rốt cuộc ở trong lúc bị mọi người cuồng phun mà mềm hơn không ít.
Kết quả lúc này, Thái Hậu lại chạy ra làm yêu! Ốm đau bệnh tật nằm trên giường, ngự y chen đầy một phòng cũng trị không hết bệnh của Thái Hậu, khám tới khám đi rốt cuộc ra kết quả là tích tụ tâm bệnh.

Theo lý thuyết vốn là không có việc gì, nề hà Thái Hậu không chịu khỏe lại.

Đang hát tuồng gì trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Cố tình trong lòng hoàng đế cũng không quá muốn phạt Lý Cát, thuận thế sửa lại khẩu phong, lý do còn đặc biệt đầy đủ: "Thái Hậu tuổi tác đã cao, nếu bởi chuyện như vậy có bất trắc gì, trẫm chẳng phải thành tội nhân thiên cổ?"
Tội nhân thiên cổ cái đầu! Chiêu này thật sự quá tiện, Cố Huyền tức giận đến muốn đánh người, rồi lại không thể nói thẳng mặc kệ Thái Hậu.

Đến lúc đó nếu lão thái thái thực sự xảy ra chuyện không hay thì chẳng phải hoàng đế sẽ nổi điên sao?

Sự tình lại bị hoán lại như thế.
Buổi tối mỗi ngày Cố Hoài Chi đều có thể phát giác áp suất thấp trên người Cố Huyền, cảm thấy hoàng đế cũng thật là tìm đường chết, một lòng một dạ che chở phế vật, đạo lý bỏ xe bảo soái cũng không hiểu.

Nếu thật sự muốn che chở nhà ngoại thì cũng phải chọn cái biểu ca, biểu đệ đáng tin cậy một chút mà đề bạt chứ, phủ Thừa Ân Công lại không thiếu người, làm thịt người này, vẫn còn người khác, vì cái gì lại phải ngu xuẩn mà so đo với các đại thần?
Cố Hoài Chi bấm tay tính toán, cảm thấy hoàng đế có tướng mất nước.
Rồi sau đó sự tình lại có biến, sáng sớm trừ tịch, hoàng đế đều đã phong bút, bỗng nhiên từ tám trăm dặm ngoài Duyện Châu truyền đến quân tình kịch liệt nói là Lý Cát tao ngộ giặc cỏ, chạy trối chết, trong lúc hỗn loạn bị mũi tên lạc bắn trúng, bất hạnh bỏ mình.
Rồi xong, nhân vật trung tâm làm trong triều ồn ào nửa tháng đã treo! Phủ Thừa Ân Công cùng hoàng đế thương tâm thế nào tạm thời không đề cập tới, Cố Huyền cảm thấy chính mình cũng hung hăng ra được một ngụm ác khí.

Vừa lúc gặp yến trừ tịch đoàn viên, Cố Huyền hưng phấn, tự mình ôm Cố Ngưng Chi, dùng chiếc đũa dính rượu Đồ Tô bỏ vào trong miệng hắn làm hắn nếm hương vị, lại cười thúc giục Cố Hoài Chi: "Đến lượt ngươi uống."
Phong tục đương thời, mồng một tết uống Đồ Tô, rượu Đồ Tô còn gọi là rượu năm, có hiệu quả đuổi gió xua hàn, trừ tà tránh dịch, thông thường uống vào ngày trừ tịch.

Lại có cách nói, tiểu hài tử ăn tết lớn hơn một tuổi là hỉ sự, lão nhân tuổi lớn một chút, qua năm sinh mệnh lại mất đi một tuổi.

Nên trình tự uống rượu này là bé trước lớn sau.

Cố Hoài Chi là tiểu hài tử bé thứ hai trong nhà, Cố Ngưng Chi đã đang bẹp miệng, tự nhiên là đến phiên Cố Hoài Chi.
Đây là rượu thuốc, số độ không cao, hạ nhân cũng không dám rót cho Cố Hoài Chi quá nhiều, chỉ có một chút ít, bản thân Cố Hoài Chi có tửu lượng không tồi, ngửa đầu uống hết, còn thuận miệng nói vài câu cát tường, chọc người một nhà cười vui không ngừng.
Cố Huyền cũng vui sướng liên tục chè chén, cùng Cố Lưu, Cố Dục uống thống khoái, uống đến hứng khởi, còn vỗ bàn mắng to Thừa Ân Công: "Ti tiện tiểu dân, làm ngoại thích nhẹ xương cốt!"
Nhưng mà tâm tình tốt của Cố Huyền chỉ duy trì hai ngày, mồng hai Tết, Cố Huyền nghe được trong cung truyền đến tin tức, nói là hoàng đế bởi vì Lý Cát chết bi thống vạn phần, Thái Hậu càng thêm bệnh nặng hơi thở thoi thóp, vì thế hoàng đế quyết định, gia phong cho Lý Cát, truy phong là Trường Ninh Hầu, thực ấp hai ngàn hộ, từ đời này bắt đầu trưởng tử tập tước.
Cố Huyền lập tức lạnh mặt, đến, hoàng đế không cứu nổi, hắn chính là một cái chén nát, nên ném!
Cố Hoài Chi toàn bộ nghe xong cũng cảm thấy hít thở không thông: Hành động này có thể nói là thiểu năng trí tuệ, hơn phân nửa văn võ bá quan trong triều đều lạnh tâm, càng không nói đến các bá tánh đang chịu khổ chịu nạn.

Dân tâm đã mất, Hưng Triều nếu không lạnh, vậy nhất định là ông trời mở bug cho hoàng đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui