Ánh Tuyết giật thót mình, tay đỡ ngực bước giật lùi lại phía sau, khi nhìn rõ là Hồng Hạnh rồi bèn chau mày đáp: “Hồng Hạnh, tỷ đang hét gì thế? Sợ chết đi được!”
Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết dù chau mày vẫn rất xinh đẹp, càng thêm giận, giơ tay tát thẳng vào mặt Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết không kịp đề phòng, hứng trọn cả cái tát, cô ta giờ đã không còn là tiểu nha đầu bị đòn mà không dám lên tiếng nữa, ngẩng phắt đầu lên hét vào mặt Hồng Hạnh: “Hồng Hạnh, tại sao tỷ lại đánh người?”
Hồng Hạnh nhướn mày, “Ta đánh là đánh con điếm ngươi!” Nói rồi giơ tay định giáng xuống.
Ánh Tuyết nhanh tay nhanh mắt, túm chặt cổ tay cô ta, mặt sa sầm hẳn xuống: “Đi, theo ta tới gặp phu nhân, thị phi cong thẳng thế nào cứ đến chỗ phu nhân nói cho rõ ràng!”
Hồng Hạnh hất tay Ánh Tuyết ra, nhảy dựng càm ràm chửi rủa: “Đồ con điếm, được lắm, dám lấy phu nhân ra để doạ ta, ta biết rồi, nhất định là chính ngươi đã xúi giục phu nhân ép ta gả! Ngươi đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi tưởng đá được ta đi rồi ngươi có thể thuận lợi trèo lên giường Hầu gia làm chủ tử phải không? Ngươi đúng là đồ có dã tâm của chó, hôm nay ta liều mạng với ngươi!” Đoạn lao tới giật tóc Ánh Tuyết, hai người bắt đầu túm lấy nhau thành một đống.
Ánh Tuyết phải gắng sức lắm mới đẩy được cô ta ra, lồm cồm bò dậy, toàn thân run lên vì tức giận, chẳng còn màng tới việc chỉnh đốn y phục, chỉ vào Hồng Hạnh mà quát: “Hồng Hạnh, chỉ riêng những lời người vừa nói thôi, nếu để người khác nghe thấy thì ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu!”
“Ngươi muốn đi tố cáo phải không? Ngươi đi đi, đi đi để mọi người biết dã tâm của ngươi!”
“Ngươi…” Ánh Tuyết giận đến nỗi không nói lên lời, “Ngươi đúng là đồ chó điên, mặc kệ ngươi!” Nói xong quay người bỏ đi.
Hồng Hạnh nhìn theo bóng lưng Ánh Tuyết, nhớ tới cái tát của mình vừa rồi, lòng thấy nhẹ nhõm không ít, nhưng rồi sau đó lại nghĩ đến việc trước sau gì cũng sẽ bị gả cho một tên nô tài, bắt đầu không kìm được tủi nhục mà khóc rống lên.
Đột nhiên cô ta nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau: “Thật là một nha đầu vô dụng, gặp việc khó khăn không nghĩ cách để giải quyết, chỉ biết khóc!”
Hồng Hạnh kinh sợ tới hồn bay phách lạc, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Khi tới đây cô ta đã quan sát xung quanh, rõ ràng không thấy ai mà, sao đột nhiên lại có giọng nói ở đâu vọng ra! Lẽ nào, người đó vẫn ở đây từ nãy, những lời cô ta nói vừa rồi đã bị người ta nghe thấy?
Cô ta run lẩy bẩy quay đầu, thấy một bóng người mảnh khảnh ló ra từ phía sau một hòn giả thạch cao, tay cầm chiếc quạt vải trên thêu cành hoa mai, cười vô cùng đoan trang ngọt ngào, chính là Vu di nương.
Sắc mặt Hồng Hạnh càng trắng hơn, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, trán lấm tấm mồ hôi.
Vu di nương dùng quạt che miệng khẽ cười, nói: “Nhìn xem ngươi sợ tới mức này cơ đấy. Ngươi yên tâm, những lời ngươi vừa nói, ta sẽ không kể lại với người khác dù chỉ một chữ!”
“Có thật thế không?” Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống dập đầu trước mặt vu di nương: “Đa tạ di nương, đa tạ di nương!” Nói xong đứng bật dậy định lui ra ngoài.
“Đợi đã.” Vu Thu Nguyệt gọi giật Hồng Hạnh lại.
Hồng Hạnh quay đầu, lo lắng nói: “Di nương còn muốn dặn dò gì nữa?”
Vu Thu Nguyệt cười cười, phẩy phẩy quạt chầm chậm đi đến bên cô ta, khẽ cười nói: “Chuyện này ngươi định cứ thế mà cho qua sao? Ánh Tuyết kia độc ác như vậy, ngươi định tha cho cô ta?”
Câu này dường như đã nói trúng tâm ý của Hồng Hạnh, cô ta cúi đầu xuống: “Nhưng nô tỳ có cách nào chứ, Thái phu nhân đã quyết định rồi, không thể thay đổi!”
“Ai nói thế?” Vu Thu Nguyệt khẽ phẩy chiếc quạt khiến không khí thoang thoảng cả mùi hương từ cơ thể cô ta toả ra. Cô ta liếc xéo Hồng Hạnh một cái: “Ta có một cách, vừa có thể giúp ngươi không phải lấy tên nô tài kia, hơn nữa còn khiến ngươi quay về làm đại a hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân nữa!” Sau đó dùng quạt đập vào vai cô ta một cái, “Như thế, mong ước bấy lâu trong lòng ngươi chẳng mấy chốc mà thành hiện thực!”
Hồng Hạnh bị cô ta nói trúng tim đen, mặt đỏ ửng, nhưng ngay sau đó lại ngẩng phắt đầu lên, cảnh giác nhìn Vu Thu Nguyệt: “Di nương tại sao lại muốn giúp nô tỳ?”
Vu Thu Nguyệt cười cười, “Ngươi đừng căng thẳng, ta không xấu như ngươi vẫn nghĩ đâu. Lần trước nha đầu của ta vụng về hại ngươi bị đánh, lòng ta cũng thấy áy náy, vì vậy mới muốn giúp đỡ ngươi thôi. Nếu ngươi đã không tin ta như thế thì thôi vậy, dù sao sau này người hối hận cũng không phải là ta…” Nói rồi quay người định đi.
Con chưa đi được mấy bước, từ phía sau đã vang lên giọng nói gấp gáp của Hồng Hạnh gọi với theo: “Xin đợi một lát!”
Khoé miệng Vu Thu Nguyệt nhếch lên cười nhạt, khi cô ta quay người, nụ cười đó lại trở nên dịu dàng mềm mại vô cùng.
“Di nương thật sự có cách giúp nô tỳ?” Hồng Hạnh nhìn cô ta, hai mắt sáng rực, rồi lại nói ngay: “Nô tỳ không thể giúp di nương hại tiểu thư đâu!”
Vu Thu Nguyệt cười khom mình cúi xuống, “Nha đầu ngốc. Ta đâu có suy nghĩ xấu xa đó!” Nói rồi nhìn cô ta vẫy vẫy tay, “Ngươi lại đây!”
***
Phía chân trời, những tia nắng yếu ớt cuối cùng cũng dần tắt lịm, cả Hầu phủ bị bóng đem bao trùm, các viện tử bắt đầu thắp đèn.
Bên cạnh tàu ngựa ngoại viện của Hầu phủ, một đồng tử tầm tám, chín tuổi, chạy đến trước mặt một nam tử tầm hơn hai mươi tuổi, thân mặc áo dài màu xanh.
“Trương đại ca, vừa rồi có một tỷ tỷ nhờ đệ đưa cái này cho huynh!” Nói rồi đưa cho nam tử đó một cái túi thơm thêu hoa màu xanh.
Nam tử mặt mũi đoan chính, hắn đón lấy túi thơm, nhìn nhìn rồi tò mò hỏi: “Là ai đưa cho đệ?”
Đồng tử đáp: “Tỷ ấy nói mình là người của Thu Đường viện, tỷ nói huynh nhất định biết tỷ ấy là ai!”
Nam tử nghe vậy mặt bỗng ửng đỏ, thầm nghĩ, lẽ nào là nàng?
Nam tử này chính là Trương Văn Sơn, con trai của Trương ma ma, việc hôn sự của mình hắn đã sớm biết, vì vậy khi nghe đồng tử nói vậy, đương nhiên hắn sẽ nghĩ ngay đến Hồng Hạnh.
Cùng ở trong một phủ, bọn người dưới hầu như đều quen biết nhau, nhớ tới đôi mắt luôn mở to của Hồng Hạnh, tim hắn bỗng nóng lên. Lại nghe đồng tử kia nói: “Tỷ tỷ đó còn dặn, tối nay giờ Tuất hai khắc đợi huynh ở đình Thiên Lý trong hậu hoa viên, nói có việc muốn bàn với huynh.”
Trương Văn Sơn thầm nghĩ, có chuyện tại sao lại hẹn vào buổi tối? Rồi lại tự trả lời, đúng rồi, cô nương nhà người ta xấu hổ, sợ bị người khác nhìn thấy nên mới hẹn bí mật như thế.
Nghĩ tới đây hắn mỉm cười, lấy ra hai đồng bạc đưa cho đồng tử, đồng tử cầm tiền cười hi hi chạy đi.
Buổi tối, Tưởng Nhược Nam vẫn một mình tự đi tản bộ như thường lệ, Ánh Tuyết ở lại phòng thu dọn đồ đạc, sai bọn người dưới đun nước, làm nước mơ lạnh, chuẩn bị y phục đợi phu nhân đi dạo về thay, sau đó lại đi ra ngoại viện xem đèn đã thắp chưa, tránh cảnh phu nhân dò dẫm trong bóng tối bị ngã.
Kiểm tra một vòng xong vừa định đi vào thì thấy Hồng Hạnh đầu mướt mồ hôi xộc tới, vừa gặp đã kéo Ánh Tuyết sang một bên cuống quýt nói: “Ánh Tuyết, vừa rồi có người chạy đến nói với ta, phu nhân bị ngã ở Hậu hoa viên rồi, cô ấy còn trách tại sao chúng ta không cho người đi theo hầu phu nhân đấy!”
Ánh Tuyết nghe xong lo lắng, “Người đâu? Ở đâu?”
“Báo tin xong, đi rồi!”
“Ta hỏi phu nhân đang ở đâu?”
“Phu nhân đang ở đình Thiên Lý trong hậu hoa viên. ” Hồng Hạnh nhìn cô ta nói, “Ánh Tuyết, muội qua đó xem trước đi, ta gọi thêm mấy người nữa rồi đuổi theo sau!”
Ánh Tuyết không nghi ngờ gì cả, lòng chỉ lo lắng cho sự an nguy của Tưởng Nhược Nam, vội vàng chạy về phía Hậu hoa viên.
Hồng Hạnh dõi theo bóng Ánh Tuyết cười lạnh lùng, nhìn quanh thấy không có ai, bèn lánh về phòng mình.
Trong phòng, hai tiểu a hoàn đang ăn điểm tâm do Hồng Hạnh chuẩn bị, một trong hai kẻ đó thấy Hồng Hạnh quay vào bèn cười nói: “Hồng Hạnh tỷ tỷ, tỷ đi đâu thế?”
Hồng Hạnh ngồi xuống bên họ: “Lẽ nào không cho ta đi vệ sinh nữa sao?”
Hai tiểu a hoàn nghe vậy thì cười ngượng nghịu.
Hồng Hạnh đứng dậy cười, đề nghị: “Trong phòng nóng quá, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi.”
Một tiểu a hoàn đáp: “Giờ mà ra ngoài liệu có bị Ánh Tuyết tỷ tỷ trách mắng không?”
“Sợ gì chứ, phu nhân không có ở đây, mọi việc đã có ta lo!” Nói xong không chút do dự kéo hai tiểu a hoàn đi ra ngoài. Chỗ mà cô ta định đi cũng chính là nơi mà Ánh Tuyết vừa lao tới.
Trong hậu hoa viên của Hầu phủ ngoài khu vực quanh hồ tương đối yên tĩnh và có chút thoáng đãng ra, những nơi khác đều là cây cối hoa lá rậm rạp, tĩnh lặng u tịch. Những tán cây rậm che trên cao, ban ngày thì giúp tránh nắng, mang tới sự mát mẻ, buổi tối lại cũng che hết cả ánh trăng. Đặc biệt là xung quanh Thiên Lý đình, gần như không có một chút ánh sáng nào có thể chiếu đến được, chỗ nào cũng bóng cây trùng trùng, hễ tới buổi tối là không có ai đến nơi đó cả.
Vì vậy, khi Hồng Hạnh nói phu nhân bị ngã ở đây. Ánh Tuyết đã không chút hồ nghi, bởi chỗ này quả thật quá tối, bị ngã cũng là việc hết sức bình thường.
Ánh Tuyết đi men theo con đường nhỏ trải đá cuội, lòng vô cùng hối hận vì không mang theo đèn lồng. Khi sắp tới gần Thiên Lý đình, Ánh Tuyết nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng cạnh đó, tưởng là Tưởng Nhược Nam, vội vàng lao tới, kéo lấy người đó, buộc miệng gọi một tiếng: “Phu nhân!”
Đến gần mới nhận ra có gì đó không đúng, đối phương hình như hơi cao, Ánh Tuyết bỗng sinh cảnh giác, vội vàng buông tay, giật lùi một bước: “Ai?”
Từ trong bóng tối vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc: “Cô nương Hồng Hạnh, là nàng phải không?”
Ánh Tuyết nhìn kĩ lại xong thì nhận ra, thất kinh: “Trương quản sự, sao lại là ngài?”
Đối phương cũng nhận ra giọng nàng: “Cô nương Ánh Tuyết?” Sau đó lại hỏi: “Sao cô nương Ánh Tuyết lại đến đây?”
“Nghe nói phu nhân bị ngã ở đây… Quản sự có nhìn thấy phu nhân nhà tôi không?”
“Không thấy, ta đứng ở đây lâu rồi, ngoài cô nương ra, ta không thấy ai đến đây cả!”
Ánh Tuyết bỗng cảm thấy bất an, dường như việc này có gì đó không ổn, “Muộn thế này rồi sao quản sự còn ở đây?”
Trong bóng tối, Ánh Tuyết nghe thấy tiếng cười ngượng ngùng của hắn: “Ta… có hẹn với…”
Ánh Tuyết nhớ ra trước đó hắn có gọi tên Hồng Hạnh, bỗng thấy thót tim, “Là Hồng Hạnh phải không?”
“Là… Hồng Hạnh cô nương…”
Nghe thấy cái tên này, Ánh Tuyết toát mồ hôi lạnh, “Hỏng rồi!” Rồi lập tức quay đầu.
Nhưng đã không kịp nữa.
“Các người đang làm gì thế?” Một giọng nói sắc lẹm xé tan màn đêm yên tĩnh, chim muông gần đó giật mình vỗ cánh bay tán loạn.
Ánh Tuyết đứng vững, thấy cách chỗ mình không xa có ba bóng người, trong đó có một người tay cầm đèn lồng, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt kinh ngạc vô cùng của người đó, chính là Hồng Hạnh!
“Ánh Tuyết, Trương quản sự, muộn thế này rồi, trời lại tối đen như mực, hai người làm gì ở đây?” Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Hai tiểu a hoàn bên cạnh nhìn nhìn Ánh Tuyết, rồi lại nhìn Trương quản sự đang dần đứng ra chỗ có ánh sáng, thần sắc rất kinh hãi.
Hồng Hạnh không đợi Ánh Tuyết trả lời, ném chiếc đèn lồng trên tay xuống đất, khóc rống lên: “Hai người đúng là một đôi gian phu dâm phụ, hai người đã làm việc có lỗi với ta! Ta sẽ đi mách phu nhân!” Nói xong bưng mặt chạy quay về.
Hai tiểu a hoàn nhìn nhìn Ánh Tuyết, rồi cũng quay người chạy đuổi theo Hồng Hạnh.
Vốn đây là chuyện riêng của Thu Đường viện, do Tưởng Nhược Nam đứng ra xử lý là xong. Nhưng Hồng Hạnh khi khóc lóc chạy về, trên đường gặp Vu Thu Nguyệt, Cận Yên Nhiên và Vương thị đang sánh bước cùng đi dạo. Ba người kia thấy tình cảnh như vậy bèn chặn hai tiểu a hoàn chạy theo phía sau hỏi cho rõ chuyện, hai tiểu a hoàn không dám giấu giếm, bèn kể lại mọi việc mình vừa chứng kiến cho ba vị chủ nhân nghe.
Cận Yên Nhiên nghe xong thì phẫn nộ: “Phủ An Viễn Hầu chúng ta mà cũng xảy ra chuyện bẩn thỉu thế sao, chuyện này không thể cứ thế cho qua được.” Rồi lập tức quay về Tùng Hương viện bẩm báo lại với Thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe xong chuyện cũng giận vô cùng, lập tức sai người giam Hồng Hạnh, Ánh Tuyết và Trương Văn Sơn lại. Sáng sớm hôm sau bắt đầu nghiêm khắc điều tra việc này.
Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, Vương thị… những người liên quan đều có mặt. Thái phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, Hồng Hạnh, Ánh Tuyết, Trương Văn Sơn cùng hai tiểu a hoàn đang quỳ dưới đất.
Hồng Hạnh vừa nước mắt nước mũi tèm lem vừa kể lại sự việc, “Thái phu nhân, nô tỳ đang an tâm đợi gả, tưởng rằng sắp có được một đấng lang quân như ý, nhưng có ai ngờ, họ lại lén lút giấu nô tỳ… Không biết mối quan hệ giữa họ đã có từ bao lâu rồi, nếu không phải hôm nay nô tỳ vô tình bắt gặp thì chưa biết chuyện còn đến mức nào nữa. Thái phu nhân, phu nhân, hai người phải đứng ra làm chủ cho nô tỳ!” Nói rồi liên tiếp dập đầu bồm bộp, dập tới mức trán rỉ máu.
Sau đó hai tiểu a hoàn cũng kể lại chuyện mà chúng nhìn thấy.
Thái phu nhân sắc mặt sầm hẳn xuống, cô nam quả nữ gặp riêng nhau ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế, nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác không quang minh chính đại.
Trương ma ma đứng bên lo lắng tới mức hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống cạnh Thái phu nhân, nói: “Thái phu nhân, người chứng kiến Văn Sơn trưởng thành, Văn Sơn tuyệt đối không phải loại người đó!” Xong quay đầu sang phía con trái: “Văn Sơn, rốt cuộc là có chuyện gì, con mau nói đi!”
Thái phu nhân nhìn hắn, nghĩ hắn từ xưa tới nay tính tình cũng có thể được coi là trung hậu, sắc mặt dịu xuống phần nào, hỏi: “Văn Sơn, ngươi có gì để giải thích không?”
Trương Văn Sơn hướng về phía Thái phu nhân mà dập đầu, kể lại chuyện đồng tử tới truyền tin, rồi mang cả chiếc túi thơm màu xanh ra làm chứng.
Nhìn chiếc túi thơm ấy, cả Ánh Tuyết và hai tiểu a hoàn kia đều sững người, bởi vì học nhận ra, đấy là túi thơm của Ánh Tuyết!
“Nô tài tưởng rằng người hẹn nô tài ra đó là Hồng Hạnh cô nương, không ngờ lại là Ánh Tuyết cô nương, có điều khi đó, Ánh Tuyết cô nương có nói tới tìm phu nhân của cô ấy!”
Hồng Hạnh nhìn chiếc túi thơm, càng khóc to hơn, nhìn Thái phu nhân nói: “Thái phu nhân, đây là túi thơm của Ánh Tuyết!” Sau đó quay sang Ánh Tuyết, tức giận hét: “Ánh Tuyết, ta vẫn luôn coi người là tỷ muội, tại sao ngươi lại làm như vậy? Nếu thích Trương quản sự có thể nói thẳng với ta, tại sao làm cái việc xấu xa bỉ ổi như thế!”
Ánh Tuyết sau khi nhìn thấy túi thơm, thì vội vàng biện giải: “Thái phu nhân minh giám, đây là chiếc túi thơm mà nô tài bị mất trước đó!” nói xong quay sang Hồng Hạnh: “Có lẽ đã bị người nào đó cố ý lấy mất để làm cái việc gắp lửa bỏ tay người, hại nô tỳ!” Rồi mang chuyện Hồng Hạnh chạy tới tìm cô ta mà lu loa lên rằng phu nhân bị ngã ở Thiên Lý đình ra kể lại một lượt.
Hồng Hạnh sớm đã có chuẩn bị, cô ta chỉ vào mặt Ánh Tuyết mà hét: “Ánh Tuyết, chuyện đến nước này ngươi còn không biết hối hận sao? Lại còn dám nói ra những lời dối trá hoang đường như thế. Buổi tối ta luôn ở cùng Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn, căn bản chẳng gặp ngươi. Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn có thể làm chứng!”
Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn vội đứng ra làm chứng, Hồng Hạnh đúng là đã ở cùng họ suốt buổi tối, có điều bọn họ đã lược bỏ việc Hồng Hạnh có ra ngoài đi vệ sinh một lát mà thôi.
Ánh Tuyết còn cho rằng Hồng Hạnh đã mua đứt Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn, mặt tức tới trắng bệch, nhưng khi ấy bên cạnh mình lại chẳng có ai, không ai có thể đứng ra làm chứng cho cô ta được.
“Ánh Tuyết, ngươi có dám đứng ra đối chất với đồng tử truyền tin không? Tưởng Nhược Nam đề nghị.
Ánh Tuyết vội vàng đáp: “Nô tỳ ngay thẳng đàng hoàng, không có gì là không dám cả.”
Thái phu nhân gọi người truyền đồng tử kia vào, hỏi nó rốt cuộc là đã đưa tin cho ai. Đồng tử nhìn những người đang quỳ dưới đất, tối đó người ấy đứng trong bóng râm, nó không nhìn rõ diện mạo, chỉ nhớ cô nương ấy có hai bím tóc, còn có vài sợi tóc thả xuống nhìn rất đẹp.
Trong số những người quỳ bên dưới chỉ có một người như vậy.
Đồng tử chỉ vào Ánh Tuyết, nói: “Là tỷ tỷ kia.”
Ánh Tuyết lúc này mới hoảng sợ, nhận ra đối phương đã tính toán kỹ càng tới mọi chân tơ kẽ tóc, âm mưu này giống như hố cát bị sụt, dần dần nuốt gọn cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...