Thế Gia Danh Môn


Tương Nhược Lan ý bảo Cận Yên Nhiên nhỏ giọng xuống, nàng kéo Cận Yên Nhiên ra một góc, nhỏ giọng nói:
- Là ta mời tới, đương nhiên ta biết
Cận Yên Nhiên càng hoảng:
- Công chúa biết mà còn làm vậy? Nếu để người khác biết ngươi mời loại người này đến phủ thì sẽ bàn tán khó nghe thế nào không?
Vừa nói vừa kiên định lắc đầu:
- Không được, ta không muốn nói chuyện với người như thế, ta về nhà trước.
Nói xong, nhấc váy định đi, Tương Nhược Lan kéo nàng lại:
- Yên Nhiên, ngươi nghĩ rằng ta không biết điều đó? Ta làm là vì ngươi
Cận Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn vào phòng một cái, khinh thường nói:
- Ngươi như thế thì có gì mà tốt cho ta?
- Yên Nhiên, ta biết với thân phận của ngươi đương nhiên là không muốn nhìn người ta.

Nhưng bất kể là phú quý bần tiện, mỗi người đều có sở trường.

Giờ, những lời nàng nói tuyệt đối có ích cho ngươi
Cận Yên Nhiên hứ:
- Loại tiện nhân này ngoài câu dẫn nam nhân thì có cái gì…
Nói tới đây, nàng như nhớ ra cái gì, quay đầu kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan:
- Công chúa, ngươi không phải là…bảo ta…
Nàng chỉ chỉ vài phòng.
Tương Nhược Lan nghiêm mặt nói:
- Không sai, Yên Nhiên, tình huống của ngươi bây giờ, cho dù xinh đẹp thế nào cũng chỉ khiến vương gia có chút chú ý thôi, để được hắn hoàn toàn sủng ái là không đủ.

Cái đó cũng không thể khiến Vương gia kính trọng ngươi thêm chút nào.

Ngươi muốn xoay chuyển tình thế thì phải khiến Vương gia mê luyến ngươi, toàn tâm toàn ý với ngươi, bất kể ngươi làm gì cũng không do dự mà ủng hộ ngươi, tin tưởng ngươi.

Ngươi có đủ tự tin để làm điểu này?
Nói trắng ra, Vương gia đã chẳng còn cảm giác mới mẻ với Cận Yên Nhiên nữa, muốn lấy lại sự sủng ái của hắn rất khó, trừ phi có thủ đoạn đặc biệt.


Nữ tử danh môn đều rất thủ lễ, với chuyện nam nữ đương nhiên không biết nhiều.

Trữ vương thân là vương gia, trắc phi, thị thiếp đều là nữ tử đàng hoàng, chắc hẳn không quá phóng túng.

Nếu Cận Yên Nhiên có thể cho hắn cảm giác khác lạ…
Hôm nay Tương Nhược Lan cũng chẳng còn là tiểu cô nương không hiểu biết gì, hơn nữa kiếp trước, đề tài giới tính đầy rẫy trên sách báo, tạp chí.

Rất nhiều người có nhắc đến rằng “nam nhân là loại động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nữ nhân trước khi quan hệ phải có tình yêu nhưng nam nhân lại quan hệ trước rồi mới có tình yêu”
Loại ngựa giống như Trữ vương, nếu chuyện phòng the cho hắn cảm giác khác lạ thì hắn không coi Yên Nhiên như châu báu mới là lạ
Dù là như thế, nhưng đi lấy lòng một con ngựa giống khiến Tương Nhược Lan cảm giác nữ nhân thật đáng thương.

Nhưng Yên Nhiên chẳng còn con đường nào khác?
Bất kể là Cận Yên Nhiên hay Tình Nhàn trắc phi hay nữ nhân nào, đến cuối cùng, ai có thể cười là người đó thắng, trong quá trình đó dùng thủ đoạn gì nào có ai quan tâm? Thắng thua không có đúng sai, chỉ có thủ đoạn của ai cao minh hơn thôi
So với thủ đoạn, so với tâm cơ, Cận Yên Nhiên không phải là đối thủ.

Như vậy dứt khoát bỏ qua sĩ diện, cố gắng nắm bắt trái tim Trữ vương, có ông chủ lớn ủng hộ, địa vị chính thê còn không thể trấn áp được người khác thì chỉ có thể trách Yên Nhiên vô dụng thôi
Cận Yên Nhiên nghe nàng nói, lắc lắc đầu, ánh mắt nhíu lại:
- Nếu ta có thể làm được điều đó thì sao giờ thê thảm như thế này…
Tương Nhược Lan kéo nàng về phòng:
- Vậy ngươi nên bỏ qua sự nghi kị đó, cùng nàng nói chuyện.

Nàng có thể dạy ngươi các khiến Vương gia mê luyến ngươi
Cận Yên Nhiên nghi hoặc, bất ai đi theo Tương Nhược Lan, khi đến cửa, Cận Yên Nhiên nắm tay Tương Nhược Lan không chịu buông:
- Được! công chúa, ngươi đi cùng ta đi, một mình ta nói với nàng rất mất tự nhiên
Tương Nhược Lan nhìn nàng chết cũng không chịu buông thì bất đắc dĩ nói:
- Được, ngươi buông tay đi, ta gọi người canh chừng, tránh có người tới
Tương Nhược Lan dặn dò mọi thứ rồi thì cầm thêm một chiếc khăn che mặt, hai người che mặt lại, Tương Nhược Lan nắm tay Cận Yên Nhiên đi vào phòng.
Trong phòng, một nữ tử hơn 30 tuổi, trang điểm đậm, ánh mắt yêu mị ngồi trên ghế.


Thấy hai người đi vào, vội đứng dậy, quỳ xuống:
- Ta thỉnh an hai vị phu nhân.
Dù đã che mặt nhưng Tương Nhược Lan vẫn cảm nhận được sự khinh thường của Cận Yên Nhiên.
Hai người ngồi xuống ghế, Tương Nhược Lan nói với nữ tử kia:
- Ngồi đi
Nữ tử ngồi xuống đối diện hai nàng, cười khanh khách.

Thân thể mềm mại, tươi cười quyến rũ khó nói
Cận Yên Nhiên khẽ hừ một tiếng, sự khinh thường rất rõ ràng nhưng nàng kia cũng không để ý.
Tương Nhược Lan giới thiệu với Cận Yên Nhiên:
- Thanh ma ma từng là hoa khôi Bách hoa lâu, giờ là mụ mụ dạy dỗ trong Bách hoa lâu, các cô nương nổi tiếng đều là do một tay nàng dạy dỗ.

Thanh ma ma có thể nói là người rất có kinh nghiệm
Bách hoa lâu là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, cô nương ở đó thiên kiều bá mị, thông thư đạt lý khiến nhiều quan lại, anh hùng hảo hán đều yêu thích.
Tương Nhược Lan phái người mời nàng tới nhưng cũng không nói rõ thân phận, trên đường đi bịt kín mắt nàng.

Từ khi bước vào đều chỉ ở trong phòng, có người trông chừng, không để bất kì ai nhìn thấy.

Thanh ma ma cũng không biết đây là đâu, hai phu nhân trước mặt là ai?
Thanh ma ma nghe Tương Nhược Lan nói, cười duyên một tiếng:
- Phu nhân quá khen, khó mà được phu nhân để mắt
Sau đó nhìn Cận Yên Nhiên cười nói:
- Vị phu nhân này, ta biết phu nhân xem thường ta nhưng ta dù thân phận ti tiện nhưng hiểu biết nam nhân như lòng bàn tay.

Ta đã muốn thì không ai thoát khỏi, chỉ cần nhìn nam nhân một cái là biết hắn đang nghĩ gì, cũng biết nên làm gì để hắn mê luyến.

Có cầu tất có cung, phu nhân có thể xem thường ta nhưng bản lĩnh này thì đừng xem thường.

Cận Yên Nhiên không thể nhịn được nữa, quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Ngươi muốn ta học thủ đoạn hạ lưu đó… ta là người thế nào, sao có thể học thứ đó? Vương… phu quân chẳng phải coi ta thành xướng phụ sao?
Thanh ma ma cười lạnh một tiếng:
- Phu nhân, ngươi nghĩ vì sao nam nhân thích tới thanh lâu, cũng thích sự kích thích đó? Nam nhân ngoài mặt nói là thích thục nữ nhưng trong lòng… họ chẳng phải là kẻ ngu, không phải thích thú thì họ đã chẳng phí nghìn vàng cho chúng ta.

Phu nhân có thể xem thường chúng ta nhưng nếu có được thủ đoạn của chúng ta còn sợ không lấy lòng phu quân sao?
Cận Yên Nhiên nghe nàng nói vậy thì hơi động lòng.

Tương Nhược Lan khẽ nói thầm với nàng:
- Ngươi cứ nghe nàng nói, dùng đến hay không là do ngươi
Thấy Cận Yên Nhiên không phản đối nữa, Tương Nhược Lan mời Thanh ma ma bắt đầu giải thích truyền thụ.
Đều đều nói một canh giờ, suốt thời gian này, Tương Nhược Lan thấy Cận Yên Nhiên không hề nhúc nhích, hiển nhiên là rất chuyên chú.

Có thể thấy dù nàng khinh thường nhưng trong lòng vẫn mong chờ Thanh ma ma dạy nàng cách nắm giữ trái tim Vương gia
Tương Nhược Lan cười cười.

Đợi Thanh ma ma nói xong, Tương Nhược Lan cho nàng ngân lượng:
- Không được nhắc tới việc này với bất kì ai
Thanh ma ma nhận lấy hai tờ ngân phiếu 200 lạng, cười nói:
- Phu nhân yên tâm, ta không phải là người không biết nặng nhẹ, ta lăn lộn ở đời lâu như vậy, điều này ta tự biết.
Tương Nhược Lan yên lòng, sai người đưa nàng đi, lúc đi đương nhiên cũng bịt mắt nàng lại, không cho bất kì ai thấy.
Thanh ma ma đi rồi, hai người mới gỡ khăn che mặt.

Tương Nhược Lan phát hiện mặt nàng đỏ bừng như táo chín.
Cận Yên Nhiên cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Không ngờ chuyện này còn cần nhiều hiểu biết như vậy… bình thường ta chỉ xấu hổ, động cũng không dám động, hai mắt nhắm tịt… khó trách Vương gia thấy ta không thú vị…
Danh môn thục nữ trước khi xuất giá vốn không được tiếp xúc với việc này, trước đêm động phòng hoa chúc thì mụ mụ mới dạy các nàng điều đó.

Nhưng cũng chỉ là để các nàng không sợ hãi mà thôi, sao có thể nói được như Thanh ma ma? Đương nhiên, những gia đình danh môn cũng không thể dạy nữ nhi những thứ đó
Những lời Thanh ma ma nói cũng khiến người hiện đại như Tương Nhược Lan mặt đỏ tim đập.

Thì ra, nữ tử cổ đại cũng có lúc không hề cố kỵ gì…
Bên cạnh, Cận Yên Nhiên bưng mặt, ngượng ngùng khổ não:
- Nhưng có một số động tác cũng quá… ta xấu hổ, với Vương gia sao có thể làm được…

Tương Nhược Lan lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vỗ vỗ vai Cận Yên Nhiên, an ủi:
- Ngươi… cứ làm những thứ người có thể làm đã… như là ánh mắt, nụ cười, còn cái gì mà dục cầm cố túng đó…
Cận Yên Nhiên mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn nàng, hai mắt chớp chớp, thử thăm dò hỏi:
- Công chúa… trước kia với ca ca cũng là dục cầm cố túng? Ngươi cũng là nhờ Thanh ma ma dạy mà có thể khiến ca ca ta sống chết vì người như vậy sao?
Mặt Tương Nhược Lan đen lại, đáng chết chính là, nhớ lại nhìn qua thì có vẻ là như thế thật:
Cận Yên Nhiên nhìn nàng, gật đầu:
- Thì ra hiệu quả tốt như vậy…
- Không phải như vậy
Tương Nhược Lan vội đến vung tay:
- Thực sự lúc đó ta không muốn tiếp nhận ca ca ngươi, thật tình cự tuyệt hắn
- Mặc kệ là thật hay giả, ngươi làm như vậy thành công gây sự chú ý với ca ca ta.

Vừa rồi Thanh ma ma chẳng nói như vậy sao? Nam nhân ai cũng vậy, không có được mới là tốt, càng khó thì mới càng biết quý trọng, thì ra là thật.

Xem ra ta cũng nên vận dụng một chút
Cận Yên Nhiên như là hiểu ra nhiều điều.
Tương Nhược Lan vội nói:
- Vậy ngươi nên nắm giữ cho chắc, lúc đầu là ta thật sự không muốn ở cũng Hầu gia nên mới hết lần này tới lần khác cự tuyệt hắn, ta không sợ hắn tức giận.

Nhưng ngươi không như thế, ngươi cần được vương gia sủng ái, quá đáng sẽ không tốt, phải biết chừng mực
Cận Yên Nhiên cầm tay Tương Nhược Lan như là rất cảm động, lúc sau mới nói:
- Công chúa, cảm ơn ngươi, cảm ơn những gì ngươi làm vì ta.

Bất kể sau này có thành công hay không, ân tình của công chúa Yên Nhiên không bao giờ quên
Vì nàng mà mời kỹ nữ đến phủ, cũng chỉ có nàng mới làm những chuyện mạo hiểm đó vì mình.
Tương Nhược Lan cười cười, nói:
- Được Vương gia sủng ái chỉ là bước đầu tiên, sau này đối mặt với trắc phi đó ngươi cũng phải có chút dũng khí.

Ngươi lúc nào cũng phải nhớ, ngươi là chính thê, là thê tử danh chính ngôn thuận của Vương gia, ngươi phải giữ mọi thứ của ngươi, ngươi không đè các nàng thì các nàng sẽ kéo ngươi xuống.

Cũng đừng mềm yếu nữa, Vương gia dù có thể giúp ngươi nhưng ngươi cũng phải tự biết tranh giành, đến cuối cùng, chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi
Cận Yên Nhiên rơi lệ:
- Công chúa, cảm ơn ngươi, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui