Tương Nhược Lan nhìn danh sách trong tay, trong lòng cảm động vô cùng.
- Cảm ơn ngươi, đây chính là thứ ta cần
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ta biết ngươi bận rộn công sự, nhưng vẫn không ngại giúp ta làm chuyện này…
Cận Thiệu Khang cười bình thản đáp:
- Ta cũng không làm được gì, ở các châu phủ ta đều có bằng hữu, việc này với bọn họ mà nói là quá dễ dàng, ta chỉ cần tổng hợp lại là được.
Dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng Tương Nhược Lan biết tuyệt không đơn giản như thế.
Cho dù chuyện đơn giản thì hắn cũng phải rất có lòng.
Tương Nhược Lan rất cảm kích.
- Hầu gia, ta thật sự không ngờ ngươi làm như vậy.
Không phải ngươi coi trọng nhất là quy củ? Sao lại đồng ý với việc này?
Đến ngay cả Tả Bá Xương còn chạy tới thuyết giáo nàng.
Khi nàng quyết định điều này thì không mong mọi người hiểu nàng, nàng tin rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả, khi mọi người có thể hiểu được lợi ích của việc này thì đương nhiên sẽ hiểu nàng.
Nhưng khiến nàng bất ngờ là lão đồ cổ thường xuyên quy quy củ củ này lại đồng ý với nàng.
- Quy củ?
Cận Thiệu Khang cười cười, nụ cười anh tuấn vô cùng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt nâu thâm u:
- Nói quy củ với nàng là vô dụng, ta sớm hiểu điều này, hơn nữa… chỉ cần nàng vui vẻ thì quy củ gì cũng không quan trọng
Kể từ ngày hắn thích nàng, hắn sao còn đặt nặng quy củ trong lòng.
Nghe hắn nói, trong lòng Tương Nhược Lan cảm giác vô cùng khó tả, như là cảm động lại như là chua xót, nàng muốn cười nhưng không cười nổi.
Quả thật hắn đã làm chuyện có lỗi với nàng nhưng hắn cũng đã nhận.
Hắn là nam nhân duy nhất trên đời này có thể bao dung nàng
Tương Nhược Lan cúi đầu, nhất thời không nói gì, Cận Thiệu Khang lẳng lặng nhìn nàng, không khí nhất thời an tĩnh lại
Một lát sau, Tương Nhược Lan đứng lên:
- Ta còn có việc, xin không phụng bồi
Nói xong cầm cuốn trục nói:
- Cái này cảm ơn ngươi
Nàng nhìn hắn:
- Thật ra ngươi không cần làm nhiều thứ như vậy
Cận Thiệu Khang cũng đứng lên, hòa nhã nói:
- Chỉ là tiện tay thôi, không có gì đâu, nàng đừng để bụng.
Nghe nói công chúa gần đây bận rộn nhưng vẫn nên để ý đến sức khỏe bản thân
Sau đó hành lễ với nàng:
- Không quấy rầy công chúa nữa, hạ quan cáo lui.
Nói xong ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
Suốt lúc đó, ánh mắt, cử chỉ của hắn đều thằng thắn, hào phóng, không hề khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được sự quan tâm của hắn
Tối hôm đó, Tương Nhược Lan hỏi Tử San:
- Tử San, chuyện lần trước ta nói với ngươi về nữ đệ tử đó ngươi có nói với ai không?
Chuyện này nàng chỉ đề cập với Tử San, hẳn là Tử San nói cho hắn biết nhưng sao Tử San lại nhắc tới chuyện này với hắn?
Tử San nghe Tương Nhược Lan nói, ngây ra một hồi mới nhớ ra;
- Mấy hôm trước, Hầu gia đưa bọn nhỏ về, ta đứng đón ở ngoài.
Hầu gia hỏi về tỷ tỷ, ta nói tỷ tỷ gần đây bận rộn chuyện nữ y quán, hẳn là lúc đó rồi
Sau đó lo lắng:
- Sao vậy? Có phải Tử San làm sai điều gì không?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Không, không có gì
Nàng kể lại chuyện Cận Thiệu Khang giúp nàng cho Tử San nghe.
Lúc nói, ánh mắt khóe môi đều toát ra ý cười vui vẻ
Tử San cũng rất ngạc nhiên:
- Không ngờ ta chỉ thuận miệng nói một câu mà Hầu gia lại luôn nhớ kĩ trong lòng.
Hầu gia thật có lòng với tỷ tỷ
Nói xong, nàng cúi đầu lầm bầm lầu bầu:
- Điểm này tốt hơn Tả đô đốc nhiều…
Tương Nhược Lan nhíu mày:
- Đang yên lành sao lại nhắc tới hắn
Tử San đi tới bên Tương Nhược Lan, nghiêm túc nói:
- Bởi vì Tả đô đốc quả thật là một người rất tốt để làm vị hôn phu.
Nếu tỷ tỷ thực sự không muốn trở lại bên Hầu gia thì ta thấy Tả đô đốc cũng không tệ, bọn trẻ cũng rất thích hắn.
Tương Nhược Lan hừ lạnh một tiếng:
- Muốn ta lấy hắn ta thà chẳng lấy ai.
Hắn chỉ biết yêu cầu người khác làm thế này thế nọ mà chưa bao giờ nghĩ mình cũng phải làm gì.
Vị hôn phu như thế có khác gì không có.
Trừ phi là quá khó sống, không nhờ hắn nuôi sống không được…
Tử San nhìn nàng một cái, trong lòng nói thầm, dường như trong mắt tỷ tỷ, ai cũng không bằng Hầu gia rồi.
Nhưng lại không chịu trở lại bên hắn, đúng là kì quái
Thời gian sau đó, Tương Nhược Lan đem danh sách Cận Thiệu Khang đưa cho nàng tới các châu phủ để quan lại các phủ tập hợp các nữ tử đưa lên kinh thành.
Nàng luôn bận rộn chuẩn bị việc này
Hôm đó, Cận Yên Nhiên đã lâu không thấy đột nhiên lại tìm đến bệnh quán
Từ lần yến hội do thái hậu tổ chức cũng không gặp lại Cận Yên Nhiên, sao nàng lại tới đây?
Tương Nhược Lan nghi đi ra đại sảnh gặp nàng:
- Yên Nhiên, sao lại tới đây vậy?
Cận Yên Nhiên thấy nàng thì đứng lên, đi tới bên cạnh:
- Tẩu tẩu
Tương Nhược Lan kéo tay nàng, ngồi xuống ghế nói:
- Sau này đừng gọi ta là tẩu tẩu nữa, để người khác nghe thì không hay
Cận Yên Nhiên cũng hiểu điều này, nàng gật đầu, nhẹ giọng kêu một tiếng:
- Công chúa.
Tương Nhược Lan cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng vẫn buồn bực, sầu mi khổ mặt, thậm chí còn gầy hơn trước thì cả kinh nói:
- Sao chỉ thời gian ngắn không gặp mà ngươi tiều tụy đi thế này
Cận Yên Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian này ta vẫn luôn suy nghĩ những lời công chúa nói với ta, dù lúc ấy nghe ta rất tức giận nhưng nghĩ lại công chúa nói rất có đạo lý.
Chưa từng có ai nói với ta những lời này, ta biết, công chúa không coi ta là người ngoài mới nói những câu này…
Nàng nắm chặt tay Tương Nhược Lan, ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai mắt đỏ lên:
- Công chúa, ngươi giúp ta được không, ta không muốn tiếp tục thế này nữa.
Năm đó ngươi có thể áp chế được Vu Thu Nguyệt giờ ngươi cũng có thể áp chế được Tĩnh Nhàn trắc phi.
Nàng khôn khéo, có năng lực, sinh được con trai được Vương gia thích, nếu ta không nhờ nghe lời công chúa, vẫn luôn tạo quan hệ tốt với Khương thái phi thì sợ giờ Vương gia đã lập thế tử rồi.
Một khi con của Tĩnh Nhàn làm thế tử thì sau này ta còn chỗ nào trong Vương phủ nữa, cuộc sống như vậy chẳng thà ta chết..
Nàng nhìn Tương Nhược Lan, nước mắt ứa ra, ánh mắt khổ sở, khẩn cầu:
- Công chúa, ngươi giúp ta đi, ta biết trước kia ta làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi, ta cũng biết mình không có mặt mũi để cầu ngươi nhưng ngoài ngươi thì ai có thể giúp ta.
Mẫu thân và ca ca cũng không giúp được ta, công chúa…
Vừa nói, nàng đột nhiên đứng lên, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan càng hoảng sợ, vội đỡ nàng lên nhưng nàng kiên quyết nắm chặt quần áo Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan hoảng đến toát mồ hôi:
- Yên Nhiên, giờ ngươi đã là Vương phi, sao động một chút lại quỳ xuống, mau đứng lên, để người khác thấy thì không hay đâu.
Cận Yên Nhiên là người kiêu ngạo tự phụ, nếu không vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không quỳ xuống trước mặt mình.
Tương Nhược Lan có thể hiểu sự đau khổ của nàng bây giờ.
Nhưng mình dù là công chúa nhưng cũng chẳng phải là tỷ muội ruột thịt của Trữ Vương, kể cả có là thế cũng sao tiện đi quản chuyện nhà của hắn.
Dù nàng không ghét Yên Nhiên nhưng nàng có lập trường gì mà đi quản chuyện này?
Cận Yên Nhiên vừa khóc vừa lắc đầu, nàng dù là Vương phi, phú quý vô cùng nhưng sự khổ sở suốt mấy năm qua có ai hiểu được.
Nhưng nàng có thể làm được gì bây giờ? Nàng không dám oanh oanh liệt liệt hòa ly như Tương Nhược Lan, nàng chỉ có thể nhẫn nại.
Với mọi thứ xảy ra đều chỉ có thể bó tay, nhẫn nại, không thể tránh được.
Nhưng đúng như Tương Nhược Lan nói, Trữ Vương không thích nhìn nàng khóc lóc, rất ít khi đến phòng nàng.
Như thế nàng càng khó có hài tử.
Nàng khổ không có chỗ kể, tưởng rằng cả đời này cứ thê thảm mà sống như vậy, ai ngờ Tương Nhược Lan đột nhiên quay lại, nói những lời thức tỉnh nàng.
Lúc ấy dù nàng rất tức giận nhưng sau về càng nghĩ càng thấy Tương Nhược Lan nói đúng.
Điều này khiến nàng có chút hi vọng, có lẽ Tương Nhược Lan là hi vọng cuối cùng của nàng.
Hôm nay, đương nhiên nàng phải dùng toàn lực để nắm bắt cây cỏ cứu mạng này.
- Công chúa, nếu ngươi không nhận lời ta sẽ không đứng lên
Tương Nhược Lan trầm mặt:
- Yên Nhiên, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Cận Yên Nhiên ngẩn ra, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, nàng có lập trường gì mà ép Tương Nhược Lan giúp mình? Đừng nói nàng giờ không còn là tẩu tẩu của mình, cho dù là tẩu tẩu thì chỉ bằng những việc khi trước mình làm cũng đủ để nàng không để ý đến mình
Nghĩ vậy, Cận Yên Nhiên buông tay, vịn vào ghế đứng dậy, vẻ mặt tuyệt vọng, thất hồn lạc phách.
- Yên Nhiên đường đột rồi, công chúa đừng để bụng.
Yên Nhiên cáo lui…
Nói xong nàng cúi đầu, xoay người, Tương Nhược Lan nhìn thấy nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt
Nhìn thân thể gầy yếu của Cận Yên Nhiên, hai vai run run, Tương Nhược Lan bất tri bất giác mềm lòng, khẽ gọi
- Yên Nhiên.
Cận Yên Nhiên lập tức quay đầu lại, hai mắt ánh lên hi vọng, run rẩy đáp:
- Công chúa…
Tương Nhược Lan thở dài, thôi đi, trước Cận Thiệu Khang đã giúp nàng, lần này coi như là trả nợ cho hắn, cũng không phải là nàng xen vào việc của người khác.
Nàng đi tới, kéo tay Cận Yên Nhiên:
- Yên Nhiên, ngươi bảo ta giúp ngươi là không được, bởi vì người khác chỉ có thể giúp ngươi nhất thời nhưng không thể giúp ngươi được cả đời.
Cuối cùng chỉ dựa vào ngươi mà thôi.
Nhưng ta có thê nghe ngươi nói, cho ngươi chút lời khuyên mà thôi
- Cảm ơn công chúa, công chúa có thể cho ta lời khuyên đã là giúp đỡ lớn nhất cho ta rồi.
Cận Yên Nhiên vừa khóc vừa cười
Tương Nhược Lan kéo nàng ngồi xuống, đưa chén trà tới tay nàng:
- Uống chút nước đi, bĩnh tĩnh lại đã
Cận Yên Nhiên đón lấy chén trà, uống mấy ngụm rồi lau nước mặt, tâm tình dần ổn định lại.
Tương Nhược Lan thấy nàng bình tĩnh lại mới nói:
- Giờ ta muốn hỏi ngươi một việc, nếu ngươi thấy ngại thì cũng không cần trả lời
Cận Yên Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu muốn nhờ công chúa giúp thì đã chẳng còn gì ngượng ngùng nữa, công chúa cần gì cứ hỏi đi
Tương Nhược Lan nhìn nàng thấp giọng nói:
- Giờ quan hệ của ngươi và Trữ vương có tốt không? Một tháng Trữ vương đến chỗ ngươi mấy lần
Cận Yên Nhiên không ngờ ngay từ đầu Tương Nhược Lan đã hỏi chuyện này, mặt đỏ bừng lên.
Phản ứng của nàng làm Tương Nhược Lan cũng không tiện hỏi tiếp, nàng cười khan hai tiếng, nói:
- Ta nói rồi, ngươi ngại trả lời có thể không trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...