Tương Nhược Lan một bên bĩu môi, còn chưa tới cuối cùng, ai mà biết được kết quả?
Tử San ở một bên hỏi:
- Tỷ tỷ cho rằng người nào sẽ thắng?
Tương Nhược Lan nhìn hai người đang chuẩn bị giữa sân, lắc đầu:
- Không biết
Tử San cười cười, lại hỏi bọn nhỏ:
- Các ngươi muốn ai thắng?
Bọn nhỏ lập tức nói:
- Đương nhiên là phụ thân thắng, phụ thân thắng sẽ cho chúng ta con cọp gỗ
Tử San nhỏ giọng nói:
- Nếu Tả đô đốc thắng hắn cũng sẽ cho các ngươi con cọp?
Hai cậu bé ngây người sửng sốt một hồi mới đáp:
- Vẫn thích phụ thân thắng.
Tử San cười, nghĩ thầm, cuối cùng vẫn là phụ tử đồng lòng…
Giữa sân, hai người chuẩn bị xong thì đi tới trước bia bắn.
Hai người quay lưng về phía mọi người, thân hình đều cao lớn nhưng Tả Bá Xương tráng kiện, khôi ngô còn Cận Thiệu Khang lại thêm mấy phần phóng khoáng.
Hai người cùng cầm lấy cung tên, kéo căng dây cung, lưng thẳng tắp, biểu hiện rất mạnh mẽ
Vút một tiếng, hai mũi tên cùng bắn ra, đều chính giữa hồng tâm, mũi tên vì dùng sức quá mạnh mà không ngừng rung động.
Một mũi tên bắn ra, Cận Thiệu Khang không vội vàng buông cung nhưng Tả Bá Xương bên cạnh thì không hề nghỉ ngơi, chỉ thấy hắn nhanh chóng lấy ra một mũi tên từ phía sau bắn ra, tên vừa rời cung đã lại lấy thêm tên bắn tiếp.
Động tác của hắn nhanh như điện, dường như chỉ trong nháy mắt, còn chưa đợi mọi người phản ứng thì ba mũi tên lần lượt bắn trúng hồng tâm.
Đám nữ nhân còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đám nam nhân đã vỗ tay khen giỏi
- Hay cho liên châu tiễn (bắn tên liên hoàn) Tốc độ không chút nào giảm sút, Tả đô đốc quả nhiên danh bất hư truyền
Liên châu tiễn, người bắn tên có thể bắn tên liên tục, không ngừng khiến cho địch nhân không có thời gian để né tránh.
Uy lực đó cũng giống như súng ống bây giờ.
Nhưng để có được uy lực dó thì phải có sức thật mạnh, động tác nhanh nhẹn, nhãn lực cao siêu, thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng để có được ba yêu cầu này thì có được mấy người? Dõi mắt nhìn lại, trong triều cũng chỉ có một Tả Bá Xương mà thôi
Tương Nhược Lan lúc này cũng nhận ra.
Lần đầu tiên gặp Tả Bá Xương, hắn bắn chết hai người dân cũng là dùng thủ pháp liên châu tiễn này, chỉ là khi đó những mũi tên ẩn chứa sát khí khiến người ta rét lạnh.
Đám nữ nhân thấy nam nhân đều khen thì cũng đoán rằng Tả đô đốc biểu hiện xuất sắc, lập tức hoan hô rất lớn.
Nhất thời, mọi người chỉ tập trung về phía Tả Bá Xương.
Mà hiếm có chính là dù được mọi người tán thưởng nhưng sắc mặt Tả Bá Xương vẫn lạnh lùng như cũ, dường như chuyện hắn vừa làm chỉ là chuyện đơn giản.
Đến lúc này, dường như mọi người đều cho rằng Tả Bá Xương sẽ thắng chắc.
Cho dù Cận Thiệu Khang cũng bắn trúng thì không bằng dược tốc độ và kỹ xảo như Tả Bá Xương được.
Nhìn mọi người hoan hô vui mừng, Tương Nhược Lan cau mày, nói khẽ với Tử San:
- Còn chưa xong, những người này cũng quá nóng nảy.
Tử San liếc Tương Nhược Lan một cái:
- Tỷ tỷ, ngươi rất hy vọng Hầu gia thắng?
Tương Nhược Lan cười khan hai tiếng:
- Ai nói thế, chỉ là ta thấy bây giờ kết luận thì cũng quá sớm.
Tử San nhìn nàng, sắc mặt cổ quái cười hai tiếng, cười đến Tương Nhược Lan thấy chột dạ, vội quay đầu đi.
Hai cậu bé thấy vô cùng náo nhiệt như thế thì rất vui, quơ tay nhỏ bé gọi phụ thân.
Cận Thiệu Khang nghe thấy quay đầu lại nhìn bọn nhỏ, khuôn mặt bình tĩnh, tươi cười ôn hòa, tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi thành tích của Tả Bá Xương.
Bên trái, Tả Bá Xương được tung hô như thế, ánh sáng của Cận Thiệu Khang cũng mờ đi không ít, nhưng hắn dường như không chút nào để ý, không hoảng hốt, không vội vàng giơ cung lên, từ sau lưng rút mũi tên ra, chậm rãi căng dây cung.
Hắn nhìn bia tên, ánh mắt trở nên trầm ổn vô cùng, môi mím chặt, mắt sắc bén, cả người như căng ra.
Trong một khắc này, hơi thở lãnh lệ từ người hắn tỏa ra khiến xung quanh hắn như trầm xuống.
Bất kể là nam nhân hay nữ nhân cũng bị hắn làm cho nghiêm túc, không khí dần dần an tĩnh lại, không một tiếng động, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Cận Thiệu Khang.
Trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác kì lạ, tướng quân thiếu niên uy phong lẫm liệt, tuấn mỹ vô cùng đã trở lại.
Không biết tại sao, lòng Tương Nhược Lan rất khẩn trương, nàng nhìn phía trước đến ngừng thở, không chớp mặt, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng không cảm giác đau.
Bọn trẻ dường như cũng cảm giác được không khí khác lạ này, không gây ồn ào, chăm chú nhìn Cận Thiệu Khang trong sân, ánh mắt sùng bái.
Mà Tả Bá Xương ở bên cũng chăm chú nhìn Cận Thiệu Khang, sắc mặt lạnh lùng.
Đột nhiên, mũi tên lóe ra ánh sáng lạnh, vút một tiếng, tên bay nhanh, mấy phu nhân đứng bật dậy.
Đám nam nhân không hẹn mà cùng bước lên trước vài bước.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó liền nghe được một tiếng vang nhỏ như là có cái gì đó bị xé đôi.
Đợi mọi người khôi phục tinh thần nhìn lại đã thấy một mũi tên vững vàng cắm trên bia, đuôi tên không ngừng rung động.
Mọi người cảm thấy có chút lạ, còn một mũi tên nữa đâu?
Một nam tử mặc trường bào xanh lục chỉ vào mặt đất, kinh hô:
- Tên ở đó
Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy mũi tên ban đầu bị mũi tên thứ hai bắn chẻ thành đôi rơi xuống đất, sau đó mũi tên thứ hai cắm đúng vào vị trí của mũi tên ban đầu
Mọi người như hít phải ngụm khí lạnh, kinh ngạc không thốt nên lời.
Còn chưa đợi mọi người hoàn hồn, Cận Thiệu Khang lại bình tĩnh rút ra một mũi tên, căng dây cung bẳn ra.
Lại là một tiếng vang nhỏ, mọi người trơ mắt nhìn mũi tên tiếp theo chẻ làm đôi rơi xuống đất, mũi tên thứ ba thay thế vị trí của mũi tên thứ hai mà kinh ngạc đến há hốc mồm.
Mũi tên thứ ba cắm trúng vào vị trí ban đầu, không chệch một ly.
Không khí xung quanh tĩnh lặng đến tiếng lá cây rơi cũng có thể nghe thấy
Tiếp theo, như là một tiếng pháo đột nhiên nổ tung, mọi người đều đứng dậy hoan hô, còn hưng phấn, kích động hơn trước.
Thấy người lớn như thế, hai cậu bé cũng kích động nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên.
Định quốc công khó xử nhìn hai tấm bia, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đều vô cùng đặc sắc
Cận Thiệu Khang nói với Định quốc công:
- Lần này tỷ thí là so về trúng đích hay so tốc độ.
So tài bắn cung như thế đương nhiên là về độ chính xác.
Cận Thiệu Khang ba mũi tên trúng một điểm, ai có thể hơn được?
Còn chưa đợi Định quốc công lên tiếng, Tả Bá Xương đã đi tới vái Cận Thiệu Khang một vái:
Lần này là Tả mỗ thua
Cận Thiệu Khang cũng vái lại:
- Đa tạ
Hắn quay đầu, ánh mắt xuyên qua khoảng cách xa xôi nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Một khắc này, đột nhiên lòng Tương Nhược Lan dâng lên cảm giác kiêu ngạo, tự hào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...