Cận Thiệu Khang sai tất cả nha hoàn trong sảnh kể cả Liễu Nguyệt và Thanh Đại ra ngoài, chỉ để lại mẹ con Vu Thu Nguyệt cùng với thái phu nhân và Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt vốn đã bị vây trong tuyệt vọng, thấy Cận Thiệu Khang đột nhiên làm vậy thì trong lòng lại có chút hy vọng.
Nàng vùng khỏi đám nha hoàn, quỳ xuống nhìn Cận Thiệu Khang khóc ròng:
- Hầu gia… Hầu gia, ngươi đừng đuổi ta đi, nể tình con của chúng ta…
Còn chưa nói xong, Cận Thiệu Khang đã lạnh lùng cắt ngang:
- Vu Thu Nguyệt, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, huống chi ngươi còn mang cốt nhục của ta.
Nếu chỉ là chuyện lần này ta sẽ không làm tuyệt tình nhưng…
Hắn đi tới bên nàng, đứng từ cao nhìn xuống, ánh mắt sắc như kiếm:
- Nhưng ngươi lại ác độc đến mức độ sai cữu cữu ngươi là Vương Quang định hại chết Nhược Lan trong lần đi săn, ngươi bảo ta tha thứ ngươi thế nào đây?
- Hầu gia nói vậy là sao? Thái phu nhân đứng bật dậy, vừa giận vừa sợ.
Tương Nhược Lan nghe Cận Thiệu Khang nói vậy lại không quá ngạc nhiên.
Có lẽ vì màn kinh tâm động phách đó đã qua, có lẽ là vì Vu Thu Nguyệt giờ đã quá thê thảm, Tương Nhược Lan phát hiện mình cũng chẳng thống hận nàng là mấy.
Mà mẹ con Vu Thu Nguyệt nhận tội đã đủ lớn, nay Cận Thiệu Khang nói một câu như sét đánh trời quang khiến thần kinh đã yếu ớt của bọn họ không thể chịu nổi.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch, toàn thân không tự chủ được mà phát run.
Vu phu nhân dù miễn cưỡng tỉnh táo nhưng hai mắt vô cùng kinh hoàng.
Cận Thiệu Khang thấy thái phu nhân hỏi thì đem chuyện Tương Nhược Lan thiếu chút nữa bị Vương Quang hại chết ở lần đi săn thú nói ra.
Thái phu nhân vội đi tới bên Vu Thu Nguyệt, chỉ vào nàng tức giận nói:
- Vu Thu Nguyệt, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy.
Chuyện này không phải là nhỏ, mẹ con Vu Thu Nguyệt đương nhiên không chịu thừa nhận, hai mẹ con bối rối phủ nhận, thiếu điều chỉ lên trời thề thốt.
Cận Thiệu Khang hừ lạnh một tiếng:
- Vu Thu Nguyệt, ngươi hẳn là biết nếu không có chứng cứ thì ta sẽ không nói ra.
Vu phu nhân, huynh trưởng của ngươi vì muốn thoát tội nên đã tự thừa nhận rồi.
Nói rằng chuyện này là chủ kiến của ngươi và Vu Thu Nguyệt, còn nói chỉ cần hại chết Nhược Lan, Vu Thu Nguyệt có thể dựa vào đứa bé trong bụng mà được phù chính, tương lai sẽ có nhiều chỗ lợi cho hắn nên hắn mới hồ đồ mà làm ra chuyện này.
Vu phu nhân và Vu Thu Nguyệt thấy Cận Thiệu Khang nói không chỗ nào sai, mà Vu phu nhân nhớ lại gần đây huynh trưởng tránh mặt không gặp, hơn nữa lúc này thần kinh mỏi mệt nên tin là Vương Quang đã nói hết sự thật.
Vu Thu Nguyệt lúc này ngất đi, Vu phu nhân cũng như lá rụng trước gió thu.
Cận Thiệu Khang tiếp tục nói:
- Vu phu nhân, ngươi hẳn là biết, các ngươi đã phạm tội lớn, chỉ cần ta giao việc này cho quan phủ, mẹ con các ngươi và Vương Quang dù không chết thì cũng khó mà sống.
Vu đại nhân và mấy vị công tử nhà ngươi sau này cũng đừng mơ mà được sống an lành.
Nếu các ngươi chết cũng không chịu hối cải, kiên trì không nhận thì đừng trách ta vô tình.
Ta đành phải giao việc này cho Đại lý tự, cho thê tử của ta một công đạo.
Vu phu nhân nghe đến đó thì nhào tới trước mặt Cận Thiệu Khang, khóc lóc cầu khẩn:
- Đừng Hầu gia, đừng kinh động Đại lý tự, chúng ta nhận, chúng ta nhận hết.
Cận Thiệu Khang nhìn Vu phu nhân hỏi:
- Ngươi muốn nói là quả thật ngươi, Vu Thu Nguyệt và Vương Quang đã đồng mưu hãm hại phu nhân ta?
Vu phu nhân rơi nước mặt gật đầu:
- Hầu gia, chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ, Thu Nguyệt của chúng ta vốn là Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận nhưng lại bị nàng cướp đi.
Sau đó Hầu gia lại không coi trọng Thu Nguyệt, nó nhất thời tức giận.
Xin Hầu gia tha cho chúng ta, Hầu phu nhân cũng không bị tổn hại gì.
Giờ nàng vẫn sống đó, xin Hầu gia nể tình chúng ta không gây ra án mạng mà tha cho chúng ta một lần.
Thu Nguyệt tốt xấu gì cũng mang cốt nhục của Cận gia.
Nói rồi khóc ròng.
Lửa giận trong lòng Cận Thiệu Khang bừng bừng, hắn một cước đá bà văng ra, tức giận quát:
- Nhược Lan sở dĩ có thể sống đên bây giờ là vì nàng mạng lớn phúc lớn.
Ngươi có biết lúc đó nàng bị nguy hiểm như thế nào, bị hoảng sợ ra sao không? Mỗi khi nhớ lại ta chỉ hận không thể tự tay chém chết các ngươi.
Vừa nói hắn vừa đứng thẳng lên, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra phía cửa gầm lên một tiếng:
- Dẫn vào đây.
Lúc này, ba bốn gã đại hán giải Vương Quang đang bị trói, miệng nhét dây đi vào.
Vương Quang mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, gắt gao trừng mắt nhìn Vu phu nhân vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng.
Vu phu nhân cũng hận hắn bán đứng mình nên hung hăn nhìn hắn chằm chằm.
Cận Thiệu Khang sai người gỡ mảnh vải trong miệng Vương Quang ra
Vương Quang vừa được giải thoát thì vội hét lớn:
- Muội tử.
Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, ngươi không nghĩ lại xem, chuyện này có liên quan đến mạng sống của cả gia đình, ta sao có thể dễ dàng thừa nhận.
Ngươi bị Hầu gia lừa rồi.
Nói xong giậm chân tức giận.
Vu phu nhân A lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Chuyện qua đi, Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang trở về phòng mình, thái phu nhân cũng trở về phòng, bà tìm Trương mụ mụ
- Ngày mai ngươi sai vài người đưa Vu Thu Nguyệt đến biệt viện đi, dù sao nàng cũng mang thai đứa trẻ của Cận gia chúng ta, vẫn nên chăm sóc tử tế.
Trương mụ mụ nói:
- Thái phu nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sai người làm thỏa đáng
Thái phu nhân gật đầu, vừa trầm ngâm một hồi, giọng nói đột nhiên lạnh lùng:
- Đứa trẻ đó sinh ra nếu khỏe mạnh thì mang về, nếu có vấn đề gì… ngươi hẳn nên biết làm thế nào.
Ta cũng không muốn những thứ tà thuật đó làm vấy bẩn Cận gia.
Trương mụ mụ trầm giọng đáp:
- Lão nô biết nên làm như thế nào.
Bên kia, Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang đi khỏi Tùng Hương viện.
Bên ngoài tối đen, gió Bắc thét gào, vô cùng rét lạnh.
Trữ An cầm đèn lồng đi phía trước, ánh đèn leo lét chiếu sáng một góc đường
Tương Nhược Lan quấn chặt áo lông điêu trên người, thấy Cận Thiệu Khang bên cạnh nét mặt nặng nề, hiển nhiên là xảy ra chuyện như vậy trong lòng hắn cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
- Hầu gia, vừa rồi ngươi biểu diễn đúng là quá đặc sắc, ta cũng bị ngươi lừa, còn tưởng rằng Vương Quang thực sự đã khai hết tất cả.
Tương Nhược Lan nói với vẻ thoải mái.
Cận Thiệu Khang cười cười, sắc mặt cũng hòa hoãn ít nhiều:
- Vương Quang khai ra các nàng thì hắn cũng chẳng có kết quả gì hay.
Hắn biết rõ điểm này nên đương nhiên là sẽ không làm như vậy.
Nếu đổi lại, mẹ con Vu thị hẳn là có thể nghĩ ra, nhưng ta cố ý lựa thời cơ này mà nói, lúc này bọn họ đang hỗn loạn, đương nhiên sẽ nghĩ không chu toàn.
- Hầu gia sớm đã hoài nghi Vu Thu Nguyệt? Sao còn không thấy ngươi nói gì? Còn nữa, những lời ngươi gạt Vu phu nhân cũng như thật vậy, khó trách Vu phu nhân lại tin
- Trước kia ta không phải đã nói với nàng là ta tra xét mũi tên của cận vệ đó sao.
Tình cờ ta phát hiện ta cữu cữu của Vu Thu Nguyệt cũng có mặt trong đội cận vệ này.
Lúc ấy ta chỉ nghi ngờ chứ không có chứng cứ nên không thể làm gì được.
Vì thế ta cố ý đánh rắn động cỏ, cho Vương Quang biết ta đang điều tra chuyện này, sau đó cố ý theo dõi hắn gắt gao, xem hắn làm gì.
Hắn dù chột dạ nhưng cũng là người cẩn thận, không tới tìm mẫu thân con Vu thị.
Nhưng bởi vì chột dạ nên cố ý đoạn tuyệt quan hệ với các nàng.
Về phần những lời ta nói thì thực ra cũng rất dễ đoán.
Mẹ con Vu thị có thể hứa hẹn những gì với hắn? Mà Vương Quang khó khăn lắm mới được vào hoàng thành, đương nhiên muốn nắm chắc quan hệ với Vu Thu Nguyệt.
Cho nên nói ra như vậy, hơn nữa ta còn cố ý uy hiếp nên cái gì nàng cũng phải khai ra hết.
Vương Quang không nhận cũng không được.
Về phần không nói cho nàng.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, ôn hòa nói:
- Nàng đó, tính tình thẳng thắn, lòng nghĩ gì đã biểu hiện hết ra mặt, nếu để Vu Thu Nguyệt nhìn ra cái gì đó bất thường thì kế hoạch của ta xong rồi.
Cận Thiệu Khang dù nói rất nhẹ nhàng nhưng Tương Nhược Lan biết, hắn đã phí rất nhiều tâm tư, dùng bao nhiêu tâm cơ, khi không có chứng cứ gì hắn vẫn án binh bất động, từ từ tìm ra chứng cứ rồi một chiêu thành công.
Sự ẩn nhẫn này, tâm cơ này của hắn thì khó trách năm đó chỉ có một mình hắn thoát khỏi sa mạc.
Trong lòng Tương Nhược Lan thầm dâng lên sự kính nể.
- Vậy ngươi định xử lý bọn họ thế nào?
Tương Nhược Lan hỏi, vừa nãy hắn chỉ sai người áp giải Vương Quang và Vu Thu Nguyệt đi, Vu phu nhân vẫn cho người đưa về Vu phủ.
Nghe đến đó, Cận Thiệu Khang dừng bước, xoay người nhìn nàng như là khó mà mở miệng.
Tương Nhược Lan thấy hắn như vậy thì cũng ngừng lại.
Trữ An cầm đèn lồng đứng cách đó một đoạn khá xa.
Cận Thiệu Khang vươn tay nắm tay nàng, có chút khó khăn nói
- Nhược Lan, ta không xử phạt bọn họ ngay vì ta muốn thương lượng chuyện này với nàng.
Ta biết, Vu Thu Nguyệt làm ra chuyện này cho dù muốn lấy mạng nàng ta cũng không có gì là quá, nhưng…
Hắn nhìn nàng, trong mắt có ý xin lỗi:
- Thu Nguyệt bất kể có mục đích gì, nàng cũng đã trao thân cho ta, giờ lại có thai, ta không muốn làm lớn chuyện.
Ta nghĩ đợi nàng sinh hài tử rồi đem nàng đến Tĩnh Thủy Am sống nốt quãng đời còn lại.
Vương Quang ta cũng sẽ tìm lý do cách chức hắn, để hắn cả đời không thể ngóc đầu lên nữa, coi như là trừng phạt hắn.
Nếu ta xử lý như vậy, nàng có tức giận không? Nàng nghĩ gì cứ nói với ta.
Tương Nhược Lan nghe xong những lời này trong lòng rất thoải mái.
Thế giới này nam nhân xử lý mọi chuyện luôn độc đoán, làm gì có chuyện thương lượng cùng với nữ nhân, có thể nói trước như hắn đã là tốt lắm rồi.
Giống như Cận Thiệu Khang, đem ý nghĩ của mình nói rõ ràng, chăm chú hỏi ý kiến của nàng khiến nàng cảm thấy mình được tôn trọng.
Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Sao ta phải lấy mạng của nàng, nàng chết ta cũng không béo thêm tí nào.
Hầu gia nghĩ sao thì cứ làm thế.
Giờ bụng Vu Thu Nguyệt đã lớn như vậy, để nàng ngoan tuyệt trả thù nàng ta thì nàng thật sự không làm được.
Sau này nàng ta sống ở Tĩnh Thủy am, cốt nhục chia lìa đã là trừng phạt lớn rồi.
Cận Thiệu Khang cười cười nắm tay nàng đi về Thu đường viện.
Gió lạnh từng trận thổi tới nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy ấm áp vô cùng
Sáng hôm sau, Vu Thu Nguyệt đã bị đuổi đi.
Nàng đi rồi, trong phủ hầu như không có gì khác biệ ,lmm.t.
Chỉ là Thanh Đại dần cảm thấy thái độ của Hầu gia và thái phu nhân với nàng có chút biến hóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...