Tương Nhược Lan nghe giọng hắn thì vui vẻ, vội vén rèm đi ra ngoài.
Ba ngày không gặp, nói không nhớ hắn là giả.
Nhưng vừa thấy hắn mở miệng đã hỏi đến hoa thì sự vui mừng trong lòng biến mất.
Nàng đứng ở cửa nhìn hắn.
Cận Thiệu Khang quay đầu thấy Tương Nhược Lan hai mắt sáng ngời, tươi cười, lúc này hắn đã đem chuyện chậu hoa vứt lên chín tầng mây, bất chấp có người ngoài, hắn nắm tay nàng:
- Nhược Lan, nàng quay lại khi nào?
Sự mừng rỡ rất rõ ràng
Nhìn thấy hắn tươi cười, Tương Nhược Lan mới mở miệng đáp:
- Cũng vừa quay lại
Nói xong, rút khỏi tay hắn, xoay người đi vào trong phòng.
Cận Thiệu Khang ngây ngốc đi theo vào.
Ánh Tuyết thấy hai người đi vào thì vội vàng thúc dục bọn nha hoàn bưng chậu hoa ra trước cửa viện
Trong phòng, Cận Thiệu Khang đi vào thấy Tương Nhược Lan quay lưng về phía hắn.
một thân trường bào hồng nhạt ôm lấy vóc người lả lướt, vòng eo bé nhỏ thắt chặt, hắn nóng lòng bước tới, ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng.
Hắn thở sâu vài lân, mùi hương như lan xông vào mũi hắn, sự trống rỗng khi vài ngày không gặp nàng nay đã được lấp đầy trong nháy mắt này.
- Nhược Lan, ta rất nhớ nàng.
Hắn nhẹ nhàng nói rồi hôn lên tai nàng.
Nếu như ngày trước, Tương Nhược Lan sẽ xoay người ôm cổ hắn, nhìn hắn mà cười, ánh mắt đen láy tràn đầy tình ý.
Một khắc này hắn cảm thấy, cho dù có đánh đổi tất cả chỉ để giữ lại khoảnh khắc này hắn cũng nguyện ý.
Nhưng bây giờ, Tương Nhược Lan cứng đờ người không nói lời nào
Cận Thiệu Khang buông tay ra:
- Sao vậy Nhược lan, sao lại không vui.
Hắn chậm rãi xoay nàng lại.
Tương Nhược Lan ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc giờ như đang phủ một lớp sương mù.
Cận Thiệu Khang luống cuống:
- Nhược Lan, sao vậy, có phải trong cung bị ủy khuất không?
- Không phải? Tương Nhược Lan lắc đầu: - ta ở trong cung tốt lắm, bệnh của công chúa cũng ổn định rồi.
Nàng rất muốn hỏi hắn nhưng nàng lại cố đè nén sự nghi ngờ trong lòng.
Nàng nhìn hắn hỏi:
- Hai hôm nay… hai hôm nay, Thanh Đại khỏe hơn không?
Ánh mắt Cận Thiệu Khang rất tự nhiên:
- Ngày hôm trước bị trúng gió nói đau ngực.
Hôm qua vì chuyện của Vu Thu Nguyệt nên lại tái phát.
Cho nên hai ngày qua ta đều đến thăm nàng ấy
Hắn ôm nàng vào lòng:
- Ta biết ta đã đồng ý với nàng mỗi lần sẽ đi cùng nàng.
Nhưng hai hôm nay nàng không ở trong phủ, nàng ấy không khỏe, về tình về lí ta đều nên đến thăm.
Nhưng mỗi lần chỉ là hỏi thăm bệnh tình, uống chén trà rồi đi.
Nhược Lan, nàng không trách ta chứ?
Lòng Tương Nhược Lan lúc này mới hòa hoãn lại một chút, thuận thế dựa vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn.
Cảm giác được động tác thân thiết của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn.
- Đúng rồi, lúc thăm Thanh Đại, Thanh Đại nói nàng rất thích loại hoa lan đó.
Chậu hoa đó đang độ nở đẹp nhất nên Thanh Đại cố ý bảo ta mang về.
Ta ngửi mùi hoa này cảm thấy rất quen thuộc nên sai Trữ An mang về, vừa rồi sao nàng lại mang ra.
Không phải nàng thích sao?
Thì ra là như thế, Tương Nhược Lan thầm tự trách mình đa nghi, Nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang nói:
- Hầu gia, hoa phải đặt ở nơi có mặt trời, mưa móc mới tốt, đặt ở trong phòng lâu không tốt.
Cận Thiệu Khang gật đầu:
- Đúng là như vậy.
Nàng thích làm thế nào thì làm.
Tương Nhược Lan vốn định nói ra sự nghi ngờ của mình với bồn hoa này.
Nhưng ngay cả Lưu Tử Căng cũng không tra ra được, hơn nữa phòng Thanh Đại cũng có nên nói ra sẽ chẳng có chút thuyết phục nào, còn khiến hắn cảm thấy mình đa tâm.
Nghĩ một chút nàng quyết định không nói gì.
Cận Thiệu Khang ôm nàng, tiếp tục kể lể tình yêu:
- Không có nàng bên cạnh ta ngủ cũng không ngon, luôn thấy thiếu cái gì đó.
Tối hôm trước ta còn thức đến hừng đông, tối qua ta ôm gối đầu, coi gối đầu là nàng, ôm vào lòng mới ngủ được.
Nàng nói xem, nếu sau này ta ra chiến trường thì làm sao bây giờ? Không thể mang nàng theo, chẳng lẽ mỗi ngày đều trợn mắt đợi đến sáng?
Tương Nhược Lan không nhịn được cười:
- Nói hươu nói vượn.
Thiệu Khang, càng ngày ngươi càng thay đổi.
- Ai nói, có lẽ đây mới chính là ta thực sự, nhưng chỉ riêng nàng mới thấy được mà thôi.
Cận Thiệu Khang vừa nói vừa cúi đầu hôn nàng.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Tương Nhược Lan không còn nhớ đến chuyện không vui trước đó, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của hắn.
Một lát sau, hai người mới đề cập đến chuyện của Vu Thu Nguyệt, Tương Nhược Lan nói:
- Ngày mai cũng là ngày Yên Nhiên về nhà, ta nghĩ nên chờ qua ngày mai rồi giải quyết chuyện này thì hơn
Cận Thiệu Khang gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Sau đó hắn đột nhiên trầm giọng: - lần này ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.
- Hầu gia cũng nghĩ Vu Thu Nguyệt dùng vu cổ để hại người?
- Không chỉ là chuyện này.
Cận Thiệu Khang hơi dừng lại: - đến lúc đó nàng sẽ biết.
Lại nói lập lờ… Tương Nhược Lan bĩu môi.
Buổi tối đương nhiên là một phen triền miên.
Cận Thiệu Khang dường như đem tất cả thiếu hụt trong hai ngày qua bù lại, rất gắng sức.
Sáng ra, lưng Tương Nhược Lan đau vô cùng.
Lúc Cận Thiệu Khang gần đi nàng vẫn mệt mỏi nằm trên giường, hắn ngắm nhìn thê tử đáng yêu của mình:
- Nghỉ cho khỏe đi, cứ nằm nhiều thêm một chút.
Tương Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi:
- Đồ bại hoại, đều là ngươi làm hại.
Cận Thiệu Khang cười xấu xa:
- Tối hôm qua nàng đâu có nói như vậy.
Tương Nhược Lan mặt đỏ lên, ôm chăn che kín mặt.
Nghe thấy tiếng hắn cười rồi lại nói:
- Hôm nay Yên Nhiên về phủ, ta lâm triều rồi sẽ xin phép quay lại đón Yên Nhiên, trong nhà lại phải nhờ nàng lo rồi.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Cận Thiệu Khang đi không bao lâu Tương Nhược Lan dậy, thu dọn trang điểm rồi đến thỉnh an thái phu nhân, an bài chuyện hạ nhân xong thì sai Ánh Tuyết:
- Dẫn Nguyệt Linh tới đây.
Nguyệt Linh là đại nha hoàn của Vu Thu Nguyệt bây giờ.
Hôm xảy ra chuyện chắc chắn nàng có ở đó, chuyện hôm đó như thế nào nhất định nàng phải biết.
Không bao lâu, Ánh Tuyết đã dẫn Nguyệt Linh tới phòng Tương Nhược Lan.
Nguyệt Linh quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan, mặt sưng đỏ, tóc rối, quần áo xộc xệch, hiển nhiên là đã bị đánh khá nhiều.
Nàng run rẩy, vừa khóc vừa nói:
- Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, nô tỳ cái gì cũng không biết, nô tỳ không biết di nương sao lại có vật đó, nô tỳ không biết gì hết.
Tương Nhược Lan nhìn nàng nói:
- Bây giờ ta hỏi ngươi mấy câu ngươi phải trả lời thành thật, nếu không, hậu quả ra sao ngươi biết rồi đó.
Nguyệt Linh cuống quít dập đầu:
- Chỉ cần là nô tỳ biết, nô tỳ tuyệt không dám giấu diếm phu nhân.
- Ta hỏi ngươi, hôm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Vu di nương sao lại đánh Liễu Hồng?
Vu Thu Nguyệt cũng không phải là kẻ dễ bị xúc động, sao lại làm ra chuyện như vậy?
Nguyệt Linh ngừng khóc, nức nở nói:
- Hôm đó Thanh di nương đến thỉnh an Vu di nương.
Di nương sai ta và Liễu Hồng đi ra ngoài, hai người ở trong phòng không biết nói cái gì, tiếp theo chợt nghe “ba” một tiếng.
Sau đó là Thanh di nương kêu thảm thiết, ta cùng Liễu Hồng vội chạy vào, thấy Thanh di nương tái mét nằm trên đất, trên mặt còn dấu ửng hồng.
Liễu Hồng vội chất vấn Vu di nương tại sao lại đánh Thanh di nương.
Di nương nói là Thanh di nương tự gây ra, Thanh di nương chỉ khóc, cũng không cãi.
Liễu Hồng đương nhiên không tin, đừng nói Liễu Hồng ngay cả ta cũng không tin.
Trên đời này làm gì có ai tự đánh mình? Liễu Hồng nói lại vài câu, Di nương tức giận nói nàng không biết trên dưới nên sai nô tỳ đánh Liễu Hồng.
Liễu Hồng không phục, không chịu để cho nô tỳ đánh mà còn chống cự với nô tỳ.
Thanh di nương đứng lên đẩy Liễu Hồng ra nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên Liễu Hồng bị đẩy vào tủ lớn, cửa tủ bật mở… sau đó bức tượng đó rơi ra.
Lúc ấy mặt di nương cắt không được một giọt máu.
Tương Nhược Lan cẩn thận nghe:
- Ngươi nói đều là thật?
Nguyệt Linh vội nói:
- Nô tỳ không dám có nửa lời dối trá.
Sau đó, Liễu Hồng cầm vật đó đến trình thái phu nhân, không lâu sau thái phu nhân mang theo rất nhiều người lục soát phòng di nương, còn đánh nô tỳ để bắt nô tỳ khai chuyện, ta có sao thì đáp vậy.
Ta thật sự không biết gì hết, trước kia đều là Lệ Châu hầu hạ di nương mà.
Nói xong lại vội vã dập đầu xin tha.
Tương Nhược Lan biết hỏi nữa cũng không được gì liền bảo Ánh Tuyết dẫn nàng đi, bôi chút thuốc cho nàng.
Nguyệt Linh đi rồi, Tương Nhược Lan ngồi xuống bàn lẳng lặng suy nghĩ.
Một cái tát đó là Vu Thu Nguyệt làm hay Thanh Đại tự làm.
Nếu là Thanh Đại thì mục đích của nàng chính là muốn kích động sự tranh chấp giữa Liễu Hồng và Vu Thu Nguyệt, tại sao nàng ta lại muốn làm như vậy?
Tương Nhược Lan hai mắt sáng bừng.
Chẳng lẽ nàng đã sớm biết trong tủ có đồ? Nhưng nếu thật sự Vu Thu Nguyệt dùng vu cổ thì phải cất dấu rất kĩ, ngay cả nha hoàn bên người cũng không biết thì sao Thanh Đại lại biết? Nói như thế cũng không thông.
Bản thân mình là chủ mẫu Cận gia mà lại không hay biết gì.
Hay là tất cả chỉ là trùng hợp, nói trùng hợp thì còn thông hơn một chút nhưng dù thế nào cũng có cảm giác rất quỷ dị.
Trong Nghênh hương viện.
Liễu Hồng đi vào phòng nhìn Thanh Đại tái nhợt nằm trên giường nói:
- Di nương, vừa rồi ta nghe người ta nói, Ánh Tuyết mang nha hoàn Nguyệt Linh bên người Vu di nương đến Thu đường viện.
Mắt Thanh Đại chợt lóe tia lạnh lùng.
Nàng đang nghi ngờ chuyện này? Hầu phu nhân này, tựa như luôn không tin tưởng ta.
Nhưng nàng lại cười hiền lành:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, phu nhân đương nhiên là phải điều tra rồi.
Liễu Hồng vừa đắp chăn cho Thanh Đại vừa nói:
- Như vậy cũng tốt, Vu di nương hết lần này đến lần khác đánh di nương.
Hôm trước ngươi ngăn ta không cho ta nói, hôm nay phu nhân nhất định sẽ biết được.
Hai tội gộp vào, Hầu gia nhất định sẽ đưa nàng đến biệt viện, lúc đó chẳng còn ai dám khinh dễ di nương nữa rồi.
Từ khi đi theo Thanh Đại, Liễu Hồng vẫn luôn được Thanh Đại tôn trọng, có gì tốt cũng không quên để cho nàng một phần khiến nàng rất cảm kích nên nàng rất tận tâm với Thanh Đại.
Thanh Đại thở dài:
- Thật ra Vu di nương cũng đáng thương, vết thương của ta hẳn là không liên quan gì đến nàng đâu.
- Chính vì di nương quá tốt nên mới bị nàng coi thường.
Thanh Đại cười hiền nhưng trong lòng cười lạnh.
Nếu để nàng biết là mình bày mưu trị Vu Thu Nguyệt, theo dõi nàng ta hai ngày không ngủ mà tìm ra được tử huyệt của Vu Thu Nguyệt thì nàng chắc chẳng nghĩ như vậy nữa? Vốn định lấy mạng nàng ta nhưng dù sao nàng cũng mang cốt nhục của Hầu phủ, Lệ Châu vừa chết lại đến nàng ta, mình khó mà tránh khói bị hoài nghi.
Lần này đẩy nàng ta ra biệt viện xem như là đã nương tay rồi.
Nàng nên thấy bản thân mình may mắn đi, chọc phải “yêu hồ” mà mẫu tử vẫn còn bình an mà sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...