Tưởng Nhược Nam cởi bỏ y phục trên người Cảnh Tuyên Đế, sau đó dùng kim châm vào 180 đại huyệt trên người hắn, khiến huyết dịch toàn thân hắn tuần hoàn lưu thông, chạy về tim.
Châm cứu xong, Cảnh Tuyên Đế từ từ mở mắt, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam, hai mắt thoáng sáng lên, “Nhược Lan, là nàng…”
Tưởng Nhược Nam lau mồ hôi trên trán, khẽ đáp: “Suỵt, đừng nói chuyện, giờ tình trạng Hoàng thượng vẫn rất nguy kịch.”
“Không, khó khăn lắm ta mới tỉnh lại được, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng… Có những lời, ta sợ nếu không nói, sau này không còn cơ hội nữa…” Cảnh Tuyên Đế thở rất yếu.
Tưởng Nhược Nam nhìn vết quầng thâm nơi bọng mắt hắn, nhớ tới việc trước kia hắn xả thân cứu mình nên mới để lại di chứng, nhớ tới nguyên nhân hắn bị bệnh lần này mà trong lòng cảm thấy rất buồn: “Người sẽ khỏe lại, đừng lo.”
Cảnh Tuyên Đế khẽ lắc đầu: “Ta cảm thấy, ta không qua được lần này…” Hắn nhìn nàng, “Nàng vui lắm phải không?”
“Không, Nhược Lan không hề vui.” Cảnh Tuyên Đế cười khổ: “Ta biết nàng rất hận ta, chỉ cần ta chết rồi, nàng không cần xuất gia nữa, có thể quay về bên Cận Thiệu Khang.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Nhược Lan không muốn dùng tính mạng người để đổi lại những thứ ấy…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Hơn nữa, Hoàng thượng, mặc dù người rất bất công với Nhược Lan, nhưng đối với thiên hạ, người vẫn là một Hoàng thượng tốt.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: “Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe những lời khen ngợi từ miệng nàng.”
“Đấy là thật.” Tưởng Nhược Nam cười khẽ, “Nhược Lan rất không muốn khen người, nhưng những chuyện ấy đều là thật. Trong năm năm qua, Nhược Lan đã đi rất nhiều nơi, Nhược Lan thấy cảnh bách tính an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng, đều nhờ công lao của người.”
“Nàng nói ta tốt như thế, nhưng nàng vẫn không thích ta.” Cảnh Tuyên Đế khẽ hừ một tiếng, “Nhưng không sao, ngày mai nàng xuất gia rồi, cho dù nàng không thích ta, cũng không thể thích người khác.”
Hắn nhìn sắc mặt nàng, nói tiếp: “Giờ nàng bắt đầu hận ta rồi chứ? Cho dù nàng hận ta, ta cũng không tha cho nàng.”
Tưởng Nhược Nam khẽ thở dài, “Tùy người thôi, Hoàng thượng. Người nắm quyền cao, ai thắng được người? Nói ra thì nếu không phải được người bảo vệ, thì có lẽ Nhược Lan đã chết rồi. Nhược Lan từng có rất nhiều, không thể quá tham lam, tham lam sẽ phải trả giá.”
Giọng nàng đều đều, đầy u uất và khổ đau, khiến trái tim Cảnh Tuyên Đế khó chịu.
“Nàng thật không hận ta?”
“Hận, sao không hận chứ? Chính tay người đã hủy hoại hoàn toàn khát vọng của Nhược Lan, hủy hoại thứ mà Nhược Lan trân trọng. Đương nhiên trong ấy cũng có trách nhiệm của Nhược Lan, nhưng nếu không phải vì người phá hoại, Nhược Lan tin mình sẽ làm rất tốt.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, “Hoàng thượng, từ nhỏ người đã có được những thứ mình muốn, chưa từng biết thế nào là khao khát là mong ước phải không? Sự ao ước từ tận đáy lòng ấy, muốn nhưng không làm sao có được? Nhìn gia đình người ta sống vui vẻ, cha mẹ con cái quây quần, mỗi lần nhìn là Nhược Lan muốn khóc. Khó khăn lắm Nhược Lan mới có gia đình của mình, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để trân trọng, nhưng lại bị người hủy hoại trong nháy mắt, sao Nhược Lan có thể không hận người?”
Nói đến đây, mắt Nhược Lan như có nước, nàng vội đưa tay lên quệt, cười cười, nói tiếp: “Nhưng tất cả đã qua rồi, không quan trọng nữa. Giờ Nhược Lan cũng đang có rất nhiều, có thân phận tôn quý, có sự thương yêu của Thái hậu, có hai đứa con đáng yêu, thế là đủ nhiều rồi. Từ nhỏ Nhược Lan đã biết, cuộc sống không thể thập toàn thập mĩ, nếu cầu toàn quá sẽ chỉ khiến mình và người khác khổ sở, thậm chí bị tổn thương. Xuất gia cũng không có gì là xấu…”
“Xuất gia rất cô đơn…” Cảnh Tuyên Đế đột nhiên nói, lòng hắn thật sự rất buồn, hắn chưa bao giờ nghĩ, nàng lại có nhiều nỗi khổ đến thế.
“Cô đơn thì đã sao? Trước kia Nhược Lan đã cô đơn lâu như thế, quen rồi, sau này cho dù cô đơn cả đời cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Chỉ là…” Tưởng Nhược Nam nghiêng đầu, khẽ cười: “Nếu không có quãng thời gian ấy, có lẽ Nhược Lan sẽ quen với cô đơn nhanh hơn, nhưng bây giờ…”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nụ cười thê lương của nàng, đột nhiên cảm thấy ngực nhói đau, hắn ôm ngực, trán rịn mồ hôi, không lâu sau lại hôn mê.
Tưởng Nhược Nam giật nảy mình, vội vàng châm cứu cho hắn, sau đó massage khắp người hắn, đả thông mạch mãu, giãn gân giãn cốt. Bận rộn cả đêm, cho tới khi trời sắp sáng. Tưởng Nhược Nam mệt mỏi ngủ gục bên giường Cảnh Tuyên Đế.
Sáng sớm Cảnh Tuyên Đế tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Tưởng Nhược Nam. Nàng nằm bò bên giường, mặt hướng về phía hắn, môi nàng khô nứt, mắt thâm quầng, rõ ràng nàng rất mệt.
Cảnh Tuyên Đế bỗng thấy lòng dịu hẳn đi. Người con gái này, dù hận hắn như thế, nhưng lúc quan trọng nhất vẫn không làm hại hắn, bỏ lại hắn một mình. Hắn giơ tay ra, vuốt má nàng.
Chính vì vậy, nên hắn mới không thể từ bỏ nàng…
Tay vừa chạm vào da Tưởng Nhược Nam, thấy nàng nhíu mày, môi hé mở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa thê lương, sau đó một giọt nước mắt lăn rơi, rơi đúng vào ngắn tay hắn.
Cảnh Tuyên Đế như chạm vào lửa, vội rụt tay về.
Nụ cười của nàng từng rạng rỡ như thế, đôi mắt nàng sáng lấp lánh như sao trời, ai đã khiến nàng phải khóc cả trong mơ, là hắn ư?
Tưởng Nhược Nam tỉnh lại, thấy Cảnh Tuyên Đế cũng đã tỉnh lại. Hắn nằm nghiêng, đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu hút, rất phức tạp.
Cảnh Tuyên Đế có thể tỉnh lại nhanh như thế, cho thấy hắn đã vượt qua được cửa ải lần này, tính mạng không còn nguy hiểm nữa. Tưởng Nhược Lan thở phào: “Hoàng thượng, người tỉnh lại là tốt rồi.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nụ cười trên môi nàng, rõ ràng nàng vui, vì hắn đã tỉnh, tim hắn ấm áp, cười cười, khẽ nói: “Ta cũng không ngờ mình còn có thể tỉnh lại được.” Hắn ngập ngừng, nói tiếp: “Không ngờ nàng lại tận tâm tận lực cứu ta.”
Hiện nay, với y thuật của nàng, nếu nàng định giở trò gì, thì hắn tin ngay cả Lưu viện sử cũng không phát hiện được. Mà có lẽ nàng chẳng cần động tay động chân, chỉ cần nàng buông tay đứng nhìn, với tình hình nguy kịch của hắn, sáng nay đã không thể tỉnh lại nữa.
“Nhược Lan, nàng đã bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi ta.”
Tưởng Nhược Nam đứng dậy, lạnh lùng đáp: “Nhược Lan rất muốn thoát khỏi người, nhưng không đến nỗi phải dùng thủ đoạn ấy. Có những việc Nhược Lan rất muốn làm, nhưng không làm được.” Nói xong nàng quay người, “Để Nhược Lan cho người tới thông báo với Thái hậu.”
Vừa định cất bước, tay đã bị Cảnh Tuyên Đế nắm chặt.
Tưởng Nhược Nam quay đầu, nhìn hắn, “Nhược Lan nhớ hôm nay là ngày mình phải cạo tóc, Hoàng thượng yên tâm, Nhược Lan sẽ không nuốt lời đâu.” Nói rồi hất tay hắn, bước ra ngoài.
Không lâu sau, Thái hậu được tin, vội vội vàng vàng chạy đến, vừa vào thấy Hoàng công công đang hầu Hoàng thượng ăn cháo, còn Lưu viện sử đứng trước giường bắt mạch cho hắn.
Thái hậu thấy cảnh ấy thì biết bệnh tình Hoàng thượng đã có khởi sắc, tâm trạng rất vui. Người bước tới hỏi thăm tình hình của Hoàng thượng. Lưu viện sử cười đáp: “Hòa Thuận công chúa đúng là thần y, nay Hoàng thượng không còn trở ngại gì lớn nữa, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”
Thái hậu rất vui.
Cảnh Tuyên Đế ăn được gần nửa bát cháo, cho những người xung quanh lui ra ngoài.
Hắn nhìn Thái hậu hỏi: “Nhược Lan không cùng đến với người sao?”
Thái hậu nhìn lại hắn, đáp: “Nhược Lan đã lên tự viện rồi.” Người muốn xin với Cảnh Tuyên Đế, nhưng nghĩ bệnh tình của con trai vừa thuyên giảm, không nên để hắn kích động, đành nhẫn nhịn.
Ai ngờ Cảnh Tuyên Đế lại mở miệng nói: “Mẫu hậu, có phải con rất quá đáng với Nhược Lan không?”
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, sau đó điềm đạm nói: “Nữ tử xuất gia là việc nghiêm trọng, nửa đời còn lại của Nhược Lan cũng đành vậy thôi…”
Cảnh Tuyên Đế cầm tay mẫu thân, giọng nghẹn ngào: “Con chỉ muốn giữ nàng ở bên mình. Con luôn cho rằng, nàng chịu khổ chỉ là tạm thời thôi, con có thể khiến nàng hạnh phúc lâu dài, nhưng chuyện lại phát triển tới mức này.”
“Dù là thế, Nhược Lan cũng chưa từng hận con, khi con cần tới nó, nó vẫn không hề do dự chạy đến giúp con.” Thái hậu nhân cơ hội này nói, “Chiêu Nhi, con thật sự muốn ép nó tới nước này sao? Khiến cả đời nó cô đơn lạnh lẽo, con vui lắm sao?”
Từ nơi xa xôi vọng lại tiếng chuông nặng nề, Cảnh Tuyên Đế biết, đó là tiếng chuông chùa của hoàng gia tự viện.
Thái hậu thở dài thườn thượt, “Nhược Lan chuẩn bị cạo tóc rồi, qua hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt. Không thể cứu vãn được nữa…” Người cầm chặt tay Cảnh Tuyên Đế, “Con à, đây là kết cục mà con thật sự muốn sao? Đừng làm chuyện khiến sau này mình phải hối hận.”
Cảnh Tuyên Đế thấy mắt cay cay, hắn chớp mắt, quay đầu đi, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Hôm qua nàng nói với con rằng, nói con từ nhỏ đã có mọi thứ, chưa bao giờ biết khao khát thứ gì, chưa bao giờ biết cầu mà không được…” Hắn khẽ cười, “Sao con không biết nhỉ? Thứ mà con khao khát, thứ mà con cần trên đời này chỉ là nàng mà thôi…”
“Nhưng thứ mà Tưởng Nhược Lan cần lại là một mái nhà ấm áp, mà thứ ấy con không thể cho Nhược Lan được.” Thái hậu cũng khẽ nói.
“Con biết…” Giọng Cảnh Tuyên Đế nghẹn ngào, mắt thấp thoáng ánh nước, “Con biết cảm giác ấy, khao khát, thứ khao khát xuất phát từ nội tâm, muốn nhưng không có được, rất đau khổ, rất khó chịu…”
Thái hậu nhìn hắn, sững sờ, lệ tuôn rơi.
“Vì thế con nghĩ, mặc dù con không có được thứ con muốn, nhưng con nên để nàng có được thứ nàng cần. Trong hai người nên có một người sống vui vẻ, biết đâu khi nàng vui vẻ, con cũng vui…”
Thái hậu gật gật đầu, vươn người tới, ôm Cảnh Tuyên Đế vào lòng.
Cảnh Tuyên Đế gục đầu trên vai Thái hậu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tại Tĩnh Thủy am, tự viện của hoàng gia.
Tưởng Nhược Nam xõa tóc, quỳ trước tượng Quan âm trang nghiêm. Tượng Quan âm hiền hòa tĩnh lặng, đôi mắt như nhìn thấu sự đời.
Một ni cô áo xám đứng bên cạnh, tay cầm con dao cạo tóc đi tới trước mặt nàng “Lão ni là Huệ Tĩnh, là chủ trì ở đây, Công chúa thân phận tôn quý, lão ni không dám nhận làm môn hạ, nên đặc biệt nhờ sư tôn thu nhận Công chúa. Sau này Công chúa là sư muội của lão ni, pháp hiệu là Huệ Không.”
Tưởng Nhược Nam mặt không biểu cảm, tâm tình như nước, nhìn tượng phật Quan âm trước mặt.
Ni cô Huệ Tĩnh đang chuẩn bị cạo tóc cho Tưởng Nhược Nam, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Huệ Tĩnh chau màu, dừng động tác trên tay. Ngay sau đó, Hoàng Quý cùng mấy thái giám vội vàng xông vào, thấy Tưởng Nhược Nam còn chưa bị cạo tóc, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Hoàng thượng có khẩu dụ, miễn nghi thức ngày hôm nay.”
Nói xong tới trước mặt Tưởng Nhược Nam, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, nói tiếp: “Công chúa, mời đi theo nô tài, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng đưa Công chúa tới gặp một người.”
Tưởng Nhược Nam trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết Cảnh Tuyên Đế còn định giở trò gì nữa, nhưng chuyện đã đến nước này, cứ đi gặp một lần cũng chẳng mất mát gì.
Tưởng Nhược Nam đi theo Hoàng Quý.
Bên ngoài Tĩnh Thủy am đã chuẩn bị sẵn kiệu, Tưởng Nhược Nam lên kiệu, không lâu sau, kiệu dừng lại trước một tiểu viện vắng vẻ.
Tưởng Nhược Nam xuống kiệu, Hoàng công công nói với nàng: “Công chúa, mời vào trong. Người mà Hoàng thượng muốn Công chúa gặp đang đợi trong đó.”
Tưởng Nhược Nam bước vào, đi qua tiền viện đến trước một căn phòng, nàng đẩy cánh cửa gỗ, cửa “két” một tiếng rồi mở ra. Nhờ ánh sáng hắt từ ngoài vào, Tưởng Nhược Nam thấy một bóng người rất quen.
Tưởng Nhược Nam vào hẳn bên trong, nhìn thấy lưng người ấy nàng cũng sững sờ, lúc này, người ấy cũng từ từ quay lại.
Da trắng tóc đen, thanh tú diễm lệ, lại chính là Thanh Đại “đã chết”,
Tưởng Nhược Nam mở to hai mắt.
Thanh Đại nhìn nàng cười cười, nụ cười ma mị, nhưng có phần lạnh lẽo. So với Thanh Đại ngoan ngoãn thuần khiết hồi còn ở Hầu phủ thì như biến thành một người hoàn toàn khác.
“Phu nhân… Không, giờ là Công chúa rồi.” Thanh Đại hành lễ với nàng, “Thanh Đại thỉnh an Công chúa.”
Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Thì ra đúng là ngươi giả chết. Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thanh Đại đứng dậy, nhướng một bên mày lên, cười uể oải, “ Công chúa không cần vội, hôm nay Thanh Đại phụng chỉ của Hoàng thượng, đến để giải đáp nghi ngờ trong lòng Công chúa. Công chúa có gì thắc mắc, xin cứ hỏi.”
Sự việc đã rõ ràng quá rồi, thì ra đúng như nàng nghĩ, Thanh Đại là người do Cảnh Tuyên Đế phái đến.
“Ngươi không phải là người nước Việt?”
Thanh Đại đứng thẳng người, nghe vậy thì cười đáp: “Thanh Đại cũng không biết mình là người nước nào. Từ khi Thanh Đại còn rất nhỏ đã được Trương công công nhận nuôi, trở thành một trong những gian khách của công công. Nay, Thanh Đại chính là Yêu Hồ gian khách đệ nhất dưới tay Trương công công. Trước kia, khi Hoàng thượng phái Thanh Đại tới Hầu phủ, Thanh Đại thấy rất lạ, Hoàng thượng sao lại dùng dao mổ trâu để giết gà như tế. Sau mới hiểu, thì ra nhiệm vụ này chẳng đơn giản chút nào.”
“Gian khách…” Tưởng Nhược Nam hận tới nghiến răng, tên Hoàng đế này lại phái một gian khách xuất sắc nhất đến phá hoại gia đình nàng.
“Công chúa, Thanh Đại biết Công chúa và Hầu gia từng nghi ngờ Thanh Đại. Nhưng Công chúa, Thanh Đại đi thăm dò tình báo ở các nước bao nhiêu năm, nếu dễ dàng bị phát hiện như thế thì giờ đã chẳng còn sống mà đứng trước mặt Công chúa nữa rồi.” Thanh Đại bình tĩnh nói.
“Vì ngươi có tuyệt kĩ, nên ngươi mới dám đỡ cú va đập đó cho Hầu gia phải không?”
Thanh Đại cười: “Khổ nhục kế sao có thể thiếu khi làm gian khách chứ. Phàm đã là đàn ông, thấy một người con gái dám xả thân quên mạng vì mình, sao có thể không động lòng chứ? Về điểm này, Hầu gia không phải ngoại lệ. Lần đó, Thanh Đại sớm đã động tay động chân vào mối buộc dây thừng của cây cột, dùng nội lực để nới lỏng sợi dây, nhưng lại giữ cho nó không đứt ngay, đến lúc xem kịch, sợi dây thực không đỡ được trọng lượng của cây cột, chẳng bao lâu nữa sẽ đứt. Hơn nữa, khi đứt cũng không ai phát hiện ra được điều gì bất thường. Thanh Đại chỉ cần chuẩn bị cơ hội, lao lên là xong.”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, “Thủ đoạn ấy thì cũng thôi, sau đó ngươi còn treo cổ tự vẫn, chẳng qua cũng chỉ là mánh khóe đúng không?”
“Không sai, đấy gọi là Quy Tức pháp. Thanh Đại có thể nín thở mà đóng mạch một thời gian, giống như người chết vậy. Nếu Thanh Đại không làm nghiêm trọng tới mức ấy, Hầu gia sẽ chỉ nghĩ ta làm trò gây chuyện. Nhưng nếu chính mắt Hầu gia thấy Thanh Đại sắp chết thì Hầu gia sẽ có suy nghĩ khác, Hầu gia sẽ thấy có lỗi với Thanh Đại.”
“Ngươi đúng là tính toán chặt chẽ.” Tưởng Nhược Nam chế nhạo.
Thanh Đại hoàn toàn không để tâm tới lời giễu cợt đó của nàng, chỉ cười cười: “Làm thế là cần thiết, nếu trước khi làm chuyện gì mà không suy tính chu đáo, không suy nghĩ tính tới nơi mọi khả nawg thì người chết sẽ là mình. Thanh Đại cũng bị ép mà thôi.”
“Vậy… còn hoa lan? Hoa đó có vấn đề phải không?”
Thanh Đại không giấu: “Đấy là hoa do Hoàng thượng có lệnh, Hoàng thượng dặn ta rằng, trong vòng nửa năm tuyệt đối không được để Công chúa mang thai. Hoa lan bình thường tuyệt đối không có công năng ấy, nhưng loại mà Thanh Đại trồng được tưới bằng một thứ thuốc, mùi thơm tỏa ra từ hoa, ngửi lâu sẽ khiến người ta không mang thai được. Có điều công hiệu lớn nhất của loài hoa ấy không phải là như thế…” Thanh Đại nhìn nàng, cười kì dị.
Tưởng Nhược Nam hỏi: “A hoàn của Vu Thu Nguyệt do ngươi giết phải không?”
Thanh Đại trả lời ngắn gọn: “Chỉ trách cô ta lắm chuyện, lại phát hiện ra bí mật của Thanh Đại, loại ấy không chết không được. Công chúa…” Thanh Đại nhìn nàng, cười nhẹ: “Đối với Công chúa mà nói đấy là việc nghiêm trọng, nhưng với Thanh Đại, chỉ là một mạng người thôi. Chẳng là gì cả. Ngay cả đến tính mạng của Thanh Đại còn chẳng là gì, chỉ là chuyện trong nháy mắt.”
Nói đến đây, nàng ta dừng lại, nhìn Tưởng Nhược Nam hồi lâu, sau đó cười: “Thanh Đại vẫn đang đợi Công chúa hỏi một chuyện, nhưng Công chúa lại vòng vo, không dám nhắc đến. Thì ra cho tới tận hôm nay, Công chúa vẫn không tin Hầu gia.”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn Thanh Đại, cười cười, nàng khẽ nói: “Nghe giọng điệu của ngươi, thì chuyện năm đó là do người bày mưu tính kế. Hầu gia có lẽ đã rơi vào bẫy của ngươi, khi ấy, có lẽ chàng cũng chẳng thể làm gì được.”
Thanh Đại đáp: “Công chúa nói đúng. Tất cả đều do Thanh Đại bày ra, khoảng thời gian Công chúa bỏ đi, ngày nào Hầu gia cũng quên ăn quên ngủ, Thanh Đại lặng lẽ quan sát. Khi ấy, Thanh Đại đã lên kế hoạch xong rồi. Hầu gia luôn muốn tới tìm Thanh Đại để nói chuyện, nhưng Thanh Đại nghĩ ra đủ mọi lý do để né tránh từ chối. Vào buổi tối hai người quay về thì Thanh Đại lại cho người đến mời Hầu gia. Thanh Đại biết Công chúa sẽ không ngăn cản Hầu gia, Thanh Đại cũng biết Hầu gia nóng lòng muốn gặp Thanh Đại để nói cho rõ ràng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...