Thế Gia Danh Môn

“Liễu Hồng tỷ tỷ nói, Thanh di nương vừa được cứu xuống, hình như không ổn lắm.”

Tưởng Nhược Nam trong lòng thất kinh, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang, thấy mặt hắn sầm hẳn xuống.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, “Lẽ nào vừa rồi ta không tới chỗ nàng ta, nên nàng ta giở trò này? Ta phải tới xem xem, nàng ta không ổn lắm ở đâu?”

Tưởng Nhược Nam vội vàng gọi a hoàn vào giúp hắn thay áo, còn mình cũng tự chỉnh đốn y phục.

Hai người tới Ngênh Hương viện, vừa vào đã nghe tiếng Liễu Hồng khóc, “Di nương, di nương, người đừng chết, sao người lại đi như thế?”

Đi rồi? Chết rồi sao? Cả hai thất kinh, vội vàng bước tới bên sập. Thanh Đại nằm ngửa trên đó, khuôn mặt trang điểm rất kĩ, vẽ mày đen như mực, môi đỏ tươi, tóc chải mượt, cài mấy cây trâm vàng, nhưng tất cả chỉ làm nổi bật khuôn mặt trắng nhợt của nàng ta mà thôi. Mắt nàng ta khẽ nhắm, bộ dạng thanh thản, khóe mắt vẫn còn vương nước, trông đẹp một cách thê lương. Trên người mặc một chiếc áo hồng thêu trăm bướm, váy trắng như ánh trăng, đây là bộ y phục mới phát cho nàng ta sau khi tiết trời vào đông.

“Đây là bộ y phục mới mà phu nhân phát cho di nương sau khi vào đông, di nương vẫn không nỡ mang ra mặc, không ngờ lần đầu tiên mặc lại trong tình huống này...” Liễu Hồng khóc ngất.

Tưởng Nhược Nam nhìn chăm chăm vào vệt máu tím bầm nơi cổ Thanh Đại, vết tím đó sâu như vậy, nhức nhối hiện ra trước mắt hai người, giống như sự tuyệt vọng, lại giống như sự tố cáo.

Trái tim Tưởng Nhược Nam nặng như đeo đá.

Nàng ta không phải đùa chơi, mà xem ra định chết thật, nếu là vờ vịt thì con người này rất đáng sợ, rất đáng sợ...

“Nàng ta chết thật rồi sao?” Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang đang thăm dò hơi thở của Thanh Đại.

“Đã không thấy thở nữa.” Giọng Cận Thiệu Khang nặng nề, giống như bị chấn động. Hắn cầm cổ tay Thanh Đại lên, trên mặt bỗng thoáng vui mừng, “Vẫn còn mạch dù yếu, có thể cứu được.” Nói xong vội bấm mạnh vào mấy huyệt đạo của nàng ta.

Những người học võ thường biết cách cấp cứu lúc nguy cấp thế này.

Lúc đó, Thái phu nhân bước vào, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Thanh Đại sao lại treo cổ? Liễu Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Liễu Hồng quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, vừa khóc vừa nói: “Thái phu nhân, di nương nói, Thái phu nhân không tin di nương nữa, Hầu gia cũng không tin di nương, di nương sống chẳng còn ý nghĩa gì...” Sau đó thì thút tha thút thít kể lại việc Thanh Đại nói Thái phu nhân nghi ngờ nàng ta cho bà nghe.

“Thái phu nhân, người có tin Liễu Hồng không? Những lời Liễu Hồng nói người có tin không?” Liễu Hồng khóc hỏi.

Thái phu nhân vào đến Nghênh Hương viện nghe tin Thanh Đại chết thì thần trí đã hỗn loạn, lại nghe Thanh Đại nói với Liễu Hồng rằng coi bà như mẫu thân, nhớ tới hoàn cảnh cô đơn lạc lõng của nàng ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lập tức nói: “Liễu Hồng, ngươi theo hầu bên ta bao nhiêu năm như thế, sao ta có thể không tin những lời ngươi nói chứ?”


Liễu Hồng dập đầu trước Thái phu nhân: “Thái phu nhân, hàng ngày Liễu Hồng ở bên Thanh di nương, bình thường ngoài tới thỉnh an Thái phu nhân và phu nhân ra, di nương chẳng hề đi đâu. Di nương hay mềm lòng, lại nhút nhát, sức khỏe yếu ớt, hàng ngày chỉ ngồi thêu thùa may vá, chăm sóc hoa cỏ, nhẹ nhàng với kẻ hầu người hạ, sao có thể là loại người như Vu di nương nói được? Vu di nương hận Thanh di nương, bởi Vu di nương nói xấu phu nhân trước mặt Thanh di nương lại bị Hầu gia bắt gặp, khiến Hầu gia xử phạt. Thái phu nhân đừng tin Vu di nương, nếu Thanh di nương thật sự là loại người ấy thì sao lại đau lòng tới mức tính mạng mình cũng không cần thế này chứ?”

Thái phu nhân lau nước mắt, đi đến bên Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng hỏi: “Con bé chết thật rồi sao?”

Tưởng Nhược Nam khẽ đáp: “Vừa rồi đúng là không thở nữa, nhưng Hầu gia nói mạch vẫn đập tuy rất yếu, còn có thể cứu được.”

Thái phu nhân nhìn lên sập, thấy vết tím ở cổ nàng ta, vết tím sâu như thế, chẳng phải quyết tâm tìm tới cái chết thì là gì?

Nước mắt Thái phu nhân lại rơi, trong lòng vô cùng hối hận, “Là ta không tốt, ta không nên tin lời của loại phụ nữ lòng dạ đen tối ấy, ta nên nhận ra sớm, lời của cô ta sao đáng tin?” Rồi nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, con phải cứu sống Thanh Đại, nếu không ta sao có thể an lòng?”

Tưởng Nhược Nam hỏi Liễu Hồng: “Sao ngươi lại phát hiện ra di nương treo cổ?”

Liễu Hồng đáp: “Nô tỳ nửa đêm dậy, muốn sang xem di nương ngủ có ngon không, vừa vào đã thấy di nương treo cổ rồi.”

Hoàn toàn không có sơ hở gì.

Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Thanh Đại lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, sắc mặt nhợt nhạt, nàng ta thật sự trong sạch vô tội ư? Hay chỉ là bị Hoàng đế lợi dụng?

Nhưng Hoàng thượng tại sao lại chắc chắn như thế?

Nàng ta là một cô gái thuần khiết hay một cô gái đáng sợ?

Tưởng Nhược Nam bất giác nắm chặt tay.

Lúc này, Cận Thiệu Khang bấm huyệt nội quan của Thanh Đại, Thanh Đại hự lên một tiếng. Mi mắt khẽ run rẩy.

Cận Thiệu Khang thở phào nhẹ nhõm.

Thái phu nhân lập tức cười: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi thì tốt. Thế này là tốt rồi.” Bà vì quá vui nên cứ nắm chặt tay Tưởng Nhược Nam, bóp chặt tay nàng phát đau mà không hề biết.

Thanh Đại từ từ mở mắt, người đầu tiên nàng ta tìm kiếm chính là Cận Thiệu Khang.

Đôi mi dài khẽ chớp, giọt nước mắt trong như hạt châu lăn xuống, “Hầu gia...”


Giọng nói dịu dàng tha thiết, trái tim có cứng rắn tới đâu cũng phải mềm ra...

Vì tiếng gọi này của Thanh Đại mà tất cả những người khác trong phòng đều im lặng, Liễu Hồng ngừng khóc, Thái phu nhân cũng không lên tiếng. Vào giây phút ấy, Tưởng Nhược Nam có cảm giác Thanh Đại và Cận Thiệu Khang là nhân vật chính, còn nàng và những người khác đều trở thành phông nền cho họ mà thôi.

“Hầu gia...” Thanh Đại gọi tiếng nữa, nước mắt lăn dài từng giọt từng giọt, khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào trở lại, ánh mắt khổ sở đáng thương, giọng nói nghẹn ngào dịu dàng, tất cả những điều ấy tập hợp lại, khiến người ta phải rung động.

“Hầu gia... Thanh Đại tưởng, không còn được gặp Hầu gia nữa...” Thanh Đại chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy tay Cận Thiệu Khang.

Ánh mắt Tưởng Nhược Nam cũng đưa theo và dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau ấy.

Tay Cận Thiệu Khang khẽ cử động, nhưng cuối cùng cũng không rút ra.

Lúc này, đương nhiên hắn không thể làm gì để đả kích nàng ta thêm nữa. Tưởng Nhược Nam không ngừng an ủi bản thân, nhưng trái tim thì như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.

“Trong lòng có điều gì ấm ức thì cứ nói ra, hà tất phải làm chuyện ngốc nghếch như thế?” Cận Thiệu Khang nhìn nàng ta, khẽ nói.

Vừa rồi nhân cơ hội bấm huyệt cứu nàng ta, Cận Thiệu Khang cũng đã thăm dò nội công bên trong. Nàng ta hoàn toàn giống người bình thường, trừ phi là một cao thủ, nếu không sẽ không thể giấu được hắn.

Một người con gái như thế, tuổi mới mười sáu mười bảy, hiểu biết về võ thuật làm sao bì được với hắn?

Vì vậy Cận Thiệu Khang đã có thể chắc chắn, Thanh Đại không biết võ.

Một người con gái không biết võ, không thể vì tranh sủng mà lại làm tổn thương bản thân mình tới mức độ này, trừ phi nàng ta thật sự không muốn sống nữa.

Cận Thiệu Khang nhớ lại tình ý mà nàng ta từng thể hiện với mình trong thời gian qua, bất giác thở dài trong lòng một tiếng.

“Thanh Đại cứ nghĩ đến việc Thái phu nhân và Hầu gia đều không còn tin Thanh Đại nữa, Thanh Đại chẳng còn muốn sống, nhất thời nghĩ không thông...” Nàng ta vẫn khóc mãi không ngừng.

Thái phu nhân vốn đang đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, nghe thấy lời của Thanh Đại, lập tức vượt qua nàng đến bên sập, vì động tác này của bà mà Tưởng Nhược Nam bị đẩy ra ngoài.

Có lẽ rời khỏi chỗ đứng cạnh sập ấm áp, Tưởng Nhược Nam đột nhiên thấy lạnh.


“Con bé ngốc nghếch này, là ta đã sai, ta già rồi nên hồ đồ, lại đi tin một kẻ tâm địa độc ác như Vu Thu Nguyệt. Nhưng con cũng không được làm việc ngốc nghếch như thế, nếu con thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải khiến quãng đời còn lại của bà già này không được yên ổn hay sao? Con muốn sau khi ta chết phải xuống mười tám tầng địa ngục ư?” Thái phu nhân cầm bàn tay kia của nàng ta, đau lòng nói.

“Thái phu nhân, người đừng nói vậy, là Thanh Đại sai, đều là Thanh Đại sai...”

“Sau này đừng làm việc ngốc nghếch này nữa, nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ở lại đây sống cho tốt, chúng ta không ai dám bạc đãi nàng.” Cận Thiệu Khang cũng nói.

“Thanh Đại chẳng cầu mong gì, chỉ là muốn... thường xuyên được trò chuyện cười đùa với Thái phu nhân, muốn có cơ hội lại được đích thân rót cho Hầu gia một ly trà... loại trà Long Tỉnh trước mưa, Thanh Đại... thỏa mãn rồi.”

Vì vết thương trên cổ nên Thanh Đại nói rất khó khăn, nói tới cuối cùng thì không còn ra hơi nữa.

Thỏa mãn? Tưởng Nhược Nam muốn cười, nhưng nhận thấy nụ cười nơi khóe môi thật chua xót. Đến loại trà Long Tĩnh trước mưa mà hắn thích nhất nàng ta cũng biết. Xem ra, hai ngày nàng không có trong phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện mà nàng không biết...

Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân an ủi Thanh Đại một lúc, rồi bảo nàng đừng nói nhiều, chịu khó nghỉ ngơi, sau đó đại phu đến, bắt mạch kê đơn cho Thanh Đại.

Đại phu nói: “Cô nương đã không còn nguy kịch về tính mạng, chỉ là tâm trạng u uất, lại thêm vết thương trước đó chưa khỏi hẳn. Hàng ngày cô nương phải chịu khó nghỉ ngơi, bình tâm tĩnh khí, tốt nhất nên thường xuyên có người ở bên trò chuyện cho khuây khỏa, như vậy mới không để lại di chứng.”

Thái phu nhân lập tức bảo Tưởng Nhược Nam đưa thêm hai a hoàn nữa tới Nghênh Hương viện, rồi dặn dò Liễu Hồng phải chăm sóc cho nàng ta chu đáo, sau khi ra khỏi Nghênh Hương Viện, còn nói với Cận Thiệu Khang: “Thanh Đại là đứa tâm tư nhạy cảm, hàng ngày Hầu gia cũng nên để ý quan tâm tới nó nhiều hơn một chút. Nó là thiếp thất do Hoàng thượng ngự ban cho con, hôm nay nếu Thanh Đại treo cổ chết rồi, việc này truyền ra ngoài, con không sợ đám ngự sử nhân cơ hội bôi nhọ mình sao?” Khi nói lời này, ánh mắt bà không ngừng liếc nhìn Tưởng Nhược Nam.

Liễu Hồng đã đem chuyện hôm nay Thanh Đại thấy mệt mỏi muốn gặp Cận Thiệu Khang, nhưng hắn từ chối ra kể cho Thái phu nhân nghe. Nếu là ngày thường thì chuyện này cũng chẳng phải to tát gì. Một thiếp thất, gặp hay không là quyền của người đàn ông, nếu vì người đàn ông đó không gặp mà tìm tới cái chết, đổi lại là nhà khác, Thái phu nhân có lẽ còn cho rằng thiếp thất này thật chẳng biết quy củ lễ nghi gì.

Nhưng chuyện lần này Thái phu nhân cũng can dự vào. Bà ăn chay niệm Phật bao nhiêu năm nay, vô cùng tin vào nhân quả báo ứng. Nếu vì sự nghi ngờ của mình mà làm hại tới tính mạng của Thanh Đại, cả đời này bà không thể sống thanh thản. Người trong cuộc bao giờ cũng bối rối, nên khi nhìn nhận sự việc không đủ lý trí, lại thêm bà vốn không thích việc Tưởng Nhược Nam chuyên sủng, quản chặt con trai mình, đương nhiên cho rằng Tưởng Nhược Nam ghen tuông, không cho con trai đi gặp Thanh Đại, cuối cùng mới dẫn tới sự việc trên. Vì vậy khi xử lý bà cũng thiên vị Thanh Đại.

Cận Thiệu Khang cúi đầu nói một câu, “Con biết.” Thái phu nhân lại nhìn Tưởng Nhược Nam, gần như đợi nàng lên tiếng, nhưng Tưởng Nhược Nam chỉ cúi đầu, không biểu cảm, cũng không nói gì. Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Sau khi Thái phu nhân đi rồi, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang cũng về Thu Đường viện. Sau sự việc huyên náo vừa rồi, Cận Thiệu Khang chẳng còn thời gian ngủ nữa, chỉ thay đồ rửa mặt, ăn bữa sáng và lên triều.

Trong thời gian ấy, hai người dường như đều muốn nói điều gì đó, nhưng tâm trạng của họ vô cùng nặng nề. Về phần Cận Thiệu Khang, Thanh Đại đúng là đã khiến cho hắn hết sức bất ngờ. Trước đó nàng ta xả thân cứu hắn, lại tới lần này tâm nguội ý lạnh mà treo cổ tự vẫn, đây không phải là kiểu làm mình làm mẩy năm ngày ba bữa lại gây sự một lần của các phu nhân bình thường, kết quả lần nào cũng đẫm máu.

Hai ngày Nhược Lan không có nhà đó, hắn đi thăm nàng ta, sức khỏe nàng ta không tốt nhưng vẫn kiên quyết đích thân pha trà cho hắn. Nhìn những động tác tỉ mỉ và dịu dàng của nàng ta, trong lúc làm việc cũng không nói gì, cũng chẳng có bất kỳ hành vi nào nhằm mê hoặc câu kéo hắn, môi luôn mỉm cười, khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Vì vậy, hắn đã ở đó tới nửa canh giờ.

Sau này, hắn phải đối mặt với nàng như thế nào đây?

Vẫn giống như trước kia, coi như nàng không tồn tại, coi nàng là một kẻ dưới? Nói thực lòng thì, hắn đã không thể làm được như thế nữa rồi. Hắn biết nàng muốn gì, nhưng hắn không thể cho nàng, bởi vì hắn đã dành tất cả những thứ ấy cho một người con gái khác.

Tưởng Nhược Nam lặng lẽ giúp hắn mặc y phục, rồi lại giúp hắn khoác thêm áo, thắt dây lưng, “Đi đường cẩn thận.” Giọng rất dịu dàng.

Cận Thiệu Khang đột nhiên ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm bên tai nàng, “Nhược Lan, tất cả sẽ không có gì thay đổi, nàng hãy tin ta.”


Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, “Thiếp chưa từng không tin chàng.”

Nhưng... chàng có tin bản thân mình không? Câu này, Tưởng Nhược Nam không hỏi.

Tháng Mười một, trận tuyết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ đến, thế giới bên ngoài như biến thành một màu trắng xóa, sạch sẽ thuần khiết lạ thường.

Ngày thứ hai của trận tuyết lớn, người bạn mất tích đã lâu, cáo tuyết, giống như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt Tưởng Nhược Nam.

Còn chưa đợi nó rũ sạch tuyết trên mình xuống, Tưởng Nhược Nam bèn nhanh nhẹn bước tới ôm nó vào lòng, vui mừng nói: “Tiểu Bạch, thời gian vừa rồi ngươi đã đi đâu? Làm ta nhớ chết mất, còn tưởng ngươi đi ngủ đông chứ.”

Tiểu Bạch cuộn người trong lòng nàng, cái đuôi lớn vẫy vẫy, giống như rất vui. Nhưng không lâu sau, nó nhảy khỏi lòng nàng rồi đi quanh phòng một lượt, cái mũi dài cứ chun lại, giống như ngửi thấy mùi gì đó, nhìn nó rất cảnh giác, bồn chồn không yên.

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng của nó, trái tim khẽ thắt lại, ai cũng bảo cáo tuyết là loài động vật có linh tính, không chừng nó đã phát hiện ra điều gì đó.

Tưởng Nhược Nam lập tức gọi người vào đem chậu lan chuyển ra ngoài.

Nhắc đến chậu lan mới thấy lạ, trời đổ tuyết lớn vậy mà vẫn nở rất rực rỡ. Thanh Đại nói, hoa lan vốn là loại hoa nở trong mùa đông, có thể chịu đựng giá lạnh.

Đợi bọn người dưới mang chậu hoa đi, cáo tuyết mới chạy ra khỏi góc phòng. Nó đi quanh chậu hoa hai phòng, cái mũi không ngừng chun lại, sau đấy rất buồn bực chồm lên vò nát các cánh hoa, xong xuôi mới bình tĩnh trở lại.

Tưởng Nhược Nam nhìn những cánh hoa bị dập nát chẳng còn ra hình dạng gì nữa, rồi lại nhìn cáo tuyết mỉm cười nói: “Đáng tiếc là ngươi không biết nói, nếu không đã có thể cho ta biết loài hoa này rốt cuộc có vấn đề gì.”

Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi, để lộ bộ dạng gian tà.

Tưởng Nhược Nam cười: “Ta biết, ngươi đói rồi, ăn thịt kho được không?”

Buổi tối Cận Thiệu Khang về, nhìn thấy cáo tuyết đang cuộn mình nằm trong góc giường. Nó ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại ngủ vùi. Có lẽ là nhận ra bước chân của Cận Thiệu Khang, chứ nếu đổi lại là người khác thì nó đã sớm trốn từ lâu. Vì vậy những lúc có mặt nó, Tưởng Nhược Nam thường không cho a hoàn vào.

Tưởng Nhược Nam vừa giúp Cận Thiệu Khang thay y phục vừa cười, nói: “Thiếp đoán nó tới chỗ thiếp để ngủ đông, vừa ấm áp lại vừa có đồ để ăn, thật là một tiểu nha đầu giảo hoạt.”

Cận Thiệu Khang thay xong y phục, Tưởng Nhược Nam kéo hắn ngồi xuống bên bàn, sau đó cho hắn xem chậu hoa.

“Chuyện này là thế nào?” Nhìn những cánh hoa bị dập nát không còn ra hình dạng, Cận Thiệu Khang hỏi.

Tưởng Nhược Nam kể cho hắn nghe về phản ứng trước đó của cáo tuyết, nhìn hắn nói: “Ai cũng bảo cáo tuyết là loài động vật có linh tính, phản ứng này của nó có phải muốn nói điều gì không?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng một cái: “Ý nàng là gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui