Hai ngày sau, vết thương trên người Tưởng Nhược Nam cũng đỡ nhiều.
Nàng đã có thể đi lại được, vết thương trên vai cũng không còn đau như trước nữa.
Trong hai ngày này, Tưởng Sính Đình dường như ngày nào cũng đến thăm, trò chuyện với nàng, kể cho nàng nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra trong hoàng thành.
Mặc dù Tưởng Nhược Nam không thích cô ta, nhưng cô ta lại luôn tươi cười, cử chỉ lời nói thân thiết, khiến Tưởng Nhược Nam cũng không tiện cư xử lạnh nhạt.
Tưởng Sính Đình nói: “Hai ngày nữa vết thương của đường tỷ khỏi rồi, chúng ta ra phố đi dạo nhé, nghe nói cửa hàng bán ngọc trai ra rất nhiều loại vòng cổ mẫu mới, chúng ta cùng đi xem đi?”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Đợi vết thương khỏi, ta phải cùng Thái phu nhân học cách quản lý gia đình, muội cũng biết đấy, ta chẳng biết gì cả nên những thứ phải học rất nhiều.
Buổi chiều ta còn phải tới các phủ khác, hôm đó trong cung rất nhiều phu nhân mời ta tới chơi, thịnh tình khó khước, không tiện thoái thác.
Nếu muốn dạo phố có lẽ phải để một thời gian nữa.”
Tưởng Sính Đình thấy một bà la sát trước kia đi đâu cũng bị mọi người ghét bỏ giờ lại được hoan nghênh như thế, nổi tiếng như thế, trong lòng ghen tức vô cùng, nhưng nghĩ đến việc mình còn phải nhờ vả nàng, thế là lại tươi cười đáp: “Đường tỷ giờ được mọi người yêu quý như thế, muội muội thật thấy mừng thay cho tỷ.”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười, nàng không buồn che giấu sự đắc ý của mình, “Nói ra kể cũng là nhờ phúc của muội muội, nếu không phải muội muội hiến kế hay cho ta, ta sao có được sự rạng rỡ như ngày hôm nay.
Trong cung mặc dù tốt, nhưng nhan sắc ta chẳng nổi trội, chắc chắn không giành được sự chú ý của Hoàng thượng, sao có thể giống như bây giờ, được hưởng sự yêu chiều của phu quân.”
Tưởng Sính Đình cười khan hai tiếng, cảm giác trong lòng thật khó tả.
***
Phía bên kia, Vu Thu Nguyệt chăm chút chuẩn bị bữa tối, bảo a hoàn đi mời Cận Thiệu Khang đến.
A hoàn Lệ Châu theo lời dặn của Vu Thu Nguyệt, đợi Cận Thiệu Khang hồi phủ bèn đứng chờ ngoài Tùng Hương viện, lúc Cận Thiệu Khang tới thỉnh an Thái phu nhân đi ra, bèn bước tới đón.
“Hầu gia.” Lệ Châu đi đến hành lễ với hắn.
Cận Thiệu Khang dừng bước, loáng thoáng nhớ rằng đây là a hoàn của Cẩm Tú viện, “Chuyện gì?”
“Hôm nay là sinh nhật của di nương, di nương bỏ cả buổi chiều để chuẩn bị bữa tối, muốn mời Hầu gia qua dùng cơm cùng.”
Cận Thiệu Khang lúc này mới nhớ hôm nay đúng là sinh nhật của Vu Thu Nguyệt, thời gian này, hắn bận nên quên mất.
Hắn chau mày do dự một lát, Lệ Châu nhìn hắn với vẻ mặt căng thẳng, chỉ sợ hắn từ chối, bởi di nương đã dặn rồi, dù thế nào cũng phải mời được Hầu gia, nếu không di nương mà nổi giận thì cô ta sẽ lãnh đủ.
“Được, nói với di nương tối ta sẽ qua.” Cận Thiệu Khang nghĩ ngợi rồi đáp.
Lệ Châu thở phào, “Đa tạ Hầu gia!” Rồi vui mừng quay về bẩm báo.
Cận Thiệu Khang đứng nguyên tại chỗ ngẩn người ra một lát.
Ninh An bên cạnh thấy hắn như vậy, liền biết trong lòng hắn có tâm sự.
Ninh An cũng lặng lẽ đứng đợi không nói gì, để mặc chủ nhân suy ngẫm.
Một lát sau nghe chủ nhân cất tiếng hỏi: “Ninh An, bao lâu rồi ta không tới Cẩm Tú viện?”
“Bẩm chủ nhân, hơn hai mươi ngày rồi ạ.” Không đến Cẩm Tú viện, khi nghỉ lại Sở Thiên các cũng không gọi ai vào hầu hạ, chỉ đến Thu Đường viện ba lần.
Cận Thiệu Khang ngẩn người, lâu như thế rồi sao? Chẳng trách Vu Thu Nguyệt lại cho a hoàn tới nhắc nhở hắn, có lẽ nàng sợ hắn không nhớ nổi sinh nhật mình.
Chợt nhận ra thời gian này, hình như hắn cố ý né tránh Cẩm Tú viện, làm thế liệu có đúng không?
Lại nhớ đến đôi mắt ầng ậc nước của Vu Thu Nguyệt, lòng hắn bất giác cảm thấy có lỗi.
Thu Nguyệt thân là đích nữ mà phải ấm ức làm thiếp, còn hắn là một người đàn ông, sao có thể vì muốn Nhược Lan vui mà lạnh nhạt với nàng?
Cận Thiệu Khang nhấc chân đi về phía Cẩm Tú viện: “Đến Cẩm Tú viện.”
Đi tới cổng vào, Cận Thiệu Khang đột nhiên lại dừng bước, nhìn hai từ “Cẩm Tú” màu đen được viết trên tấm biển bắc ngang cánh cổng hình bán nguyệt, hắn hơi sững lại, cũng không biết tại sao hai chân như bị thứ gì đó níu chặt.
“… Trên người chàng có mùi của người phụ nữ khác, thiếp không thích…”
“… Chàng không thể nhẫn nhịn, thiếp cũng không thể nhẫn nhịn…”
Ninh An thấy chủ nhân đột nhiên dừng chân, bèn khẽ nhắc nhở một câu: “Hầu gia, đến rồi ạ.”
Cận Thiệu Khang giật mình, hắn đang nghĩ gì thế? Nàng gây sự vô lý, hắn cũng định vô lý theo nàng sao?
“Vào thôi.” Cận Thiệu Khang nhấc chân vào Cẩm Tú viện, chưa bao giờ hắn lại thấy bước chân mình nặng đến thế.
Vu Thu Nguyệt nhận được thông báo sớm đã ra đón.
Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc váy màu trắng điểm hoa, eo thắt một chiếc thắt lưng mềm thêu chỉ vàng, tay cầm chiếc quạt thêu hình hoa mẫu đơn, xinh đẹp rạng rỡ đứng đó, cảm giác duyên dáng lãng mạn khó nói thành lời.
Thấy Cận Thiệu Khang đi về phía mình, Vu Thu Nguyệt bước lên trước một bước, nhún mình chào hắn: “Hầu gia.” Rồi ngẩng đầu nhìn hắn cười rạng rỡ, sóng mắt long lanh, duyên dáng phong tình.
Cận Thiệu Khang nhìn nụ cười của nàng ta, trong đầu lại bật ra một câu nói: “Hầu gia thấy thiếp cười với người khác thì giận, nhưng Vu Thu Nguyệt từ sáng tới tối đều cười với chàng, thiếp phải nhẫn nhịn sao?”
Cận Thiệu Khang lắc lắc đầu, đang nghĩ gì thế không biết? Bị ma ám rồi hay sao? Rõ ràng biết nàng đang gây sự chú ý vô lý, tại sao vẫn còn quan tâm tới lời nàng nói?
Cận Thiệu Khang, ngươi đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị một người phụ nữ thao túng?
“Hầu gia, chàng sao thế? Không khỏe chỗ nào ư?” Vu Thu Nguyệt thấy bộ dạng hờ hững của hắn, quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Cận Thiệu Khang nhìn nàng cong môi mỉm cười.
Vu Thu Nguyệt tươi cười bước tới khoác tay hắn, cơ thể Cận Thiệu Khang cứng lại, nhưng rồi lập tức lại thả lỏng ngay.
Vu Thu Nguyệt đã cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ đó của hắn, trong lòng mặc dù thấy lạ nhưng ngoài mặt không thay đổi gì, nụ cười vẫn dịu dàng, “Đa tạ Hầu gia vẫn còn nhớ sinh nhật của Thu Nguyệt, Thu Nguyệt đã làm mấy món đơn giản, lại chuẩn bị cả rượu ngon.
Đợi lát nữa Thu Nguyệt sẽ tấu một khúc đàn mời Hầu gia thưởng thức.”
Nụ cười của nàng ta mặc dù rực rỡ, giọng nói dù rất dịu dàng, nhưng vẫn không khiến tâm trạng hắn khá lên được.
Hắn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: “Được, lâu rồi không nghe nàng đàn.”
Nụ cười của Vu Thu Nguyệt càng tươi tắn hơn: “Chỉ cần Hầu gia thích, Thu Nguyệt ngày nào cũng sẽ đàn cho Hầu gia nghe.”
Cận Thiệu Khang cười cười không nói gì.
Vu Thu Nguyệt lén liếc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh cô ta lại tự an ủi mình, ít nhất thì hiện tại Hầu gia đang ở đây, trong lòng Hầu gia vẫn còn có mình.
Rượu ngon, đồ ăn ngon, bàn tiệc thật thịnh soạn.
Vu Thu Nguyệt suốt cả buổi tối chỉ nghĩ cách để lấy lòng Cận Thiệu Khang, ngâm thơ rồi ra câu đối, gảy đàn rồi hát ca, tươi cười nũng nịu, dịu dàng quan tâm, dường như toàn tâm toàn sức.
Cận Thiệu Khang có thể cảm nhận được sự hết lòng của cô ta, nhưng lại không sao chìm đắm trong đấy được.
Tâm trạng của hắn lúc nào cũng thấp thỏm bất lực, hắn cũng không hiểu mình bất an điều gì, nhưng không thả lỏng cơ thể được.
Điều khiến hắn nghĩ không thông chính là, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười, đôi mắt đen láy tinh nhanh của Tưởng Nhược Nam.
Thế này là thế nào? Hắn không sao giải thích nổi tâm trạng của mình.
Hai người chạm mấy chén, Vu Thu Nguyệt đã ngà ngà say, cô ta ngồi bên cạnh Cận Thiệu Khang, nhẹ nhàng gối đầu lên đùi hắn, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần.
“Hầu gia, sau hôm nay Thu Nguyệt đã mười tám tuổi rồi.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng ta, cười hối lỗi: “Hôm nay bận quá nên không chuẩn bị quà cho nàng, nàng muốn gì, nói ta nghe xem.” Lúc này cho dù Vu Thu Nguyệt muốn một món quà quý tới mức nào, Cận Thiệu Khang cũng sẽ thỏa mãn cô ta, giống như một sự bù đắp.
Vu Thu Nguyệt khe khẽ lắc đầu, khiến da đầu cọ sát vào đùi hắn, đó là một nơi rất mẫn cảm, nhưng hôm nay hắn lại chẳng thấy mình có phản ứng gì.
Trái tim Vu Thu Nguyệt nặng như đeo đá, buồn bã nói: “Hầu gia, Thu Nguyệt chẳng cần gì cả, Thu Nguyệt chỉ mong trong lòng Hầu gia có Thu Nguyệt, thỉnh thoảng tới thăm Thu Nguyệt là được rồi.”
“Thu Nguyệt…” Cận Thiệu Khang ngập ngừng, “Thời gian này ta có chút bận…”
Bận? Bận thì tại sao vẫn có thời gian tới chỗ “cô ta”? Vu Thu Nguyệt không cam tâm, cảm thấy đố kị, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Thu Nguyệt biết, Thu Nguyệt không trách Hầu gia…” Nói rồi ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Hầu gia, Thu Nguyệt có thể xin người một chuyện không?”
Cận Thiệu Khang hỏi: “Chuyện gì?”
Vu Thu Nguyệt đổi tư thế, nằm sấp trên đùi hắn ngẩng đầu lên, như thế, phần lớn khuôn ngực của Vu Thu Nguyệt đều phơi bày trong tầm mắt của Cận Thiệu Khang.
Cô ta cười rạng rỡ: “Hầu gia, cậu của thiếp chắc chàng cũng biết, cậu đã trấn giữ ngoài thành nhiều năm nay rồi, lần này có thể nhân cơ hội điều động quan viên trong Cấm vệ quân mà điều cậu vào kinh không? Nếu Hầu gia có thể cho cậu một vị trí tốt thì càng hay hơn.”
Vu Thu Nguyệt cười nhìn hắn, tưởng hắn sẽ không từ chối, dù sao đối với hắn chuyện này cũng dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ Cận Thiệu Khang từ từ sa sầm sắc mặt, lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, nhìn tới mức khiến trái tim Vu Thu Nguyệt bỗng vọt tít lên cao.
Cô ta không cười nữa, vẻ mặt có phần khó hiểu.
Đúng lúc ấy, cơ mặt Cận Thiệu Khang giãn ra, hắn mỉm cười: “Điều cậu vào kinh không phải chuyện khó, có điều để sắp xếp một chức quan thì không phải một mình ta nói là xong.”
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, tim đập thình thịch: “Thu Nguyệt chẳng qua tiện miệng nói vậy thôi, Hầu gia không cần phải bận tâm.”
Cận Thiệu Khang vỗ vỗ tay cô ta, đứng dậy.
Vu Thu Nguyệt thất kinh, kéo tay áo hắn níu lại: “Hầu gia tối nay không ở lại đây sao?”
Cận Thiệu Khang khẽ đẩy cô ta ra, mỉm cười đáp: “Hôm nay ta còn có việc.” Nói rồi quay người đi ra ngoài.
Vu Thu Nguyệt chạy theo vài bước, “Hầu gia, Hầu gia.” Nhưng Cận Thiệu Khang không quay đầu lần nào.
Vu Thu Nguyệt dựa vào cửa nhìn theo bóng hắn, nước mắt lã chã rơi.
Cô ta đã làm sai điều gì ư? Cô ta muốn xin một chức quan nhỏ cho người nhà thì có gì là sai? Hắn là phu quân của cô ta, lẽ nào những chuyện này cũng không làm được?
Cận Thiệu Khang ra khỏi Cẩm Tú viện, chắp tay sau lưng, chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ lát đá xanh.
Ninh An đi bên cạnh khẽ hỏi một câu: “Hầu gia, đến Thu Đường viện ạ?”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đang trên đường đi đến Thu Đường viện.
Hắn dừng bước, thời gian này có vẻ hắn đến đây quá nhiều, những lúc hắn nhớ tới nàng hình như cũng hơi nhiều…
Chuyên sủng? Đây không phải là nguyên tắc sống của Cận Thiệu Khang.
Hắn quay người: “Về Sở Thiên các.”
Ninh An cúi đầu hỏi: “Lát nữa nô tài sẽ đi báo Hoa Thanh và Nhược Lâm chuẩn bị.”
Cận Thiệu Khang lắc đầu: “Không cần đâu, thời gian này ta muốn được một mình.”
***
Khi vết thương trên người đã đỡ phần nào, Tưởng Nhược Nam bèn đem theo Liên Kiều, Hoa Anh vào cung tạ ân.
Đầu tiên nàng tới Từ Ninh cung, lúc này đã qua giờ thỉnh an, Tưởng Nhược Nam không cần phải lo sẽ gặp Hoàng thượng ở đó.
Thái hậu thấy nàng thì rất vui, kéo tay nàng hỏi han rất nhiều.
Cho đến khi xác định nàng đã không sao nữa, vết thương hoàn toàn khỏi hẳn rồi, bà mới yên tâm.
“Giờ An Viễn Hầu đối xử với con rất tốt phải không?” Thái hậu cười hỏi nàng.
Diệp cô cô đứng phía sau cũng nói xen vào: “Hiện nay trong Hoàng thành không ai là không biết, lấy được Nhược Lan là phúc của An Viễn Hầu!”
Tưởng Nhược Nam đi đến dựa vào người Thái hậu: “Con biết ngay là Thái hậu sẽ cười con mà.”
“Ta không cười con, ta đang mừng cho con.” Thái hậu quay sang vuốt vuốt tóc nàng, vẻ mặt hiền từ, “An Viễn Hầu là người thế nào mọi người đều rất rõ, nếu không phải là rất yêu, rất quan tâm tới con, sao có thể nói ra những lời như thế trước mặt bao người?”
Tưởng Nhược Nam cười cười, thầm nghĩ, xem ra những người chưa bao giờ nói dối thỉnh thoảng nói dối một lần lại có thể qua mắt được người trong khắp thiên hạ.
Thái hậu thấy nàng không lên tiếng thì cho rằng nàng xấu hổ, bèn cầm tay nàng lên khe khẽ thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: “Bây giờ xem ra, con lấy An Viễn Hầu là việc đúng đắn, nếu ta ép con phải vào cung, chỉ e con sẽ không được vui vẻ như thế này thôi.”
Tuyệt đối đúng, nếu Tưởng Nhược Nam vào cung rồi, khi nàng xuyên không tới đây thì thật thê thảm, tranh sủng tranh không nổi, cung đấu đấu không thể thắng, lẽ nào nàng phải diễn vở “Đào phi kí”[1]?
[1] Đào phi kí: Phi tần bỏ trốn.
May quá may quá, thật vạn lần may mắn ngàn lần may mắn.
Nếu đem hai việc này ra mà so sánh, thì Hầu phủ vẫn là nơi vui vẻ hơn cả.
Ít nhất thì… ít nhất thì… Hắn cũng chưa bao giờ ép buộc nàng.
Ra khỏi Từ Ninh cung, nàng lại tới chỗ Hoàng hậu.
Vào ngày sinh nhật của mình Hoàng hậu đã ra sức bao bọc cho nàng, khiến nàng được mở mày mở mặt trước bao người, ân tình ấy nàng không thể không cảm tạ.
Ai ngờ Hoàng hậu lại cười, đáp: “Nhược Lan không cần cảm tạ ta, so với những gì ngươi làm cho ta thì những việc đó quá nhỏ bé, quá dễ dàng.” Nói xong, Hoàng hậu nghiêng người, dựa vào ghế quý phi, vẻ uể oải hết sức quyến rũ, phong tình vô hạn.
Hoàng hậu buồn buồn thở dài: “Trong Hoàng cung, có được sự sủng ái của Hoàng thượng là có tất cả, không được sủng ái thì cho dù thân phận của ngươi có cao tới đâu, cũng chẳng có cảm giác an toàn.” Nói đến đây, Hoàng hậu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, mỉm cười: “Nhược Lan không những giúp ta gầy đi, mà còn khiến ta hiểu ra rất nhiều chuyện mà trước đó ta không hiểu.
Hiện giờ bổn cung đã có được thánh sủng, Nhược Lan đương nhiên có công đầu, ngươi giúp bổn cung, bổn cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Đa tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.”
“Trước mặt bổn cung không cần phải giữ lễ như thế, mà nói ra, bổn cung lại rất ngưỡng mộ ngươi đấy.” Hoàng hậu nhìn nàng cười, “An Viễn Hầu là anh hào đương thời, năm mười tám tuổi một mình một ngựa xông thẳng vào hậu doanh của quân địch, đốt kho lương thảo của chúng, sau đó cùng năm nghìn binh mã đánh bại ba vạn đại quân của địch, lấy ít thắng nhiều khiến quân địch khiếp sợ.
Được một người đàn ông như thế thật lòng thương yêu, Nhược Lan, ngươi thật có phúc.”
Tưởng Nhược Nam vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại nghĩ, thật lòng thương yêu? Người hắn thật lòng thương yêu nhiều lắm, có gì đâu mà phúc với khí!
Trò chuyện một lát, nàng lại cạo gió cho Hoàng hậu, sau đó mới ra khỏi Khôn Ninh cung.
Thời tiết sắp vào thu, ánh mặt trời không còn gay gắt như trước nữa, lại thêm bóng cây hai bên đường khiến không khí dễ chịu đi rất nhiều.
Liên Kiều và Hoa Anh đi theo sau Tưởng Nhược Nam, đây là lần đầu tiên họ đến gần Khôn Ninh cung như thế, nên tò mò nhìn ngó khắp nơi, “Khôn Ninh cung thật hào nhoáng rộng lớn, không hổ là nơi ở của Hoàng hậu.” Liên Kiều cười nói.
Hoa Thanh nhỏ tuổi hơn, nghe vậy bèn cười: “Liên Kiều tỷ tỷ, trước kia tỷ cùng Hồng Hạnh tỷ tỷ đi theo phu nhân vào cung rất nhiều lần rồi, muội lần đầu vào đây, trong mắt muội, khắp Hoàng cung chỗ nào cũng xa hoa rộng lớn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...